Cả hai đều im lặng, tất cả cảm xúc đều tinh tế im lặng như thế.
Hai người chạy về phía ánh sáng mặt trời.
Không thể không thừa nhận tốc độ khôi phục thể lực của đàn ông rất nhanh.
Mấy ngày đầu, tuy anh có thể chạy sóng vai với cô, nhưng khi chạy vẫn còn rất mệt mỏi, nhưng hiện tại anh chạy rất nhẹ nhàng.
Hai người chạy xong một tiếng lại đến chỗ cũ ăn sáng.
Lâm Mạc Thần hỏi: "Hôm nay là cuối tuần em có sắp xếp gì không?"
Mộc Hàn Hạ đáp: "Mười giờ phải đến công ty họp.
Còn anh?"
"Hôm qua nắm chặt thời gian, nên xong cả buổi họp hôm nay rồi." Anh nhìn cô đáp.
Mộc Hàn Hạ im lặng, không đáp, một lúc sau nở nụ cười.
Lâm Mạc Thần nói: "Vậy theo anh đến nơi này nhé?"
"Vâng."
Chờ Mộc Hàn Hạ về nhà tắm rửa xong xuống lầu, đã thấy Lâm Mạc Thần lái xe qua.
Lên xe, không đi bao lâu đã đến nơi.
Mộc Hàn Hạ xuống xe nhìn tòa nhà hơi quen thuộc trước mắt thất thần.
Lâm Mạc Thần nhìn qua vai cô: "Lên lầu."
Là căn hộ anh từng ở, sau đó khi Mộc Hàn Hạ đến Bắc Kinh công tác cũng từng ở một thời gian.
Tòa nhà này dùng đá ốp bên ngoài, nên qua nhiều năm như vậy vẫn không hề lỗi thời, vẫn có vẻ lịch sự tao nhã như trước.
Màu sắc tòa nhà vẫn còn đậm nét.
Lâm Mạc Thần lấy chìa khóa ra mở cửa, Mộc Hàn Hạ nhìn toàn bộ ngôi nhà đều được trang trí y như trong trí nhớ của cô.
Bên trong sạch sẽ, chắc là có người đến quét dọn theo định kì.
Lâm Mạc Thần nắm tay cô bước vào: "Ngồi đi."
Mộc Hàn Hạ hỏi: "Hôm nay có chuyện gì mà đến đây vậy?"
"Lấy chút đồ đạc." Anh lấy chai nước từ trong tủ ra đưa cho cô, sau đó đi vào bên trong.
Mộc Hàn Hạ ngồi trên sô pha, nhìn bên cạnh vẫn là chiếc chăn mỏng kia, nhưng không hề cũ kĩ.
Cô cầm lấy, nhìn chằm chằm, khẽ chạm vào.
Lúc này Lâm Mạc Thần cầm túi tài liệu đi ra.
"Nơi này cách Phong Thần cũng rất gần, sao anh không ở đây?" Cô hỏi.
Anh cười đáp, "Bởi vì nơi này cách hơi xa nhà em."
"Thật sao?"
"Ừ.
Từ nơi này đi bộ đến nhà em mất 25 phút, còn từ Phong Thần chỉ mất 15 phút thôi." Anh không nhanh không chậm đáp.
Mộc Hàn Hạ: "À."
Lâm Mạc Thần ngồi xuống bên cạnh cô, nhìn cô nói: "Trước kia vẫn chưa hỏi em, lúc ấy một mình em ở đây có quen không?"
Mộc Hàn Hạ mỉm cười: "Khá tốt.
Lúc ấy cảm thấy căn hộ này trang trí tốt như vậy, nhất định rất đắt.
Lúc ở nơi này phải cẩn thận, đừng chạm vào làm vỡ thứ gì."
Lâm Mạc Thần im lặng một lát đáp: "Cô bé ngốc."
Mộc Hàn Hạ cảm thấy ngực hơi đau, nhưng cơn đau kia đã xa xôi mà mơ hồ.
Cô cúi đầu bình tĩnh cười, đứng lên đi nhìn xung quanh.
Lâm Mạc Thần đứng dậy đi theo phía sau cô.
Tới cửa phòng của chủ nhà, cô dừng lại.
Đây là phòng của Lâm Mạc Thần, trước kia cô cũng không ở trong này.
Tất cả trang trí vẫn là dáng vẻ lạnh lùng đơn giản như cũ, cô ngước mắt, lơ đãng nhìn một chiếc vali còn đặt trong tủ, trên đó có dán tờ ghi chú: "Sr."
Mộc Hàn Hạ liếc mắt nhìn Lâm Mạc Thần, vẻ mặt anh trầm tĩnh.
Cô đi qua, nhẹ nhàng mở va li ra, bên trong đều là đồ linh tinh, đều được bọc trong túi bóng.
Ví dụ như một chiếc lược gỗ nhỏ, một chiếc khăn mặt, áo ngủ cotton của phụ nữ, chiếc kẹp tóc giá rẻ, một chiếc bút...
Cô gái năm đó hơi cẩn thận, còn cả sự chờ đợi ngượng ngùng không nói lên lời.
Vì vậy khi rời khỏi nơi này, cô cố ý để lại rất nhiều đồ vật nhỏ, để cho trong nhà anh, khắp nơi đều có dấu vết cô từng sống.
Cô muốn lần sau khi vào nơi này ở, có lẽ có thể tiếp tục sử dụng...
Mộc Hàn Hạ khép va li lại, cười khẽ nói: "Mấy thứ này cũng không dùng, anh còn giữ lại làm gì?"
Lâm Mạc Thần im lặng, anh ôm chặt lấy cô từ phía sau.
Mộc Hàn Hạ nghĩ thầm nhất định là anh cố ý, cố ý mang cô