*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Editor: Mông Nhỏ
Trong tiệm cắt tóc nhỏ nằm một nửa dưới đất, tờ quảng cáo có ảnh đầu bob trên cửa sổ bị gió cạo mất một góc.
Dân bản địa luôn chú ý ""Tháng giêng không cắt tóc"", vì vậy cuối năm là mùa cắt tóc thịnh vượng, trước cửa tiệm cắt tóc nhỏ ngày xưa có thể giăng lưới bắt chim giờ cũng náo nhiệt hơn một chút, thỉnh thoảng có người ra ra vào vào, máy sưởi trong tiệm vốn không tốt, vất vả lắm mới tích được chút hơi ấm cũng bị khách hàng ra vào làm bay hết, vụn tóc bị gió thổi bay đầy đất, các thầy ""Kevin""(*) cầm kéo run rẩy vì lạnh, vừa lơ đãng liền cắt tóc cuộn sóng nước của khách thành ""cuộn sóng ma quỷ"".
(*)thầy Kevin: được biết đến như vua trang điểm ở TQ
Lúc này, một chiếc xe tồi tàn dừng trước cửa, hơn nữa còn rất nghêng ngang chặn mất đường.
Lái xe ngậm thuốc lá, hất cằm với hai vị khách ngồi phía sau: ""Hai người xuống ở đây đi.""
Đây là một cái ""Hắc xe"", hành khách là hai mẹ con, khẩu âm từ vùng khác, không biết là tới thăm người thân hay đi du lịch.
Bộ dáng người mẹ chừng bốn mươi tuổi, mờ mịt đánh giá con hẻm vừa bẩn vừa tồi tàn: ""Đây là đâu vậy? Hình như không phải nơi chúng tôi muốn tới, lái xe, ông không nhầm chứ?""
""Không nhầm."" Lái xe không thèm quan tâm đến cảm nhận của hành khách, ở trong xe kín phun mây nhả khói, vô cùng thoải mái, ""Xuống xe đi thẳng, một lát là đến nơi, tôi có việc, không đi tiếp được.""
Hai vị khách mới đến, lần đầu tiên gặp một tài xế taxi vô lại như vậy. cũng nghi ngờ tai mình có vấn đề.
Người mẹ kia khiếp sợ hỏi: ""Đi thẳng... Đi bao xa?""
""Một lát thôi."" Lái xe lười biếng vỗ một cái lên tay lái, xe kêu ""Bíp---"" một tiếng, ""Nhanh lên đi, phiền quá, tôi còn có việc nữa.""
""Ông thu tiền trước khi lên xe, giờ lại đề chúng tôi xách đồ nặng như vậy đi bộ hít khí lạnh?!"" Cô gái mười lăm mười sáu tuổi đi bên cạnh người mẹ nổi giận, ""Ông là lưu manh à?""
Lái xe híp mắt nhả điếu thuốc ra, trả lời: ""Đúng thế.""
Khóe mắt tên lái xe này có một vết sẹo như con rết, kéo dài tới tận mang tai, liếc mắt nhìn người khác như mang ý xấu. Lúc này mẹ cô gái đã hơi khẩn trương, kéo tay con gái: ""Từ từ rồi nói...""
Cô gái: ""Nói với ngốc X thì từ từ cái rắm, ông trả tiền lại đây!""
Tên lái xe xoay người lại từ ghế trước -- hắn còn không thèm cài dây an toàn -- duỗi tay đang kẹp điếu thuốc, đầu lửa suýt nữa chạm đến mũi cô gái, chĩa về phía cô nói: ""Cô lặp lại lần nữa.""
Tro thuốc rơi lên tay cô gái, cô hét lên một tiếng, tức giận hất tay ra, vừa cúi đầu liền thấy bên hông tên lái xe lưu manh căng phồng, lộ ra thứ gì đó... Giống như một thanh đao!
Người mẹ vội vàng bịt miệng đứa con lanh mồm lanh miệng, xách hành lí xuống xe, đi xa khoảng hai ba mươi thước, cô gái mới dám quay đầu lại, nhanh chóng chụp biển số hắc xe.
Hai mẹ con xui xẻo này, có lẽ đời này cũng không bao giờ... muốn đến Yến Ninh nữa.
Tên lái xe lưu manh chậm rì rì xuống xe, ra vẻ duỗi lưng, một tên tóc vàng chạy ra từ tiệm cắt tóc, ân cần mở cửa cho hắn: ""Lượng ca tới ạ!""
Tên lái xe lưu manh -- ""Lượng ca"", lạnh lẽo ""Ừ"" một tiếng, nhấc chân đi vào, trực tiếp vứt tàn thuốc đã hút một nửa xuống sàn tiệm cắt tóc, dùng chân di thành khói bụi: ""Thật con mẹ nó lạnh.""
Tóc vàng mắt cũng không nháy: ""Em vừa thấy con bé kia cầm di động chụp biển số xe anh...""
""Muốn chụp thì chụp thôi,"" Lượng ca nói, ""Dù sao biển số xe -- là tiểu tử này hả?""
