*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mông Nhỏ
""Mấy người không đóng cửa."" Trương Mỹ Trân búng tay vào khung cửa, bà tô son màu đỏ cháy, tóc trắng, mặt còn trắng hơn, đỏ trắng đối lập quá mức mãnh liệt, lại có thể khiến ánh mắt đầu tiên của người khác sẽ coi thường nếp nhăn của bà, chỉ để lại ấn tượng ""Rực rỡ bức người"". Bà liếc nhìn Vu Nghiêm một cái, hỏi, ""Cảnh sát à?""
Vu Nghiệm trợn mặt há hốc mồm nhìn bà, bất giác đứng thẳng người: ""A... Đúng rồi! Dì... Chị... Ách... Vị nữ sĩ này...""
""Gọi bà."" Trương Mỹ Trân vỗ vỗ đầu anh tựa như vỗ chó, không hề khách khí đi tới, thuận tay đưa hộp dâu tây mang tới cho lão Dương đại gia, ""Rửa đi, chia cho mỗi người một ít.""
Lão Dương đại gia ngày ngày ở nhà làm dáng dâng hương chưa cãi lại, vén tay áo định đi, Hàn Đông Thăng bên cạnh liền vội vàng nhận lấy: ""Để cháu để cháu!""
Lão Dương đại gia nhìn bóng lưng dày nặng của anh ta, yên lặng thở dài, xoay đầu lại nói: ""Nhưng đây đều chỉ là suy đoán.""
""Trừ mấy tên kia còn có thể là ai? Không cần kiêng dè tôi, rửa tay chậu vàng ba mươi năm, sau khi tên tiểu nhân Vương Cửu Thắng kia thượng vị, mấy chuyện vớ vẩn của bọn họ ngay cả hỏi thăm tôi cũng lười."" Trương Mỹ Trân dựa vào ghế salon, cởi giày cao gót vứt sang một bên, cười cười với Vu Nghiêm đang không hiểu ra sao, ""Bà xuất thân từ Hành Cước Bang.""
Vừa nói, bà Trương vừa thực xã hội mà quơ quơ cái vòng chìa khóa, trên vòng treo một con dơi trang sức nhỏ, đỏ tươi lạ thường, nhìn giống như nylon, lấy xuống cầm trong tay mới thấy hơi nặng, là mã não thật.
Vu Nghiêm hỏi: ""Đây là cái gì ạ?""
""Ngũ dơi lệnh của Hành Cước Bang."" Trương Mỹ Trân nói, ""Nếu là ở cổ đại cũng tương đương với thánh vật, giống như cái que cời lửa của ông Dương các cháu, bây giờ ấy à, dù sao cũng coi như đồ cổ, chẳng qua loại đồ chơi này không có ý nghĩa gì, giá trị cũng không đáng mấy đồng.""
Vu Nghiêm ""À ừm"" hồi lâu vẫn không thể gọi ra chữ ""Bà"", cuối cùng đành phải bỏ qua chủ ngữ: ""... Cái Hành Cước Bang này là làm gì vậy?""
""Hành Cước Bang thời cổ gồm 5 loại người "Xe thuyền điếm chân nha", phu xe, người chèo thuyền, tiểu nhị khách điếm, kiệu phu, còn có nha người(*). Những người này vào nam ra bắc, có người tốt cũng có kẻ lừa đảo, ở xã hội cũ kia đều thuộc hạng cửu lưu(*), cho nên cũng không được coi là danh môn chính phái. "Ngũ dơi" đại diện cho 5 nhóm người, 5 nhóm lúc đầu còn đoàn kết như anh em ruột, thời gian dài, mỗi nhóm có địa bàn riêng, có miếng ăn riêng, khó tránh khỏi va chạm lẫn nhau, liền thường xuyên nội đấu, cho nên sau thời gian lịch sử huy hoàng liền rất nhanh xuống dốc."" Dương lão bang chủ ở bên cạnh chậm rì rì giải thích, ""Sau giải phóng, nghề cũ không còn, lòng người ly tán. Bắc đà chủ Vương Cửu Thắng của bọn họ ở Yến Ninh vì thích ứng xã hội, cũng vì giữ lại truyền thống cũ, còn mở một công ty chuyển phát nhanh, gọi,... gọi gì đó... cái gì mà "Phúc"... "Đạt".""
(*)nha người: cò môi giới
(*)cửu lưu (tam giáo cửu lưu): chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội
Vu Nghiêm và Dụ Lan Xuyên trăm miệng một lời: ""Phúc Thông(*)!""
