Ngu Tòng Tín là một người rất ôn nhu, bất luận là đối với thân nhân hay với bằng hữu.
An Dương quận chúa cũng vẫn luôn cho rằng như vậy
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Ngu Tòng Tín, là ở tết Thượng Nguyên hai năm trước. Khi đó hoa đăng hai bên đường sáng như ban ngày, nàng cùng Hoắc Thù ngồi trên xe ngựa đi ra tới, liền nhìn thấy nam tử đứng dưới hoa đăng trên con đường quanh co khúc khuỷu ở nơi xa, tuấn nhã, ôn hòa, tinh tế, giống như một quý công tử xuất thân từ thế gia thư hương trăm năm, khí độ thong dong, mang theo phong độ trí thức đầy người từ từ đi đến.
Hắn một chút cũng không giống công tử tướng môn thế gia, trên người không có một chút nào tục tằng của võ tướng mà thay vào đó là ôn nhã tú khí.
Ngay lúc đó Ngu Tòng Tín tựa như một huynh trưởng tốt, dẫn một đám đệ muội ngắm đèn hoa trên phố, thần sắc ôn hòa, ngôn ngữ ôn nhu, cẩn thận chiếu cố đám đệ muội, như bề ngoài nho nhã của hắn, làm ấn tượng đầu tiên người khác đối với hắn là hảo cảm.
Sau ngày đó, An Dương quận chúa còn gặp được hắn rất nhiều lần, nhưng mà vì nam nữ khác biệt, cho nên chỉ đứng chào hỏi từ xa xa, hoặc là khách khí có lễ tránh đi, cũng không có tiếp xúc.
Chân chính tiếp xúc là ở lúc đi săn năm trước, bởi vì bầy khỉ tập kích, hắn ra tay cứu nàng, sau đó nàng hướng hắn nói lời cảm tạ.
Khi đó, hắn thoạt nhìn vẫn thực đáng tin cậy, phảng phất như chỉ cần có hắn ở đó, các việc khó khăn gì đều có thể giải quyết, là một người làm cho người khác tin phục từ đáy lòng
Có lẽ lúc ấy ngay cả nàng cũng chưa từng ý thức được, bởi vì có hắn ở đó, cho nên hiện trường được khống chế thật nhanh, còn nàng thì một chút cũng không bị kinh sợ, nhịn không được theo bản năng dõi theo thân ảnh hắn, nhìn hắn thành thục đi lại trong một đám con cháu huân quý. Thân phận của hắn không phải là cao quý nhất, cũng không phải một nam nhân có bộ dáng đẹp nhất, nhưng vẫn có thể hấp dẫn ánh mắt người khác chú ý đến hắn đầu tiên ở trong đám người
Cũng bởi như thế, Tứ công chúa nhìn trúng hắn trong một đám người
Nhưng nàng không nghĩ tới, cha mẹ lại muốn gả nàng cho hắn, còn hắn vậy mà cũng…… Ái mộ nàng.
Việc này vượt quá tưởng tượng của nàng, thậm chí nàng có chút mê mang, không biết vì sao hắn lại để ý mình.
Nam nhân như hắn, sẽ không muốn dựa vào thê tộc để bò lên trên, hắn cũng không cần cưới một thê tử có thân phận cao quý để trợ giúp mình, với bản lĩnh của mình, hắn tự nhiên có thể đi được xa hơn, thế lực thê tộc với hắn mà nói, bất quá chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi.
Cho nên, nàng thật sự không rõ vì sao hắn lại muốn cưới mình.
Sau khi bọn họ đính hôn, tuy rằng vì tị hiềm, không có cách gặp lại nhau, nhưng trao đổi với nhau lại càng nhiều.
Hắn sẽ nhờ người đưa cho nàng rất nhiều đồ vật hiếm lạ cổ quái, có thể làm cho nàng thoải mái cười to, hoặc viết ra một ít tâm đắc về quyển sách nào đó đưa cho nàng, hoặc sẽ mang câu thơ hắn ngẫu nhiên viết ra lại đây, ngẫu nhiên sẽ nói một ít việc lạ hắn gặp được…… Từng chút từng chút, làm cho nàng càng thêm hiểu biết người nam nhân này.
