Không Phụ Thê Duyên

Chương 145


trước sau

Nguyên Võ nhìn Cao Sùng dẫn theo vài thị vệ tới cản xe ngựa cách đó không xa, nhịn không được thở dài, trong lòng cảm thấy, vị này nhất định cho rằng hôm nay thế tử còn ở trong cung làm việc, bằng không sẽ không ngu ngốc chạy tới nơi này cản xe ngựa Vệ Quốc Công phủ thế tử phu nhân như vậy

Cao Sùng cản xe ngựa của thê tử người khác trước mặt công chúng như vậy, còn gọi thẳng "Cô nương", mặc kệ hành động này của hắn là vì cái gì đều sẽ làm người khác nhịn không được suy nghĩ miên man, cảm thấy người này nhất định có ý đồ bất lương.

Cao Sùng xoay người nhảy xuống từ trên lưng ngựa, đi đến chỗ cách xe ngựa Vệ Quốc Công phủ không xa, cách các thị vệ đi theo bên cạnh xe ngựa một khoảng

Tuy hắn dám đến cản xe ngựa, nhưng rốt cuộc lại không dám đi đến quá gần, sợ thị vệ Vệ Quốc Công phủ không cho mặt mũi, trực tiếp đâm một kiếm tới thì không xong, Cao Sùng vẫn luôn yêu mạng, không dám lấy an nguy của mình ra đùa giỡn.


Hắn thanh thanh yết hầu, khi đang muốn mở miệng lại thấy cửa xe ngựa bị một bàn tay đẩy ra, ngay lúc nhìn thấy Nhiếp Ngật từ trong xe ngựa bước xuống, Cao Sùng giật mình trừng lớn đôi mắt.

Nhiếp Ngật mắt lạnh đảo qua, thấy biểu tình ngu xuẩn theo kiểu "sao ngươi lại ở chỗ này" của hắn, thần sắc càng lạnh hơn, khuôn mặt tuấn mỹ giống như bị che phủ bởi một tầng sương lạnh, nói: "Cao Sùng, ngươi tới tìm phu nhân ta có chuyện quan trọng không?"

Trong nháy mắt Cao Sùng nghẹn đỏ mặt.

Thấy hắn không nói lời nào, Nhiếp Ngật lạnh nhạt nói: "Còn nữa, mời ngươi gọi nàng là thế tử phu nhân hoặc Nhiếp phu nhân, đỡ cho gặp người không hiểu biết còn tưởng rằng ngươi cố ý muốn làm bại hoại thanh danh của nàng."

Sắc mặt Cao Sùng có chút khó coi, "Ta không phải......"

Nhiếp Ngật tùy ý liếc hắn một cái, xoay người định quay về xe ngựa.


Cao Sùng bị thái độ không chút để ý của hắn làm cho kích động, có gì có thể khó chịu bằng gặp người mà ngươi ghen ghét oán hận, hơn nữa người này lại chưa từng để ngươi vào trong mắt hắn?

Lập tức đầu óc nóng lên, Cao Sùng nhịn không được nói: "Nhiếp Thế Cẩn, vì sao ngươi lại ở chỗ này?"

Nhiếp Ngật không để ý tới hắn, bước thẳng lên xe ngựa.

Cao Sùng đột nhiên tiến lên, đã bị thị vệ bên cạnh xe ngựa chặn lại, thị vệ ấn tay lên bội kiếm bên hông, mũi kiếm bóng nhoáng được rút ra khỏi vỏ, thị vệ bên người Cao Sùng sợ tới mức đi lên, kéo Cao Sùng trở về.

Nếu để vị gia này bị thương, những người như bọn họ cũng không được yên ổn

Cao Sùng hướng tới xe ngựa kêu lên: "Nhiếp Thế Cẩn, ngươi có gan thì bước xuống cho ta, loại người đê tiện vô sỉ như ngươi, lão tử mới không sợ ngươi, ngươi hoành đao đoạt......"


"Ngu xuẩn!"

Âm thanh Nhiếp Ngật cách màn xe ngựa vang lên, Cao Sùng tức giận đến đôi mắt đều đỏ, khi lại xông lên lần đã bị Nguyên Võ nhanh chân đá qua một đá, đạp hắn ngã chổng vó, chật vật không thôi.

Cuối cùng xe ngựa chậm rãi rời đi, Cao Sùng đang bị các thị vệ ấn chặt nên chỉ có thể phẫn hận trừng mắt nhìn theo xe ngựa đang rời đi.