(*)hai chữ Đạt và Thông trong tiếng Trung có cách viết và nghĩa hơi giống nhau.
Lão Dương đại gia: ""Đúng rồi!""
Vu Nghiêm: ""Tỉ lệ làm mất đồ thuộc hạng nhất.""
Dụ Lan Xuyên: ""Chuyển phát nhanh như ném lựu đạn.""
Vu Nghiêm: ""Bưu kiện cùng thành phố tám ngày
mới gửi đến.""
Dụ Lan Xuyên: ""Đường dây điện thoại khiếu nại nhà hắn luôn bận, tôi chưa bao giờ gọi được.""
Vu Nghiêm: ""Tuần trước chúng tôi vừa mới bắt một nhân viên chuyển phát nhanh nhà hắn, tội dâm ô trẻ em!""
Lão Dương đại gia: ""...""
Dân oán đã sâu như vậy rồi sao?
""Bắc đà chủ Vương Cửu Thắng là cái thứ gì, Hành Cước Bang rơi vào tay hắn cũng chẳng tốt được. Bọn hậu bối bây giờ chẳng những không phân rõ phải trái, ngay cả quy củ cũng không có, tôi thấy cái Hành Cước Bang này chính là một hố bùn tụ tập bọn du côn vô lại."" Trương Mỹ Trân cười lạnh một tiếng, ""Cái công ty chuyển phát nhanh nát này cũng coi như là nghề nghiệp đứng đắn, nhưng lại dùng thành cái khố che đậy. Mấy tên đệ tử của hắn đi khắp nơi lừa gạt, bọn họ chẳng những mặc kệ, còn che chở lẫn nhau khi có khổ chủ tìm tới cửa. Vương Cửu Thắng lần nào cũng treo bộ mặt "Công ty chúng tôi sao lại có quan hệ với những kẻ hạ đẳng như vậy", dù sao thủ hạ dưới tay hắn đầy, tùy tiện sai khiến cũng khiến người khác không bắt được nhược điểm của hắn.""
""Nói cách khác, tên đại sư khí công đang chạy trốn đó, giờ rất có thể là được đồng môn giấu đi."" Vu Nghiêm hỏi, ""Dù sao đây cũng là chuyện liên quan đến mạng người, lão tổng Phúc Đạt gì đó... Ách, đà chủ gì đó, có khả năng sẽ hợp tác với cảnh sát không? Cho tôi phương thức liên lạc của hắn đi.""
Hàn Đông Thăng đặt dâu tây đã rửa sạch sẽ lên bàn, mấy vị tiền bối võ lâm im miệng nhét dâu tây, ngồi xem Vu Nghiêm ngu ngốc nói linh tinh.
Dụ Lan Xuyên: “Tôi thấy cậu đến bưu điện khiếu nại hắn còn tương đối hiệu quả.""
""Vậy được rồi,"" Vu Nghiêm xòe hai tay ra, ""Mọi người có cách gì không? Có khả năng xâm nhập vào nội bộ của bọn họ không?""
""Hành Cước Bang có rất nhiều người, cũng rất loạn, nghe nói thường xuyên có kẻ gây chuyện ở một chỗ, chạy trốn tới chỗ khác nhờ đồng môn địa phương che chở, làm thân phận giả rồi tiếp tục lăn lộn."" Trương Mỹ Trân suy nghĩ một chút, nói, ""Ngũ dơi lệnh chính là nước cờ đầu, nhưng có thể thành công hay không còn phải xem xét.""
Ánh mắt Vu Nghiêm sáng lên: ""Giá nhà Yến Ninh rất đắt, giá nhà nghỉ cũng đắt, bọn họ sẽ không có nhiều hang ổ, nếu như thành công xâm nhập vào được, có lẽ có thể tìm được nơi ẩn núp của tên đại sư khí công kia.""
""Ách... cái này,"" Lão Dương đại gia cẩn thận dè dặt nhìn Trương Mỹ Trân một cái, chen lời, ""Mặc dù cháu nói tên "Đại sư khí công" kia có thể là thuộc Hành Cước Bang, nhưng mấy chuyện cụ già mất tích, có khi không nhất định liên quan đến bọn họ.""
Vu Nghiêm hỏi: ""Tại sao ạ?""
Lão Dương ngập ngừng ấp úng.
""Cái này có gì mà không thể nói,"" Trương Mỹ Trân thản nhiên cắt lời ông, ""Hành Cước Bang có mối hận cũ với Cái Bang, không thể