Nghỉ ngơi ở làng Giả Độ yên ổn mấy ngày, Cố Đông Quân miệt mài chế tạo hình ảnh hai người hạnh phúc mỹ mãn, dẫn đến việc Ninh Tình ba ngày liên tiếp không hề đi ra ngoài.
Ánh mắt Cố Hân Nhiên cũng đờ đẫn, luôn ngẩn người nhìn chằm chằm Lâm Kiều Kiều.
Nhưng Lâm Kiều Kiều không rảnh để ý đến những người khác.
Dì Trang vừa lắp cho cô cái xe lăn điều khiển tự động, công năng đầy đủ rất nhiều cách chơi khác nhau, Lâm Kiều Kiều hứng thú đầy mình, cả ngày mở xe lăn di chuyển vòng quanh làng Giả Độ, có vẻ như chơi vui đến mức điên rồi.
Ầm ĩ mấy ngày, Cố Niên vẫn luôn ở bên ngoài đi “Đánh golf ” cuối cùng cũng trở về, từng li từng tí cẩn thận hỏi đám người muốn đi câu cá hay không.
Trong làng du lịch có chảy qua một con sông nhỏ xinh đẹp, môi trường sinh thái được bảo tồn hoàn hảo, không thiếu những loài tôm cá nhảy nhót.
Một hạng mục giải trí cuối cùng trước khi rời đi, ngoại trừ Cố Đông Quân phải về tập đoàn trước, ngay cả Ninh Tình lần này cũng đi theo.
Cô không bầu bạn bên cạnh Hàn Liên, ngược lại sắc mặt trắng bệch nhưng cố tỏ ra bình thường, kéo lấy cánh tay Cố Hân Nhiên.
Cố Hân Nhiên cũng cảm thấy hài lòng, cô biết Ninh Tình coi thường chính mình, cũng biết mục đích chính của Ninh Tình là gì.
Lòng dạ hai người đều biết rõ, đối phương đều không loại người đơn thuần.
“Cô muốn nói gì thì nói đi” Đi ra khỏi trang viên, thừa dịp bên cạnh không có người, cuối cùng Cố Hân Nhiên nhịn không được đành mở miệng.
Cô không tin Ninh Tình sẽ vô duyên vô cớ lấy lòng một đứa con gái nuôi.
Ninh Tình cúi thấp đầu, bên trong tiết trời lành lạnh giống như một nhánh hoa hồng bị thương, thấp giọng nói: “Thật ra tôi đã có hôn ước.
”
“Cùng ai?”
Cố Hân Nhiên hơi hơi kinh ngạc, “Anh ta đâu?”
Không phải cô ta hướng đến Cố Đông Quân sao?
“Cô cũng thấy đấy, Đông Quân vốn không muốn ly hôn, anh ta cùng Lâm Kiều Kiều vẫn luôn ở chung với nhau, làm sao có thể chứa chấp thêm người khác chứ.
”
Cô cười khổ một tiếng, vỗ vỗ bả vai Cố Hân Nhiên, “Tôi từ bỏ.
”
Lời này giống vừa giống như tự nhủ bản thân, vừa giống như nói với Cố Hân Nhiên.
Cố Hân Nhiên hết sức kinh ngạc, giả vờ như không thèm để ý nói: “Cô đừng từ bỏ, anh tôi