Chờ đến khi rốt cuộc không còn thấy bóng dáng xe ngựa, Cao Sùng hướng về phía một thị vệ bên cạnh đang giữ lấy hắn đá tới tấp, "Nô tài chết bầm, buông ta ra!"

Thị vệ nhanh chóng buông ra tay, gục đầu xuống.

Cao Sùng tâm tình khó chịu, chửi ầm lên, "Là ai nói với ta hôm nay Nhiếp Thế Cẩn còn làm việc ở trong cung, ngày mai mới ra khỏi cung hả? Là tên ngu xuẩn nào nói?" Hắn lớn tiếng rít gào, đôi mắt hung ác nham hiểm trừng các thị vệ trước mặt
Mấy thị vệ bốn mắt nhìn nhau, trăm miệng một lời nói: "Là tự mình chủ tử người nói."

Cao Sùng bị nghẹn đến đỏ mắt, nhịn không được lại đá mấy thị vệ mỗi người một cái, những thị vệ đó không dám phản kháng, ngoan ngoãn chịu bị đá để cho hắn hết giận.

Cao Sùng xả giận xong, trầm mặt nhớ lại chuyện lúc trước, tâm sự chất chứa trong lòng không cách nào phát ra được

"Đi, hồi phủ."

Hắn lạnh mặt về phủ công chúa, suốt trên đường đi đều nghĩ rốt cuộc tên vương bát đản tiết lộ tin tức kia cho hắn là người cung nào, ngày khác khi tiến cung thỉnh an bà ngoại, không đem tên này ra lột da thì không xả giận được

Cao Sùng trở lại phủ công chúa liền thấy không khí trong phủ có chút nặng nề, hỏi hạ nhân mới biết, hôm nay cha mẹ lại cãi nhau, Thái Ninh trưởng công chúa dưới sự giận dữ đã xô ngã hết đồ vật trong phòng, trực tiếp tiến cung tìm Thái Hậu khóc lóc kể lể. Mà phò mã Cao Cần đã ra ngoài tìm bằng hữu uống rượu, dựa theo kinh nghiệm trước đây, chỉ sợ không mất năm ba ngày thì sẽ không trở về.
Cao Sùng nghe xong, khẽ nhíu mày, cũng không để trong lòng.

Từ sau khi muội muội Cao Quân gả chồng, cha mẹ vốn trước đây tình cảm đã không hòa thuận liền bắt đầu khắc khẩu, cãi nhau như cơm bữa, con cái cũng đã quen loại chuyện này.

Cao Sùng cũng lười ở nhà, phất tay áo đến phòng thu chi, cho người chi một ngàn lượng bạc, nói: "Đi, chúng ta đến Tụ Phương Lâu gặp tiểu nương tử lần trước." Ngừng một lát, hắn lại nói: "Đôi mắt của tiểu nương tử kia rất giống Vệ Quốc Công thế tử phu nhân, đáng tiếc gương mặt quá xấu, không một chút giống."

Bọn thị vệ nghe được lời này, vội cúi đầu làm như không nghe thấy.

Dùng một kỹ nử thanh lâu đến so sánh với Vệ Quốc Công thế tử phu nhân, có thể thấy được thiếu gia còn đang sinh khí. Lời này nếu để Vệ Quốc Công thế tử biết được chắc chắn sẽ tức giận, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây
Qua mấy ngày sau, Cao Sùng cùng người khác tranh giành một kỷ nữ ở Tụ Phương Lâu, vô ý đánh chết người

Ngày hôm sau, ngự sử liền buộc tội Cao Sùng

Thái Ninh trưởng công chúa biết được việc này, vội tiến cung tìm Thái Hậu làm chủ, khóc ròng nói: "Tính tình Sùng Nhi con rất rõ, hắn tuy rằng không học vấn không nghề nghiệp, nhưng lại là người thành thật, sẽ không gϊếŧ người, nhất định là bị người khác tính kế. Mẫu hậu, người nhất định phải làm chủ cho Sùng Nhi, nếu Sùng Nhi xảy ra chuyện gì, nữ nhi cũng không muốn sống nữa......"

Dứt lời, nàng che mặt khóc thút thít.

