Đông Hằng đặt cháo lên bàn đầu giường "Em ăn sáng đi."
Saint nói "Sao anh lại đến đây?"
Đông Hằng nói "Anh chỉ đến một lát thôi, sẵn tiện lấy chút đồ nên thăm em, chiều nay anh phải bay về rồi.
Em nghỉ ngơi cho tốt, quản lý khách sạn này anh quen, cần gì cứ bảo nó, đừng ngại."
Đông Hằng nói tiếp "À, là người hôm qua bảo nhân viên đưa thuốc đến cho em."
"..."
Không nghe Saint trả lời anh quay lại nhìn cậu, nhìn thấy cậu gương mặt hồng hào hơn hôm qua, yên tâm hơn phần nào "Sao vậy, cảm động quá sắp phát khóc rồi sao."
Saint hỏi "Gọi điện xong anh liền bay đến đây?"
Đông Hằng nói "Có người hôm qua nói mớ vào điện thoại bảo anh đến đây mà, không nhớ gì?"
Saint nói "Hôm qua anh trực mà."
Đông Hằng nói "Chỉ cần nhờ vả thôi, lần sau trực bù."
Saint lại hỏi tiếp "Anh đến khách sạn lúc mấy giờ?"
Đông Hằng suy nghĩ "Hưm...!không nhớ."
Saint nói "Không tin.
"
Đông Hằng nói "Không nhớ cụ thể, tầm khoảng ba giờ hơn, thôi đừng hỏi mãi, ăn đi."
Saint cảm động chết mất "Anh thật là."
Đông Hằng mới nói "Anh đến đây tìm đồ thật mà, thăm em chỉ là sẵn tiện thôi."
Thật sự là tìm tài liệu công tác.
Saint vừa đặt chân xuống sân bay thấy Trân Châu mặt ủ mày chao liền bảo "Sao vậy?"
Trân Châu nói "Mình về thật rồi sao, mới được gặp anh ấy có vài ngày."
Saint an ủi "Thôi được rồi đừng buồn nữa, nếu sau này anh ấy nhớ cậu sẽ đến thăm cậu ngược lại thôi mà."
Trân Châu miễn cưỡng gật đầu "Tớ cũng mong như thế.
Mà có ai đến đón cậu chưa?"
Saint nói "Tớ đi taxi."
Trân Châu nhìn tin nhắn điện thoại "A, ba tớ đến rồi về trước nhá."
Nhìn bóng lưng Trân Châu đi xa, Saint cũng vội bắt taxi về, vừa về tới nhà liền nhắn tin cho ba mẹ báo bình an.
Còn có ý gọi điện thoại cho Đông Hằng nhưng không ai nghe máy, gọi lại vài lần nữa vẫn không thấy động tĩnh.
Bảo lúc mình về điện cho anh ấy mà không ai nghe máy cả, mặc kệ chuyện đó mà ngủ thôi, mệt rồi.
Đông Hằng vừa bước ra từ phòng cấp cứu, vẻ mặt mệt mỏi không chút sức lực.
Anh xoay lại cổ, khớp tay thư giãn một chút "Mệt chết được"
Trên đường đi trên hành lang về tủ đồ, từ phòng bệnh 202 đột ngột xuất hiện một bác sĩ lao đến anh "Hey."
Đông Hằng nói "Cậu thôi con nít đi."
Quang Hậu bĩu môi "Sao vậy, không vui?"
Đông Hằng nói "Hơi mệt chút." Anh liếc mắt nhìn số phòng bệnh vừa đi ngang qua "Bệnh nhân đó lại phát bệnh à."
Bác sĩ Hậu nhìn vào phòng bệnh nói "Đúng vậy, mong ông ấy có thể sống lâu chút.
Gia đình chỉ còn lại mỗi một đứa cháu, nhìn tội ông cháu họ thật." Cậu nói dứt câu thấy Đông Hằng đã đi tiếp, vội vàng đi theo.
Quang Hậu nói tiếp "Sao vậy, vội việc gì à?"
Đông Hằng giọng mệt mỏi "Mới trong phòng cấp cứu mấy tiếng liền muốn nghỉ ngơi một lát."
Quang Hậu nói "Dạo này cậu có vẻ khác lắm."
Đông Hằng tò mò "Khác sao?"
Quang Hậu nói "Thường ngày cậu là chăm chỉ nhất, dạo này hay bắt tớ thay ca.
