Sau lần xem ca kịch, Thẩm Hi lại lôi kéo Chu Ngôn Dụ đi xem phim.
Hắn chọn loại phòng chiếu phim nhỏ, có thể tự chọn phim muốn xem, hơn nữa còn chuyên chiếu các phim cũ.
Thẩm Hi vẫn chọn một bộ phim quốc dân [Ngày nghỉ ở La Mã].
Hai người đã ở La Mã ngày thứ ba, trong lúc xem phim Chu Ngôn Dụ dần dần phát hiện hành trình ba ngày ở La Mã vừa qua tựa như toàn bộ đều xoay quanh nghệ thuật, bất quá những nơi gần bên khách sạn của bọn họ đều là địa danh nghệ thuật.
Chu Ngôn Dụ xem rất nghiêm túc, một chút cũng không thấy khoảng cách nửa thế kỷ của hiện tại so với khung cảnh trong phim, năm mươi năm ngắn ngủi với kiến trúc đã sớm sừng sững hơn một ngàn năm cổ xưa mà nói chỉ là một cái chớp mắt.
Bị Thẩm Hi ảnh hưởng, anh không những quan tâm cốt truyện mà còn chú ý đến kiến trúc, tuy rằng là phim trắng đen nhưng vẫn đem kiến trúc La Mã cổ xưa lắng đọng lại thành một loại lịch sử dày nặng kì vĩ.
Anh cảm thấy chính mình đại khái đã có chút rõ ràng lí do vì sao Thẩm Hi lại thích La Mã đến như vậy, Thẩm Hi thích chuyện xưa ở đây, vì chuyện xưa sẽ làm cho bọn họ nãy sinh ra các loại ý nghĩa.
Thẩm Hi cũng không đơn thuần bởi vì bề ngoài hoặc là các nhân tố khác mà mê đắm, ở vài tình huống Thẩm Hi là một người vô cùng kiên định, hoặc là không để trong lòng còn nếu hắn đã đặt ở trong lòng thì không dễ dàng bị thay đổi.
Ra khỏi phòng chiếu phim, sắc trời đã tối sầm, Thẩm Hi đối Chu Ngôn Dụ nói.
"Đói bụng chưa? Muốn ăn món gì?".
"Chẳng phải anh nói không muốn ăn pizza cùng mì Ý nữa sao, vậy đi ăn cá được không?".
Chu Ngôn Dụ một mặt nói một mặt cúi đầu dùng di động tìm các nhà hàng chuyên món Địa Trung Hải gần đây.
"Được".
Thẩm Hi nhìn sườn mặt nghiêm túc của Chu Ngôn Dụ, sự yêu thích dành cho anh liền bay lên thêm một bậc.
Có đôi khi Thẩm Hi cảm thấy chính mình càng ngày càng giống một tên cuồng yêu, nhìn nhiều thế nào cũng không đủ.
Cuối cùng hai người chọn cơm hải sản, nhà hàng này làm cơm hải sản không giống lắm với lần bọn họ ăn ở Tây Ban Nha.
Hai người còn kêu thêm một nồi hải sản hầm cùng hải sản nướng, Thẩm Hi chuyên môn kêu một phần bạch tuộc nướng.
Hải sản nhiều protein, khó tiêu hóa, lại ăn vào buổi tối, cho nên bọn họ mỗi loại đều chỉ kêu một phần, hai người ăn sạch sẽ.
Tối nay Thẩm Hi ngủ sớm, so trước hai ngày trước sớm hơn rất nhiều.
Chu Ngôn Dụ cũng sẽ không ngủ quá muộn, cả ngày bôn ba bên ngoài làm thân thể thật mỏi mệt, chính là tinh thần vậy mà lại phấn khởi, nhưng sự hưng phấn đối với bọn họ cũng không quá nhiều, có lẽ là vì đây đều không phải lần đầu tiên hai người tới La Mã.
Nửa đêm Thẩm Hi bỗng nhiên tỉnh lại, trong bóng tối hắn lẳng lặng chăm chú nhìn Chu Ngôn Dụ ngủ say, Chu Ngôn Dụ thường nằm nghiêng, phảng phất sau khi ngủ theo bản năng vẫn bày ra tư thế muốn bảo vệ hắn, vì vậy Thẩm Hi vừa quay đầu là có thể nhìn thấy anh, đã nhiều năm như vậy vẫn chưa từng thay đổi.
Thẩm Hi kiềm chế ý nghĩ muốn duỗi tay, nhắm mắt lại ngủ.
Một đêm