Có lẽ vốn chỉ bởi vì hắn thổ lộ mà có chút thích hắn, sau lại tiếp xúc từng chút từng chút, làʍ ŧìиɦ cảm của nàng đối với hắn dần dần tăng lên
Đối với một cô nương được dưỡng nơi khuê phòng mà nói, tiếp xúc như vậy thập phần khó có được.
Nàng từ từ thật sự thích con người hắn, còn có sự ôn nhu của hắn
Chỉ là nàng không nghĩ tới, nam nhân ngày thường ôn hòa nho nhã như vậy, trên giường lại hung mãnh như vậy, làm cho nàng đau, lại còn hữu lực đặt nàng nằm dưới thân hắn, làm nàng trông có vẻ nhỏ xinh đáng thương
Giống như trải qua một hồi mưa rền gió dữ, nàng đáng thương chậm rãi tiếp nhận, giống như một đóa kiều hoa bị mưa gió bẻ gãy, trải qua một cơn mưa móc tưới mát, rốt cuộc nở rộ quyến rũ, nhu mị đa tình.
Nhưng rất đau đớn, còn hắn lại sẽ ôn nhu vỗ về nàng, làm nàng cảm giác được hắn thương tiếc nàng
Cho đến cuối cùng, khi ý thức nàng có chút mông lung, nghe hắn ở bên tai nàng thấp giọng kêu “Tú Tú”, động tác dưới thân ôn nhu lại không mất lực đạo, làm nàng nhịn không được phát ra tiếng thở dốc thấp thấp, lại như tiếng khóc, còn đáng sợ hơn so với mẫu phi nói tối hôm qua
Cuối cùng nàng chỉ có thể ôm hắn, bị hắn ôm vào trong ngực, lẫn nhau chẳng còn khe hở
An Dương quận chúa rúc trong chăn đỏ thẫm trên giường, cảm giác cả người đều ê ẩm mềm nhũn, đôi mắt đều không mở ra được. Bất quá tuy mệt mỏi rất nhiều, nhưng nàng vẫn có thể cảm giác được nam nhân ngồi ở mép giường, đôi mắt luôn mang ý cười ôn nhuận lúc này lại thâm trầm như thế, làm cho lòng nàng hốt hoảng
“Tú Tú.” Nàng nghe được hắn kêu nhũ danh của mình, nhịn không được nắm lấy khăn trải giường dưới thân, càng rúc thân thể.
Ngu Tòng Tín nhịn không được có chút buồn cười, trong tay cầm một tấm khăn đã giặt sạch, chống thân thể ghé vào nàng bên tai nói: “Ta lau mình cho nàng, đợi lát nữa ngủ tiếp được không?”
An Dương quận chúa lúc này đã sắp không mở mắt nổi, nghe được hắn nói, giãy giụa muốn ngồi dậy, đã được một cánh tay hữu lực đưa qua, ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, thân thể nàng thực nhanh liền rơi vào một vòng ngực ấm áp rộng lớn, hơi thở nam tính xa lạ xông vào mũi, làm đầu nàng có chút choáng váng.
Sau đó nàng cảm giác được đối phương ôn nhu lau mình cho nàng, cái này làm cho nàng có chút ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Ta, ta tự mình làm……”
Ngu Tòng Tín buồn cười nhìn bộ dạng không mở nổi mắt của nàng, ôn nhu nói: “Nàng ngủ đi, ta làm được rồi.” Dứt lời, nhịn không được thương tiếc yêu thích trong lòng, nhẹ nhàng hôn xuống gương mặt hồng nhuận của nàng
Cuộc đời An Dương quận chúa lần đầu tiên được một người khác phái hầu hạ như vậy, xấu hổ đến mức đầu ngón chân đều cuộn tròn lại.
Tuy rằng lúc nãy khi động phòng, bọn họ đã làm chuyện thân mật nhất, nhưng hiện tại cảm giác vẫn thật ngượng ngùng, không muốn để hắn nhìn thấy địa phương kia của mình
Nhưng Ngu Tòng Tín xác thật là người thực ôn nhu, ôn nhu đến mức làm cho nữ nhân không có cách cự tuyệt, hiện giờ nàng đã là thê tử hắn, hắn nắm tay cả đời, cho nên đối với nàng tự nhiên là tràn đầy trìu mến che chở, ngay cả nàng làm bộ dáng nũng nịu ngượng ngùng như vậy đều cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Cho nên lúc này, hắn cũng không để ý hầu hạ nàng, để làm nàng có thể ngủ thoải mái một ít.