Thần sắc Thái Hậu khó coi, nếu đây không phải là nữ nhi của bà, thế nào bà cũng phải đánh qua một cái tát

Bà cả giận nói: "Ngươi bây giờ còn mặt mũi tới đây khóc, trước kia ngươi đã làm cái gì? Nếu không phải ngươi cả ngày chỉ lo cãi nhau cùng phò mã, nhìn chằm chằm Tam hoàng tử phi, không quan tâm Sùng Nhi, không quản giáo hắn cho tốt, hắn sẽ làm ra loại chuyện này được sao? Việc Sùng Nhi gϊếŧ người vì một kỹ nử đã xác nhận là sự thật, cho dù Hoàng Thượng có muốn bỏ qua cho hắn, cũng phải xem những ngự sử kia có đáp ứng hay không."
Nói tới đây, mặt Thái Hậu trầm xuống.

Bà chỉ là kế mẫu, tình cảm với hoàng đế cũng không hòa thuận, thậm chí ở thời kỳ tiên đế còn có vài phần bấp bênh, nếu không phải Đại Hạ lấy hiếu trị thiên hạ, thì sao bà có thể lấy thân phận này vào Nhân Thọ Cung, cũng được tôn làm Thái Hậu, chỉ sợ căn bản Hoàng Thượng đã không muốn phong bà làm Thái Hậu, mà đưa bà đến hoàng lăng thủ mộ cho tiên đế giống như các phi tần khác

Hoàng Thượng chưa từng để ý một kế mẫu như bà, thì sao hắn có thể để ý một đứa cháu ngoại trai mà hắn chưa từng để trong lòng? Nếu bị ngự sử bức quá mức, dựa vào việc Hoàng Thượng không thèm để ý Cao Sùng thì chỉ sợ cuối cùng sẽ tùy tiện xử trí, đến lúc đó muốn khóc cũng không kịp.

"Những tên nhãi ranh đó, bọn họ không dám!" Thái Ninh trưởng công chúa cả giận nói.
"Bọn họ cho dù là nhãi ranh, cũng là thần tử, là ngự sử, ngươi cho rằng bọn họ có dám không?" Thái Hậu trầm giọng nói.

Thái Ninh trưởng công chúa ngây ngẩn, lại nhịn không được che mặt khóc lên, cầu xin nói: "Mẫu hậu, người nhất định phải cứu Sùng Nhi, Sùng Nhi hiện tại còn trẻ, hắn chỉ là nhất thời xúc động, cũng không phải cố ý muốn gϊếŧ người."

Thái Hậu thở dài: "Ai gia biết, Sùng Nhi tuy rằng bị chiều hư, nhưng cũng làm không ra chuyện gϊếŧ người phóng hỏa, chỉ là lần này chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, bây giờ chỉ chờ xem Hoàng Thượng xử trí như thế nào. Thôi, lần này ai gia lại đi cầu hắn một hồi." Nói tới đây, trong lòng Thái Hậu cũng có chút khổ sở

Lần trước bởi vì hôn sự của cháu ngoại gái Cao Quân cùng Tam hoàng tử, bà đã từng cầu xin Hoàng Thượng một lần, lúc ấy thần sắc Hoàng Thượng thật sự khó coi, nhưng lại bởi vì bà cổ động mấy lão quận vương tông thất tiến cung cầu tình, mới làm cho hắn thỏa hiệp, đáp ứng hôn sự Tam hoàng tử cùng Cao Quân
Chuyện cháu ngoại trai lần này, phỏng chừng sẽ không dễ dàng như vậy.

Thái Ninh trưởng công chúa nghe được lời này, lại cực kỳ cao hứng, cảm thấy chỉ cần mẫu hậu chịu xuất lực, nhi tử tất nhiên sẽ không có việc gì.

Thái Hậu nhìn bộ dạng nàng vô cùng cao hứng rời đi, nhịn không được thở dài, con cái đều là nợ, nếu không phải
vì quyền thế mờ mắt người, năm đó bà tội gì muốn chèn ép hoàng đế khi đó vẫn còn là Thái Tử, một lòng đi theo tiên đế nâng đỡ Thất hoàng tử.

Bà lúc đó chỉ nuôi sống được một công chúa, tiên đế lại lộ ra ý phế Thái Tử, muốn lập Thất hoàng tử Lệ Quý Phi sinh ra làm Thái Tử, lúc ấy bà cũng cho rằng Thái Tử nhất định phải bị phế, vì tương lai của mình cùng nữ nhi, liền đi theo ủng hộ Thất hoàng tử, nào ngờ cuối cùng Thất hoàng tử thất bại, Thái Tử thành công đăng cơ, còn bà ngược lại vì hành động ủng hộ Thất hoàng tử mà đã hoàn toàn đắc tội Hoàng Thượng
*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***

Ngự sử trên triều vì chuyện Cao Sùng gϊếŧ người mà ồn ào nhốn nháo hết mấy ngày, rốt cuộc cũng có kết quả, hoàng thượng hạ chỉ đưa Cao Sùng đi biên cảnh gia nhập vào trong thuỷ quân, để hắn lập công chuộc tội.

