Tại căn hộ cao cấp mà Đường Linh Nhi đang ở."Uống thuốc rồi ngủ đi."Đường Linh Nhi ngồi trên giường, nhận lấy thuốc từ tay Thẩm Ngạn Triết, cô do dự "Anh...!ở lại đây với em chứ?"Thẩm Ngạn Triết nhíu mày vẫn cái giọng cục súc "Tôi phải về."Đường Linh Nhi đưa bộ mặt mất mát khổ sở ra " Làm ơn đừng đi, em sợ ở một mình những lúc thế này lắm.""Vậy mà cô còn dọn ra ở một mình" Hắn lớn giọng quát.Đường Linh Nhi cúi mặt, giọng cô cũng nhỏ dần "Em...!thích tự lập, không muốn...!bị gò bó."Mặc kệ lời nói của Đường Linh Nhi thế nào, Thẩm Ngạn Triết vẫn quyết định về, hắn đứng lên, vừa quay người bước thì Đường Linh Nhi đã nhào từ trên giường xuống, ôm lấy người hắn."Đừng...!đi.""Buông ra!" Hành động đó làm Thẩm Ngạn Triết chán ghét, gỡ mạnh đôi tay ấy ra làm Đường Linh Nhi đã ngã xuống sàn nhà, mà Đường Linh Nhi đâu chịu thua lại ghì chặt lấy chân hắn, khóc nức nở."Tại...!sao anh không nghe em giải thích, người em yêu là anh...!em ra đi vì bị ép buộc mà...!sao không tin em."Thẩm Ngạn Triết đưa tay bóp chặt lấy mặt Đường Linh Nhi, ánh mắt đầy giận dữ đã nổi gân máu, hắn cay nghiến nhìn cô phát ra từng chữ "Đồ giả dối!"Lực tay hắn càng tăng, làm Đường Linh Nhi đau đến lợi hại, cô chỉ còn biết đưa ánh mắt tội nghiệp đã chảy đầy lệ sang hắn.Thẩm Ngạn Triết ghét bỏ, một cái hất mạnh tay đã làm Đường Linh Nhi ngã nhào lần nữa."Nhìn cô thật buồn nôn." Hắn nghiến răng.Thẩm Ngạn Triết không muốn nán thêm phút nào nữa, hắn đứng dậy tiến nhanh đến cửa, mặt trắng bệch, Đường Linh Nhi chết lặng, hắn lại bảo cô buồn nôn, lúc nãy không phải còn tốt đấy sao? Sao giờ lại thành ra thế này! Hắn ghét bỏ cô đến vậy! Mắt thấy Thẩm Ngạn Triết sắp đi mất, Đường Linh Nhi không nghĩ nhiều đã đâm đầu mình vào tường.A~ một tiếng đau đớn vang lên đã thành công làm Thẩm Ngạn Triết quay lại, hắn có phần sửng sốt, không ngờ Đường Linh Nhi lại điên đến mức này.============================Hôm đó Thẩm Ngạn Triết không về biệt thự, đến bốn giờ mấy chiều hôm sau hắn mới trở về, hắn vừa vào trong thấy Tạ Ngải Tư theo thói quen đã hỏi về Tịch Lạc Khuê."Cô ấy đâu rồi?"Tạ Ngải Tư lưỡng lự như giấu giếm chuyện gì đó "Tịch tiểu thư...!cô ấy..."Thẩm Ngạn Triết đã nhận ra, hắn nhíu mày lớn giọng: "Cô ấy đâu?""Tịch tiểu thư...!đã ra ngoài rồi thưa thiếu gia." Biết không giấu được nữa nên Tạ Ngải Tư cũng thành thật.Điều đó lại làm máu điên của hắn phát tác "Ai cho ra ngoài? Tôi đã bảo không được cho cô ấy đi lung tung sao?"Tạ Ngải Tư có chút lo sợ, hắn cúi đầu nhận tội " Là do tôi thưa thiếu gia, xin người cứ trách phạt."Thẩm Ngạn Triết nghiến răng, hắn cũng thừa biết do Tạ Ngải Tư "Đi đâu?""Là đến biệt thự của Cổ tổng, Cổ Tư Nghiêm."Hắn ngẩn ra một giây, lần này Thẩm Ngạn Triết thật sự không hiểu, nữ nhân của hắn thì có liên quan gì đến tên Cổ Tư Nghiêm đó, Tạ Ngải Tư lại vội giải thích."Tịch tiểu thư có quen con trai của Cổ tổng, đứa bé đó cứ khóc nháo không chịu ăn uống gì, chỉ có Tịch tiểu thư mới dỗ được nó, nên...""Khốn kiếp! Nữ nhân của tôi đã thành bảo mẫu của con hắn khi nào hả?" Thẩm Ngạn Triết quát trong giận dữ.Tạ Ngải Tư không ngờ phản ứng của Thẩm Ngạn Triết là mạnh đến vậy, chẳng phải lúc trước cũng cho Tịch Lạc Khuê ra ngoài sao? Vậy mà giờ lại giữ cô ấy chặt chẽ đến vậy.Tưởng chừng Thẩm Ngạn Triết sẽ đích thân đi đón Tịch Lạc Khuê về ai ngờ hắn tiến đến thang máy còn buông một câu cho Tạ Ngải Tư."Cho người đi đưa cô ấy về đây! Còn anh xuống phòng tối nhận gia hình đi."Tạ Ngải Tư chỉ vâng một tiếng, không biểu hiện gì cho sự sắp bị ăn đòn roi kia.============================Tịch Lạc Khuê đã về đến, cô vừa bước về phòng đã thấy Thẩm Ngạn Triết bộ dạng vừa mới tắm xong, thân mặc áo choàng tắm, hiên ngang ngồi trên sofa thưởng rượu, cái nhìn sắc lạnh của hắn đã hướng đến cô, khi cô vừa mới mở cửa phòng, như muốn đục một lỗ lên đó làm Tịch Lạc Khuê khẽ nuốt nước bọt, cô biết Thẩm Ngạn Triết đang không vui, chân cô như đóng cột không thể bước tiếp được nữa."Tôi cho em năm giây."Tịch Lạc đã ngửi được mùi thuốc súng, cô ngay lập tức chạy lại bên hắn, không cần đến năm giây nhìn như đứa trẻ sắp bị vỡ mắng đến nơi."Có phải tôi chìu quá nên em hư? Lời tôi nói em chẳng để vào tai?""Tôi...!không phải tù binh." Tịch Lạc Khuê còn cố cãi, giờ thì hay rồi, mặt Thẩm Ngạn Triết đã tối sầm, hắn ném mạnh ly rượu xuống sàn, tiếng thủy tinh bể vang lên, trước khi để Tịch Lạc Khuê kịp phản ứng, hắn đã đè cô xuống sofa, cô trong tư thế ngồi, hai tay đã bị đôi bàn tay mạnh mẽ áp giữ, Tịch Lạc Khuê hoang mang vì không thể cử động được."Em nên biết thân biết phận, tôi không đủ kiên nhẫn để tha thứ cho em đâu!"Tịch Lạc Khuê cảm thấy nực cười, hắn là làm như cô phạm một lỗi tài đình không bằng, cô đã phóng hoả