Làm xong hết thảy, Ngu Tòng Tín trở lại trên giường, quả nhiên nhìn thấy người trên giường cứ tùy ý bọc chăn như vậy đã ngủ rồi.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***
An Dương quận chúa ngủ một giấc đến hừng đông, cái miệng nhỏ hơi hơi mở, hô hấp đều đều
Cho đến khi bị người đánh thức, nàng vẫn còn mơ hồ, thân thể co thành một khối giống như động vật nhỏ, được người bế lên, ngơ ngác nhìn nam nhân đang ôm nàng
“Tú Tú, nên dậy rồi, chút nữa còn đi kính trà trưởng bối” Ngu Tòng Tín ôm nàng, ôn nhu nói.
An Dương quận chúa mệt mỏi chớp chớp đôi mắt, lúc này mới chú ý tới, mình đã trực tiếp ngồi trên đùi hắn, bị hắn ôm giống như hài tử, hơi thở nam tính hồn hậu, mùi hương thanh nhã thuộc về hắn xông vào mũi, làm nàng không khỏi có chút đỏ mặt, lúc này mới nhớ tới ngày hôm qua bọn họ thành thân.
Ngày đầu tiên thành thân, nàng tựa hồ cũng không bị ảnh hưởng, động phòng xong liền trực tiếp ngủ như chết
Cho dù An Dương quận chúa tâm có bao nhiêu phóng khoáng nhưng lúc này cũng có chút ngượng ngùng.
Tuy rằng vẫn rất mệt, nhưng nàng không lại ngủ nướng, vội không ngừng bò dậy, hỏi: “Giờ nào rồi? Sao chàng không gọi ta chứ?” Vừa nói, vừa túm lấy y phục, sau đó phát hiện trên người mình chỉ buộc lại một cái yếm uyên ương vơn nước màu hồng, cánh tay trống trơn, vội không ngừng lùi về lại trong lòng ngực hắn, dùng chăn che thân mình lại
Ngu Tòng Tín phảng phất như không có nhìn thấy nàng quẫn bách, ôn hòa nói: “Không cần gấp gáp, thời gian còn sớm, từ từ đi.” Vừa nói, vừa duỗi tay cầm lấy y phục qua đây, ôm nàng vào trong ngực, giúp nàng mặc y phục.
An Dương quận chúa đầu còn chút ngốc, ngoan ngoãn duỗi tay, chờ khi phát hiện hắn vậy mà đang giúp nàng mặc y phục, lại còn không có mặc sai, nàng nhịn không được ngẩng đầu nhìn mặt hắn, trong ánh sáng tối tăm, khuôn mặt hắn giống như noãn ngọc, màu da trắng nõn, mặt mày thanh nhã bình yên, làm lòng người cũng cảm nhận được một loại an bình
“Chàng……”
“Sao vậy?” Ngu Tòng Tín mỉm cười nhìn nàng.
An Dương quận chúa có chút xấu hổ sờ sờ mặt, nhỏ giọng hỏi, “Vì sao
chàng biết cách mặc y phục cho nữ tử như thế nào vậy ?”
Ngu Tòng Tín kéo nàng đứng dậy, An Dương quận chúa nhìn thoáng qua, phát hiện y phục trên người hắn đã mặc chỉnh tề, bất quá bởi vì vừa nãy ôm nàng, làm y phục trên người hắn có thêm chút nếp nhăn.
Hắn vén tóc mai rũ xuống vào sau tai nàng, nói: “Nghe tỷ muội trong nhà thảo luận vài lần, hai mắt nhìn nhiều chút liền biết.”
An Dương quận chúa nghe được lời này, có chút ngượng ngùng cúi đầu.
Thì ra là nàng hiểu lầm.
Ngu Tòng Tín sờ sờ mặt nàng, cười nói: “Nhi lang Ngu gia chúng ta, chỉ chung thủy với thê tử, sẽ không có thông phòng thị thiếp, bốn mươi tuổi vẫn chưa có con mới có thể nạp thiếp chỉ là quy củ, ngay cả không có con, chúng ta cũng sẽ không nạp thiếp.”
