“Câu cá có ý nghĩa gì chứ?”
Hàn Liên ngồi ở bên cạnh Cố Niên chờ đợi trong mòn mỏi, mãi mà không có cá mắc câu liền không nhin được muốn đứng dậy, “Tôi muốn trở về uống trà buổi trưa, ông tự mình câu mấy con cá chết tiệt này đi.
”
Cố Niên tính tính tốt, hướng cô khoát khoát tay, chuyên chú nhìn chằm chằm mặt nước.
Nhiều năm qua ông đã quen với tính khí của Hàn Liên, cũng lười cãi lại, tránh khỏi việc Hàn Liên làm ầm ĩ không ngừng.
Thấy vậy Ninh Tình vội vàng thả xuống cần câu, chạy tới kéo cánh tay Hàn Liên cười dịu dàng nói: “Dì Hàn, cháu cũng muốn đi tâm sự với dì”
Tâm tình Hàn Liên lúc này mới tốt lên một chút, nhìn về phía Cố Hân Nhiên đứng cách đó không xa: “Hân Nhiên con muốn trở về không?”
Cố Hân Nhiên mờ mịt ngẩng đầu tới, nhìn về phía hai người, lại nhìn Lâm Kiều Kiều ở xa xa, giống như là hạ quyết tâm việc gì đó, lắc đầu: “Mẹ, chị Ninh Tình, hai người đi về trước đi, con nghĩ lại đợi thêm một lúc.
”
“Được rồi, nhớ kỹ về sớm một chút.
” Hàn Liên không cưỡng cầu, lôi kéo Ninh Tình chầm chậm đi: “Cháu vẫn là tốt nhất, xem chú Cố của cháu đi, căn bản không biết thương tiếc người ta.
”
“Cháu thấy chú Cố đối xử với dì rất tốt.
” ánh mắt Ninh Tình lướt qua Cố Hân Nhiên, xẹt qua một tian ham hiểm, ngoài miệng vẫn như cũ cười cười nói nói “Nếu như chồng tương lai có thể đối xử với cháu như vậy thì tốt biết bao nhiêu.
”
“đứa nhỏ này.
” Hàn Liên được cô dỗ dành thế nên trong lòng càng vui vẻ, lôi kéo tay của cô nói, “Nếu cháu có thể làm con dâu Cố gia thì thật tốt.
”
Nói đến chuyện này, thần sắc Ninh Tình thoáng u ám, tinh thần như vụn vỡ: “Dì Hàn, Đông Quân đã kết hôn rồi! ! ”
“Kết hôn thì thế nào?” âm thanh Hàn Liên cao vút lên, trừng mắt oán hận “Dì nói thật với cháu, dì căn bản không ưa thích con nhỏ Lâm Kiều Kiều kia, nếu không phải là ông cụ Cố nhìn trúng thì dì đã sớm đuổi cô ta đi.
”
“Thế nhưng mà! ! ” Ninh Tình mấp máy môi, có chút khó xử “Kể cả khi không có Kiều Kiều, Đông Quân cũng sẽ không thích cháu.
”
“Nói năng lộn xộn gì đấy, nếu như không thích cháu vậy thì Đông Quân còn có thể ưa ai? Dì đảm bảo, chỉ cần Lâm Kiều Kiều không tồn tại, vị trí Cố gia Thiếu phu nhân chỉ có thể là cháu chứ không ai khác.
”
“Có thật không ạ?” Ninh Tình cảm động quay đầu, “Cháu thấy thật biết ơn vì dì đã thích cháu như thế.
”
Hàn Liên trấn an nói: “đứa nhỏ ngốc nghếch này, nói cái gì mà cám ơn với không cám ơn, chỉ cần cố gắng đợi thêm một thời gian ngắn nữa thôi.
”
Mà lúc Hàn Liên không để ý, khóe môi Ninh Tình vểnh lên một đường cong nhỏ đến mức không thể nhìn