Ngự sử cũng biết Cao Sùng là cháu ngoại Thái Hậu, Thái Ninh trưởng công chúa là người không dễ đối phó, việc Cao Sùng gϊếŧ người theo luật pháp Đại Hạ hẳn là phải đền mạng, nhưng người bị hắn gϊếŧ cũng là người không học vấn không nghề nghiệp ăn chơi trác táng, gây tai họa cho không biết bao nhiêu nữ tử đàng hoàng ở kinh thành, pháp không ngoài tình người, Cao Sùng cũng không tính là quá ác, có thể có kết quả này là đã không tồi, vì thế tương lai Cao Sùng cứ như thế định ra.

Nhưng sau khi Thái Ninh trưởng công chúa biết được ý chỉ Hoàng Thượng, vẫn khóc đến không thể dừng, sau khi gặp khó khăn tại chỗ Thái Hậu liền đổi đường đến Tam hoàng tử tìm nữ nhi.
Cao Quân nhìn móng tay đang nhuộm màu hoa phượng tiên, không chút để ý nói: "Mẫu thân đừng khóc, ca ca có thể giữ được một mạng đã là không tệ rồi, nếu phụ hoàng cho rằng người không hài lòng với kết quả này, lại một lần nữa phán đại ca lưu đày đến một góc xó xỉnh thì khó nói lắm"

Thái Ninh trưởng công chúa ngừng khóc, tức giận nhìn nàng nói: "Quân Nhi ngươi sao có thể nói loại lời này được? Ngươi và Sùng Nhi là song thai, ngươi sao có thể không quan tâm ca ca của ngươi? Ngươi hiện giờ phú quý, cũng không để ý huynh trưởng mình, nào có đạo lý như vậy?"

Cao Quân nghe được lời này, sắc mặt thay đổi, "Vậy mẫu thân muốn ta làm gì?"

"Không bằng để Tam hoàng tử ra mặt đi cầu Hoàng Thượng......" Thái Ninh trưởng công chúa hoang mang lo sợ, chỉ có thể đề nghị như thế

Cao Quân phảng phất như nghe được chuyện buồn cười nào đó, che miệng cười đến nghiêng ngả, sau khi cười xong, mới nói: "Nương, người thật là......"
Cao Quân trong lúc nhất thời không biết phải đánh giá mẫu thân mình như thế nào mới được, có lẽ trước kia mình cũng ngây thơ dễ xúc động giống mẫu thân vậy, tự cho là đúng, cho đến khi té ngã một cách tàn nhẫn, nàng mới biết được, thế giới này không phải ai cũng đều xoay chuyển quanh mình đâu

Nương có mẫu thân làm Thái Hậu sủng ái, cho nên nàng vẫn ngây thơ như cũ, tự cho là đúng.

Mà chính nàng, sau khi bị xem như lợi ích gả vào phủ Tam hoàng tử, không có người che chở nàng, rốt cuộc cũng làm cho nàng tỉnh táo nhận ra khuyết điểm của mình

"Vậy mẫu thân đi cầu đi." Cao Quân nhàn nhạt nói.

Thái Ninh trưởng công chúa nhìn nữ nhi, trong mắt có thêm vài phần thất vọng, nói: "Quân Nhi, ngươi thay đổi rồi" Dứt lời, liền đứng dậy rời đi, trực tiếp đi tìm Tam hoàng tử.

Cao Quân nhịn không được cười tự giễu một cái, từ sau khi nàng bị người khác chặt đứt niệm tưởng, bị buộc gả cho Tam hoàng tử, từ khi nàng bị người khác nhục nhã ngay cả một tiện thiếp cũng không bằng thì nàng đã thay đổi.
Cao Quân ngồi yên thật lâu, sau đó nói với nha hoàn bên cạnh: "Ngươi cho người điều tra rõ lộ trình ca ca đi Tây Bắc, đến lúc đó sử dụng chút bạc để người ta chăm sóc hắn thật tốt, đừng để hắn bị mệt bị đói."