An Dương quận chúa nhịn không được kinh ngạc nhìn hắn.
Đôi mắt nàng vừa tròn vừa lớn, trừng lên tựa như đôi mắt mèo, như trẻ con đáng yêu. Ngu Tòng Tín cúi đầu hôn mặt nàng, vấn sơ đầu tóc rối tung của nàng, nói: “Bây giờ nói điều đó còn quá sớm.”
An Dương quận chúa chép chép miệng, không nói gì.
Chờ sau khi nàng được nha hoàn hầu hạ rửa mặt chải đầu xong, ngồi vào bàn ăn, nhìn nam nhân bên cạnh bưng tới cho nàng một chén cháo huyến yến, trong lòng cảm thấy có lẽ mình đã thật sự gả được cho một tình lang thế gian khó tìm được
Thiên kim khó mua được tình lang.
Hai vợ chồng dùng xong đồ ăn sáng, liền đến Vinh An Cư kính trà thỉnh an các vị trưởng bối
Đại đa số người Ngu gia đều ở tại Bình Nam Thành, lần này Ngu Tòng Tín thành thân, ngoại trừ phu thê Ngu Nhị lão gia cùng mấy đường huynh đệ, cũng không có bao nhiêu người tới đây, bọn họ có chức trách của mình, không thể rời khỏi
Cho nên trưởng bối hôm nay An Dương quận chúa cần kính trà cũng không có nhiều, những người khác đều là ngang hàng hoặc vãn bối.
Ngu gia tuy là một đại gia tộc, nhưng quan hệ vô cùng hòa thuận, không có tình huống rối loạn như các phủ khác, hòa thuận đến mức làm cho An Dương quận chúa có chút không thể tưởng tượng được. Nhìn những người này bày tỏ thiện ý, An Dương quận chúa cũng nhịn không được hồi đáp thiện ý, trong lòng rốt cuộc hiểu được vì cái gì mà mẫu phi nguyện ý gả nàng lại đây, cũng không so đo thân phận của Ngu Tòng Tín
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***
Hoắc Thù hôm qua lại đây ăn tiệc cưới, cũng không có rời đi mà ở một đêm cùng Ngu lão phu nhân tại Vinh An Cư, hôm nay khi nhận thân nàng cũng ở đó, tặng cho An Dương quận chúa lễ gặp mặt nhận thân vô cùng phong phú.
An Dương quận chúa nhìn thấy nàng thì rất vui vẻ, những thấp thỏm trong lòng đã bị đánh bay không ít.
Thân thích của Ngu gia ở trong kinh thành cũng không nhiều, nhận thân xong, thời gian còn sớm, Ngu Nhị phu nhân cùng Ngu Ngũ phu nhân tự mình đi chiêu đãi thân thích hôm nay tới cửa, Ngu lão phu nhân hối thúc tôn tử dẫn tức phụ hắn trở về phòng nghỉ ngơi
An Dương quận chúa thấy các trưởng bối thông cảm như vậy, ngược lại có chút ngượng ngùng.
Khi nàng chưa xuất giá, vì thân phận cao quý, lại có cha mẹ sủng, cho dù nàng có làm theo ý mình cũng không ai dám nói nàng, nhiều nhất chỉ có thể ở trong tối lén nói vài câu, nhưng hiện tại nàng đã gả chồng, nhìn thấy người Ngu gia đầy thiện ý, nàng cũng ngại làm theo ý mình như trước đây
Ngu Tòng Tín nhìn Ngu lão phu nhân cười đáp ứng một tiếng, lại nhìn mẫu thân cùng ngũ thẩm nói một tiếng vất vả, thần sắc tự nhiên dẫn tân hôn thê tử trở về phòng nghỉ ngơi.
An Dương quận chúa được nha hoàn hầu hạ thay một thân y phục rộng thùng thình, ngồi trên giường tân hôn, có chút không xác định mà nhìn tướng công mới cưới
“Mệt mỏi không, nàng cứ nghỉ ngơi trước, chờ đến bữa tối ta lại gọi nàng.” Ngu Tòng Tín ôn thanh nói.
