Mẹ đã nói qua, người ưu tú như Cố Đông Quân, chỉ có chính mình mới xứng đôi, Cố thị phải kết hợp với Ninh thị, mới có thể nâng cao lên một bước.
Nhớ tới lúc nhỏ chung đụng với nhau từng tí một, sắc mặt Ninh Tình ửng đỏ.
Cũng không biết anh ta còn nhớ hay không.
Không lâu sau, một chiếc Porsche dừng lại trước người cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, người đàn ông ngũ quan tuấn tú hơi hơi nghiêng mắt phượng dài nhỏ nhìn cô, giọng nói ôn nhuận lễ phép: “Ninh Tình?”
Chỉ một ánh mắt, Ninh Tình liền xấu hổ ngượng ngùng đỏ cả mặt.
Khôi ngô tuấn tú hơn cả trên ảnh chụp, vẻ ngây thơ trong ấn tượng sớm đã không còn, bao quanh thân thể là khí chất hời hợt lười biếng, mặc dù đã cố gắng bảo trì khiêm cung, nhưng vẫn cũ không thể ngăn cản được cỗ hùng mạnh không ai bì nổi.
Cô mỉm cười chào hỏi: “Anh tốt chứ, Cố nhị gia.
”
Cố Đông Quân bước xuống xe, đưa tay nhận lấy rương hành lý.
Hai cánh tay không thể tránh khỏi chạm vào nhau, màu đỏ ửng hiên lên trên mặt Ninh Tình càng nặng, ôn nhu nói: “Cám ơn anh đã đi một chuyến xa đón tôi, vốn là tài xế đến đón, nhưng dì Cố nói anh muốn đến nên! ”
Đem hành lý của cô nhét vào sau cốp xe, Cố Đông Quân đóng cửa lại, giọng điệu nhạt nhẽo: “Không cần khách khí, tôi cũng bị ép buộc.
”
Những lời cảm tạ thâm tình kẹt lại trong cổ họng Ninh Tình.
Cô hơi lúng túng, chỉ thấy Cố Đông Quân quay đầu nhìn cô: “Đi nơi nào?”
“A, ” Ninh Tình hơi dừng lại, nói cứng ngắc “Dì nói để tôi về nhà anh ăn cơm.
”
Chẳng lẽ Cố Đông Quân thật sự xem bản thân chỉ là tài xế?
Mục đích của hai nhà thì người qua đường ai ai cũng biết, anh ta đang giả ngu sao.
“À, lên xe đi.
”
Cố Đông Quân lên tiếng, dáng vẻ không quan tâm trở lại ghế lái.
Rõ ràng không có ý mở cửa cho Ninh Tình.
Ninh Tình lấy lại tinh thần, xoa xoa mặt mình.
Dạng người như Cố Đông Quân tâm cao khí ngạo một chút là bình thường, huống chi anh ta còn ưu tú đến mức như vậy.
Hai người lâu lắm rồi chưa gặp, cảm giác xa lạ không có gì sai.
Không sao hết, cô chịu đựng được
Nghĩ như vậy, Ninh Tình lộ ra nụ cười ôn hòa, đi đến ghế lái phụ mở cửa, sau đó liền sững sờ.
Ghế lái phụ đang ngồi một người khác.
Ở bên này, Lâm Kiều Kiều vừa mới ăn xong chiếc bánh mì bơ tỏi, không tìm thấy nước uống nên nghẹn đỏ bừng cả mặt, dùng sức vuốt vuốt nuốt xuống.
Cố Đông Quân vặn ra bình nước, khẽ nhíu mày vẻ mặt ghét bỏ mà đưa tới: “Lần sau đừng có ăn gì trên xe tôi.
”
Cô gái nhỏ ừng ực ừng ực uống xong hai hơi mới