Tất cả xao động đều lắng lại, tất cả sự bất an đều được che giấu trong nụ cười dịu dàng.
Lâm Mạc Thần lái xe đưa Mộc Hàn Hạ đến công ty.
Cuối tuần cô còn phải họp tăng ca là vì tuần sau Duyệt Gia khai trương, phải tổ chức thảo luận chuẩn bị cuối cùng.
Mười giờ đúng.
Trong phòng họp, các nhân viên nòng cốt đã có mặt đầy đủ.
Mọi người thảo luận sôi nổi, chờ đợi, nhưng biểu tình của nhiều người vẫn còn hơi kì lạ.
Bởi vì ghế chủ tọa vẫn còn trống không.
Mộc Hàn Hạ ngồi ở vị trí đầu tiên bên tay phải vị trí chủ tọa, vẻ mặt bình tĩnh.
Buổi tối hôm đó sau khi xâm nhập vào biệt thự của Lục Chương, "thuyết giáo" cậu ta một phen, đã hai ngày hai người không có liên lạc gì, Lục Chương cũng không tới công ty.
Tuy nhiên tối hôm qua, cô vẫn nhắn tin thời gian địa điểm cuộc họp cho cậu ta, cũng đã dặn Phùng Nam nhắn dùm.
Thực ra nếu cậu ta thực sự không đến, Mộc Hàn Hạ vẫn kiên quyết đẩy mạnh kế hoạch Duyệt Gia, cũng sẽ không thay đổi chút nào nhưng mỗi khi kim đồng hồ nhích một giây, trong lòng cô cũng có chút chờ mong và sợ hãi.
Lục Chương có đáng để cô thật lòng giúp đỡ hay không thì phải xem vào ngày hôm nay.
10 giờ 5 phút.
Mộc Hàn Hạ ngẩng đầu, câu chữ tuyên bố cuộc họp bắt đầu đã ở bên miệng.
Một tiếng vang nhỏ, cửa bị đẩy ra.
Trong nháy mắt có cảm giác như thời gian ngừng lại.
Mọi người đồng loạt ngẩng đầu, nhìn chàng trai trẻ tuổi mặc âu phục giày da, khuôn mặt nghiêm túc đi vào.
Mọi người đồng thời thả lỏng, hơi không giữ được sự bình tĩnh, khóe miệng thậm chí lộ ra nụ cười thoải mái.
Mộc Hàn Hạ nhìn chằm chằm Lục Chương.
Cô chưa từng nhìn thấy cậu ta ăn mặc chỉnh tề như thế.
Tóc ngắn không rối loạn, âu phục đen đẹp đẽ mềm mại, áo sơ mi trắng sạch sẽ thẳng thớm, giày da hợp quy cách.
Nên biết rằng trước kia dù cậu ta đi giày da, nhưng cũng chỉ là kiểu dáng thông thường.
Cậu ta thậm chí còn thắt một chiếc cà vạt màu đỏ sậm.
Cần biết rằng người trong thương trường đối với chuyện khai trương ít nhiều gì cũng phải có sự coi trọng.
Cà vạt của tổng giám đốc màu sắc đơn giản vui vẻ như vậy cũng sẽ thu hút được sự chú ý của không ít người.
Trong mắt Mộc Hàn Hạ mơ hồ có ý cười.
Hai người bốn mắt nhìn nhau.
Trong nháy mắt, ánh mắt cậu ta trầm tĩnh như nước, sự lười nhác trước đó chỉ là thoáng qua.
Nhất cử nhất động của cậu ta cũng thể hiện sự chỉnh tề, kéo ghế dựa ra, ngồi xuống bên cạnh cô, không nói lời nào thừa thãi, chỉ thản nhiên nói: "Họp thôi."
Trong lòng Mộc Hàn Hạ rung động, biết cậu ta lâu như vậy, lúc này cậu ta mới thực sự giống như một người lãnh đạo trẻ tuổi.
Bầu không khí phòng họp bởi vì lời nói và hành động của cậu ta mà cũng trở nên hơi hưng phấn.
Sau đó quản lý phụ trách hạng mục lập tức cười, bắt đầu báo cáo.
Mộc Hàn Hạ ngước mắt nhìn phía trước, khóe miệng rốt cục cong lên.
Sau khi kết thúc cuộc họp, một mình Mộc Hàn Hạ đi vào trung tâm Duyệt Gia.
Lúc này đúng là chạng vạng, ánh chiều tà chiếu vào tòa nhà mới tinh, tất cả chuẩn bị sắp xếp chỉ chờ bước tiến cuối cùng.
Cô ngẩng đầu nhìn chằm chằm tấm biển hiệu một lát, định đi vào bên trong, chợt nghe thấy phía sau vang lên giọng nói: "Đứng đờ ra đó làm gì vậy?"
Mộc Hàn Hạ nở nụ cười nói: "Nếu tôi nói hơi lo lắng, cậu có tin không?"
Lục Chương đứng bên cạnh cô: "Tin, sao không tin chứ.
Cô cũng không phải là thánh nhân hiểu rõ cuộc đời huyền ảo, hơn nữa dù sao cô mới chỉ 29 tuổi."
Mộc Hàn Hạ liếc nhìn cậu ta nở nụ cười: "Mới 29? Cám ơn." Mỗi ngày đều gọi cô là bà già, hôm nay lại còn vòng vo.
Mộc Hàn Hạ nghĩ thầm mắng một chút mới có lợi, nhưng cô sẽ không nói lời này với cậu ta.
Lục Chương đút hai tay vào túi quần, cũng ngẩng đầu nhìn.
Cậu ta vốn cao ráo tuấn lãng, hôm nay ăn mặc đúng mực như vậy, lại nói năng thận trọng, cũng được xem như là một người đàn ông trầm ổn.
Bỗng nhiên cậu ta nói: "Carol.
Nếu tôi đi trên con đường kia, cô sẽ cùng đi với tôi sao?"
"Cậu nói xem?" Cô đáp, "Đương nhiên rồi."
Lục Chương nở nụ cười vô cùng dịu dàng khiến lòng Mộc Hàn Hạ mềm nhũn.
"Đi thôi." Cậu ta hếch cằm chỉ về phía cửa Duyệt Gia, "Cô đi trước, sau này tôi vẫn sẽ đi theo cô."
Mộc Hàn Hạ thực sự cảm động vì lời nói thẳng thắn của cậu ta, cô nhìn khuôn mặt cương quyết của cậu ta nở nụ cười nói: "Không, Lục tổng, cậu đi trước, tôi đi theo cậu."
Ánh mắt Lục