An Dương quận chúa nhìn thần sắc ôn nhu trên mặt hắn, nhịn không được nói: “Kỳ thật, ta cũng không phải lười như vậy……”
Sau đó nàng liền thấy thần sắc trên mặt nam nhân này lộ ra chút kỳ dị, tiếp theo đã bị hắn ôm cùng nằm trên giường, tiếp theo nghe được hắn ghé vào bên tai nàng nói: "Cho dù nàng có lúc lười cũng không sao, ta không lười là được rồi.”
Lúc đầu An Dương quận chúa không rõ lời hắn nói là có ý gì, cho đến khi sau này nàng phát lười, bị hắn lăn lộn đến mức nhìn thấy giường liền sợ, đột nhiên cảm thấy con người vẫn không cần lười như vậy mới tốt
Đáng tiếc chờ khi nàng đã hiểu rõ thì nàng cũng không còn cách cự tuyệt hắn.
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***
Hoắc Thù đợi ở Ngu gia cho đến buổi chiều, cho đến khi Nhiếp Ngật từ trong cung ra, trực tiếp lại đây đón, nàng mới cáo từ người Ngu gia
Lần này bởi vì hôn sự của tam biểu ca nên rất nhiều người Ngu gia từ Bình Nam Thành lại đây, Hoắc Thù đã lâu không thấy các thân nhân này, không tránh được một phen ly hợp, đáng tiếc nàng đã gả chồng, hiện tại lại bởi vì nàng có thai, cho nên thời gian có thể gặp bọn họ cũng không nhiều, không khỏi có chút lưu luyến không rời.
Nhiếp Ngật thấy thế, liền nói: “Về sau có rảnh thì tới đây.”
Các nữ quyến Ngu gia nghe được lời này, đều nhịn không được dùng khăn che miệng cười rộ lên, cảm thấy vị biểu cô gia này đúng là rất thương thê tử như lời đồn vậy. Lấy thân phận hắn như vậy thật sự là khó được, càng khó có được chính là, sau khi Hoắc Thù mang thai, nghe nói trong phòng hắn vẫn sạch sẽ như cũ, không giống nam nhân các phủ khác, trong trường hợp này phải cho nha hoàn khác se mặt*
*Se mặt mà tục lệ khi nâng nha hoàn lên thông phòng
Tóm lại, các nữ quyến Ngu gia đều rất hài lòng với vị biểu cô gia Nhiếp Ngật này
Sau khi Hoắc Thù tạm biệt bà ngoại, liền cùng Nhiếp Ngật ngồi xe ngựa rời khỏi tướng quân phủ.
“Mệt không?” Nhiếp Ngật ôm nàng, một bàn tay to ấm áp đặt trên bụng nàng
Hoắc Thù cười nói: “Không mệt đâu, hai ngày này ta chỉ ở cạnh bà ngoại, có làm gì mà mệt chứ?”
Nhiếp Ngật lần đầu tiên làm phụ thân, lần đầu tiên chăm sóc thê tử mang thai, ngoại trừ xem sách ra, các vấn đề khác đều hỏi thái y ở Thái Y Viện hoặc hỏi hoàng đế bệ hạ người đã từng rất nhiều lần làm phụ thân, cho nên nhìn chung hắn không thể tránh được quan tâm quá độ, chỉ sợ nàng bị đói mệt linh tinh.
Khi hai người đang ở trong xe chụm đầu nói nhỏ, đột nhiên xe ngựa ngừng lại
“Xảy ra chuyện gì?” Âm thanh Nhiếp Ngật nghe không ra hỉ nộ.
Nguyên Võ đang giữ vị trí xa phu bên ngoài nhìn người đón xe phía trước, có chút cạn lời, thấp giọng nói: “Thế tử, là đại công tử Cao Sùng phủ Thái Ninh trưởng công chúa.”
Nhiếp Ngật nhịn không được nhíu mày, lúc này, liền nghe được một trận tiếng vó ngựa, tiếp theo là tiếng Cao Sùng vang lên, “Hoắc thất cô nương, nàng ở bên trong phải không? Ta có lời muốn nói với nàng.”
Sắc mặt Nhiếp Ngật nháy mắt liền âm trầm
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***
nhamy111: Cao Sùng thiệt tới số, muốn dze dzãn vợ anh ưh ????????