Cảm thấy ngột ngạt, Tịch Lạc Khuê mượn cớ đi vệ sinh, cô ra ban công để hóng gió biển, ai ngờ đã có người đứng đó trước, Cổ Tư Nghiêm với điếu thuốc trên tay, khuôn mặt như tượng khắc của hắn có vẻ trầm tư nhìn vào màn đêm vô tận, gió đêm thổi vào cùng ánh trăng chiếu rọi, làm nổi bật thân hình cao ráo mà đầu vẻ quyến rũ của hắn, Tịch Lạc Khuê giật mình cô vội quay đầu định đi vào trong thì đã bị hắn phát hiện."Tịch tiểu thư dường như không nhận ra tôi."Tịch Lạc Khuê đứng tại chỗ, cô không ngờ hắn còn nhớ đến mình, nên cũng quay lại "Tôi và Cổ tổng chỉ gặp nhau trong trường hợp bất đắc dĩ thôi, không nghĩ sẽ gặp nhau ở đây lần nữa!"Lời cô như xác định cho hắn biết cô có nhận ra hắn, nhưng lại cố tình như không quen.Hắn lại hút một hơi thuốc, rồi nhả ra, mặt cứ vô cảm nhìn cô "Tịch tiểu thư có tin đây là duyên phận không?""Cổ tổng...!nghĩ sao cũng được!" Tịch Lạc Khuê né tránh ánh nhìn của hắn.Cổ Tư Nghiêm chợt bước đến gần cô hơn, khi mặt hắn cách mặt cô một gang tay, mắt Tịch Lạc Khuê đã trợn lớn, hắn lại kéo cong khoé môi."Nhìn giống thật."Cô có chút lo lắng không biết hắn định làm gì, giọng cũng lắp bắp: "Cổ...!tổng...!anh say rồi!""Cô có thể đến nhà tôi một chuyến không?"Gì chứ! Tịch Lạc Khuê lùi lại, hắn còn kêu cô đến nhà hắn nữa, để làm gì kia chứ?.Thấy sự hoang mang hiện lên hắn lại tiếp: "Tiểu Lăng nhà tôi cần cô." Tiểu Lăng phát ra từ miệng hắn làm Tịch Lạc Khuê nhớ đến đứa bé kia, cô khó hiểu nhìn hắn "Tại...!sao lại cần tôi?""Từ khi gặp cô, mấy ngày nay nó cứ khóc lóc, chẳng chịu ăn uống gì cả, nên tôi muốn cô đến chăm sóc nó giúp tôi, thù lao thì cô có thể ra giá."Cổ Tư Nghiêm biết hắn nói câu đó hơi thừa, người phụ nữ trước mặt hắn là nữ nhân của Thẩm Ngạn Triết, cô ấy muốn gì mà chẳng được chứ! Nhưng hắn đã điều tra qua gia cảnh của Tịch Lạc Khuê, hắn nghĩ nữ nhân này cần tiền nên mới đưa ra điều kiện.Tịch Lạc Khuê mím môi, mặc dù đứa trẻ kia rất đáng thương, nhưng hắn nghĩ cô là gì mà lại tự biên tự diễn như vậy, cô liền từ chối "Tôi không thể."Cổ Tư Nghiêm nghĩ bản thân hắn đã quá xem thường nữ nhân này rồi, hắn quăng điếu thuốc hút dỡ xuống sàn nhà, dùng chân đập lấy, tay hắn đưa đến nắm lấy càm Tịch Lạc Khuê, cả người phát ra một cổ lạnh lẽo."Bớt làm tịch, ra giá đi." Tịch Lạc Khuê khó chịu, hất mạnh bàn tay hắn ra "Tôi đã nói không đồng ý rồi!"Ngay lúc đó Đường Linh Nhi cũng tình cờ đi ngang, thấy cô ta Cổ Tư Nghiêm lập tức bỏ đi còn không quên nhắc nhở Tịch Lạc Khuê."Chúng ta sẽ còn gặp lại!"Đường Linh Nhi đưa vẻ mặt đầy hoài nghi nhìn Cổ Tư Nghiêm vừa rời đi và Tịch Lạc Khuê còn đứng đó, cảnh lúc nãy cô ta đã thấy rõ mồn một, Tịch Lạc Khuê đã hất bàn tay của hắn ra khi hắn nắm lấy càm của Tịch Lạc Khuê, như thể hai người này có chuyện gì mờ ám.Khi Tịch Lạc Khuê trở lại, thì Cổ Tư Nghiêm cùng nhị ca của Thẩm Ngạn Triết đã ra về, Thời Thiệu Lãnh đã say bí xỉ nên sẽ ngủ lại đây, Thẩm Ngạn Triết cũng uống không ít nhưng hắn không có ý định ở lại."Cậu tự mình lái xe của Thiệu Lãnh về hay ở lại thì tùy."Vừa dứt lời hắn đã ôm Tịch Lạc Khuê chuẩn bị rời đi làm Kim Dương Y phải lo lắng."Này! Cậu uống nhiều vậy lái xe được không vậy?.""Được!" Chân của Thẩm Ngạn Triết vừa bước thì Đường Linh Nhi lại ngăn cản hắn "Ngạn Triết hay để em đưa anh về, nguy hiểm lắm!"Hắn không trả lời cũng chẳng thèm nhìn lấy mà trực tiếp ôm Tịch Lạc Khuê hướng cửa mà đi, Tịch Lạc Khuê cũng ngoãn theo hắn, trước khi biến mất khỏi cánh cửa cô còn quay lại nhìn một cái, Đường Linh Nhi thật sự rất đau lòng.Đường Linh Nhi lộ ra vẻ