Cậu đang hẹn hò, đúng không? "
Đông Hằng nói "Không hẳn, còn chưa hẹn hò."
Quang Hậu ngạc nhiên vỗ vai anh "Con người như cậu mà cũng yêu đương? Sao vậy, tìm được chân ái rồi à?"
Đông Hằng quay qua nhìn bác sĩ Hậu, cười đắc ý rồi xoay người bỏ đi.
Nhìn gương mặt Đông Hằng khiến bác sĩ Hậu hoang mang "Vậy là thừa nhận hả ta?"
Đến tủ đồ cá nhân, Đông Hằng mở điện thoại lên đã thấy sáu cuộc gọi nhỡ, trong số đó có một cuộc của ba, còn lại là Saint.
Đông Hằng gọi lại cho ba mình "Ba à, có việc gì sao?"
Bác sĩ Đông nói "Lúc nãy định gọi bảo con việc ba lấy xe đi về lấy chút đồ, mẹ con vừa phát bệnh."
Đông Hằng lo lắng "Mẹ sao rồi?"
Bác sĩ Đông nói "Không sao rồi.
Cũng tại ba quên thêm thuốc cho bà ấy."
Đông Hằng thờ phào "Vậy tốt rồi, nhưng ba vừa phẫu thuật mà, nếu không nổi thì đừng cố quá."
Bác sĩ Đông cười nói "Hôm nay phẫu thuật có con làm phụ tá mà, không mệt lắm."
Đông Hằng nói "Ba cứ ở nhà đi, con bắt xe về."
Bác sĩ Đông nói "Được rồi, cẩn thận đấy."
Đông Hằng nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, sợ lúc này Saint ngủ rồi liền không điện lại mà chỉ nhắn tin cho cậu.
Đông Hằng: Anh xin lỗi, hôm nay hơi bận không trả lời cuộc gọi của em được.
Saint: Em đâu nói là giận, không phải xin lỗi.
Đông Hằng: Em muốn ăn gì không, anh đói quá.
Saint định nhắn chuẩn bị ngủ rồi nhưng lại xóa đi: Được.
Đông Hằng gửi địa chỉ cho cậu.
Khi Đông Hằng bước vào quán đã thấy Saint ngồi đợi ở đó, ly nước cũng đã hết một nửa.
Đông Hằng lại ngồi xuống đối diện "Em đến sớm vậy, lạnh không?"
Saint vừa nhìn lên thì liền thấy gương mặt mệt mỏi của Đông Hằng "Không lạnh, anh cố ý chọn quán gần nhà em mà."
Thấy Saint hiểu được tâm ý mình, Đông Hằng cười nhẹ "Em ăn gì không?"
Saint nói "Em no rồi anh cứ ăn đi."
"Em nhìn anh ăn thôi thì ngại lắm." Đông Hằng vội gọi phục vụ lại gần, chỉ vào menu "Cho tôi món này phần một người ăn, thêm một phần tráng miệng."
Phục vụ hơi cúi người "Vâng, sẽ có ngay."
Lúc hai người ăn không ai nói chuyện cả, chỉ ngồi đối diện nhau cùng mặc thời gian trôi qua.
Đông Hằng vừa ăn xong thì thấy Saint đang đang chăm chú nhìn mình "Về chứ?"
Saint nói "Được."
Hai người cùng nhau chậm rãi đi song song trên đường về, nhà Saint rất gần chỉ đi tầm hai phút là tới.
Saint dừng chân "Tới rồi."
Đông Hằng nhìn qua như để xác nhận một chút "Được rồi, lúc rảnh gọi cho anh."
Saint nói "Anh về bằng cách nào?"
Đông Hằng nói "Nhà anh gần đây, đi một lát nữa sẽ đến."
"Được rồi, tạm biệt." Saint quay lưng lại đi thẳng vào nhà.
Cậu vừa vào phòng liền nghĩ ra có điều không đúng, vội lấy chìa khóa xe ra khỏi nhà một lần nữa.
Trên đường quả thật là thấy Đông Hằng vẫn đang đi bộ "Lên xe, em đưa anh về."
Đông Hằng giật mình nhìn qua thấy Saint, tỏ vẻ ngạc nhiên đi lại nói "Sao em ở đây."
Saint nói "Anh còn nói nữa,