Tóc vàng nhìn theo ánh mắt của hắn, một người đàn ông trung niên ngồi trong góc tiệm, rất béo, tóc cũng không biết là bao lâu chưa gội, bết dính vào da đầu, có vẻ hơi hói, lông mày cũng vô cùng lưa thưa, đeo một cái kính đen, dưới chân đặt một cái túi da rắn rất lớn.
""Dạ,"" Tóc vàng nói, ""Một tiểu huynh đệ của em dẫn tới, họ Trương, cầm ngũ dơi lệnh của chúng ta, có điều hắn là một tên ngu, ngũ dơi lệnh cũng là thân thích cho, để hắn đến Yến Ninh có chỗ đặt chân. Ngũ dơi lệnh là đồ
thật, mã não đỏ, nói thật ra, em còn là lần đầu tiên thấy, Lượng ca, hay là anh kiểm tra lại hắn đi?""
Lượng ca nhận lấy miếng ngũ dơi lệnh nho nhỏ kia, lật qua lật lại mấy lần, hỏi: ""Hắn gây chuyện gì ở chỗ cũ?""
Tóc vàng trả lời: ""Tên ngu này lái xe đâm phải người ta, đâm xong liền chạy mất, mẹ nó còn đâm ngay đầu đường, đây không phải vội vàng tìm chết sao? Camera chụp rất rõ ràng, nếu để cảnh sát bắt được hắn chắc phải vào tù mấy năm.""
Lượng ca ""Ừ"" một tiếng, đi tới phía người đàn ông kia.
Hắn ta chỉ ngồi sát mép ghế, vừa thấy người tới liền lập tức đứng dậy, vừa hoảng sợ vừa khẩn trương nhìn Lượng ca.
""Không sao, theo quy củ hỏi mấy câu thôi, phải nói thế nào..."" Lượng ca quơ quơ ngũ dơi lệnh trong tay, ""Người đưa thứ đồ chơi này cho chắc cũng dạy rồi.""
Béo trung niên khúm núm đáp lời, ánh mắt không rời khỏi ngũ dơi lệnh trong tay hắn, dáng vẻ muốn nói lại không dám mở miệng.
""Cái này ai đưa?""
""Là tam thúc của tôi.""
""Biết cái này gọi là gì đúng không? Tam thúc kia là người thuộc dơi nào? Làm nghề gì?""
""Biết, biết."" Béo trung niên nơm nớp lo sợ mà nói, ""Cái này gọi là ngũ dơi lệnh, tam thúc tôi nói ông thuộc Lam dơi, không làm "nghề cũ" nữa.""
""Lam dơi"" là ""điếm"", ""Không làm nghề cũ nữa"" ý là người này không còn làm ""tiểu nhị khách điếm"", đã đổi nghề. Béo trung niên lắp ba lắp bắp, nói những tiếng lóng này giống như vừa mới học thuộc được, nhưng cũng không thấy ra vấn đề gì.
Lượng ca nhìn hắn ta một cái, sắc mặt chợt trầm xuống: ""Không đúng, nếu thuộc Lam dơi, sao ngũ dơi lệnh này lại là màu đỏ?""
Béo trung niên bị hắn dọa lại càng hoảng sợ, lúng ta lúng túng nói: ""Tam thúc của tôi có hai miếng ngũ dơi lệnh, còn có một miếng màu vàng, ông nói cái lệnh bài kia là của ông, không thể cho tôi. Tấm lệnh bài này là khi ông xuôi Nam đi làm năm xưa, cứu một đồng môn, người ta đưa cho ông... Tôi đã hỏi ông sao Lam ngũ dơi lệnh không phải là màu lam, ông nói đây đều là quy củ cũ truyền lại từ trước giải phóng.""
Hồi đầu, người Hành Cước Bang thuộc dơi màu nào thì sẽ cầm lệnh bài màu đó, sau đó qua mấy lần nội loạn mới có quy củ như vậy ---- cầm ngũ dơi lệnh khác màu, tượng trưng cho sự đoàn kết chặt chẽ của ngũ dơi Hành Cước Bang, tuy hai mà một ---- dĩ nhiên, cũng chả làm được cái mẹ gì, mọi người đều không muốn đoàn kết, đừng nói đổi màu khác, nắm một dải cầu vồng cũng không có tác dụng.
Lượng ca nghe hắn nói không thấy vấn đề gì, lại cẩn thận hỏi sư phụ và tên họ của tam thúc hắn ta, bấy giờ sắc mặt mới hòa hoãn lại, vỗ vai béo trung niên: ""Chớ trách, tuy đều là người nhà mình, nhưng người nhà chúng ta quá nhiều, trời nam biển bắc, không quen biết lẫn nhau, chúng ta cũng không có cách từng bước từng bước kiểm tra, chỉ có thể hỏi nhiều mấy câu.""
Béo trung niên mới vừa rồi còn khẩn trương thở dồn dập, thấy thái độ hắn thay đổi, liền vội vàng phụ họa nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Tóc vàng của tiệm cắt tóc ở bên cạnh nói: ""Lượng ca quen biết rộng, lại trượng nghĩa, trước mặt Vương đà chủ cũng có tiếng nói,