Nha hoàn muốn nói lại thôi, chung quy nhịn không được thở dài.

Tam hoàng tử hôm nay khó được ở trong phủ, đang cùng thiếp thị Ngũ thị nói chuyện trong thư phòng, biết được Thái Ninh trưởng công chúa lại đây, liền cho Ngũ thị đi xuống.

Thái Ninh trưởng công chúa đang lo âu vì vận mệnh của nhi tử, nên không chú ý tới nữ nhân ra cửa kia là di nương Ngũ thị Tam hoàng tử sủng ái nhất trong phủ, trực tiếp nói rõ ý đồ đến đây với Tam hoàng tử

Tam hoàng tử nghe xong lời nàng thỉnh cầu, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, "Cô mẫu, không phải ta không muốn giúp, chỉ là phụ hoàng đã hạ chỉ, quân vô hí ngôn, việc này đã không còn cách sửa đổi. Nếu người lo lắng, không bằng để ta hỏi thăm rõ ràng lộ trình Sùng biểu đệ đi Tây Bắc rồi cho người chăm sóc hắn."
Thái Ninh trưởng công chúa nghe được lời này, thật sự tuyệt vọng, biết nhi tử lần này đi Tây Bắc là đã định rồi.

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***

Hoắc Thù sau khi nghe nói Cao Sùng gϊếŧ người bị lưu đày đến thủy quân tại biên cảnh Tây Bắc lấy công chuộc tội, không khỏi có chút kinh ngạc.

Chuyện Cao Sùng gϊếŧ người vì tranh đoạt một nữ tử thanh lâu ở Tụ Phương Lâu, gần đây đã gây nên náo động rất oanh liệt ở kinh thành, mà dường như có người ngại chuyện này còn chưa đủ lớn, cho nên cứ nói đi nói lại việc này như bánh xe ròng rọc kéo nước, làm người ta không khỏi hoài nghi việc lần này có phải là âm mưu riêng nhằm vào Thái Ninh trưởng công chúa hay không

Thái Ninh trưởng công chúa bởi vì có Thái Hậu chống lưng, hành sự xưa nay bá đạo, đắc tội với không biết bao nhiêu người
Nghe nói phò mã Cao Cần của nàng hiện tại là người mà nàng đã từng đoạt lấy từ tay một quý nữ, lúc ấy Cao Cần đã định thân cùng biểu muội nhà mẹ đẻ, Thái Ninh trưởng công chúa nhìn trúng Cao Cần, liền nghĩ cách làm cho bọn họ giải trừ hôn ước, sau đó gả cho Cao Cần

Thái Ninh trưởng công chúa hành sự rất kiêu ngạo, đắc tội không ít người, nhưng mà công chúa hoàng gia kiêu ngạo cũng không phải số ít, Thái Ninh trưởng công chúa cũng không phải người kiêu ngạo nhất, lại không ngờ lại xui xẻo bị người tính kế như thế

Trong lòng Hoắc Thù mơ hồ có một loại dự cảm, cảm thấy việc này khả năng có quan hệ cùng Nhiếp Ngật

Chờ khi Nhiếp Ngật nghỉ tắm gội từ trong cung ra ngoài, Hoắc Thù liền hỏi hắn, "Chuyện của Cao Sùng, chàng có nhúng tay vào hay không?"

Nhiếp Ngật bưng trà, nhàn nhạt nói: "Chỉ thúc đẩy một chút thôi."
Hoắc Thù cũng không hoài nghi lời hắn nói, nếu hắn chỉ thúc đẩy thôi, vậy thì người tính kế phía sau màn này hẳn là còn có người khác, nghĩ nghĩ, hỏi: "Là Đại hoàng tử?"

Nhiếp Ngật cười một cái, duỗi tay nhẹ nhàng vỗ về nàng mặt, nói: "Đại hoàng tử căm ghét Thái Ninh trưởng công chúa, hận không thể làm nàng đau chết, thiết kế ra một vở kịch này, nhưng mục tiêu lại là Tam hoàng tử"

Hoắc Thù có chút giật mình, theo nàng phân tích, quan hệ giữa Đại hoàng tử cùng Tam hoàng tử xưa nay không tốt đẹp gì, hai vị hoàng tử trên triều đình đều có người ủng hộ, không ai nhường ai, Đại hoàng tử lớn nhất, Tam hoàng tử là hiền vương có tài, mỗi người đều có ưu thế, trước kia Hoàng Hậu chưa có mang thai, hai vị hoàng tử là người có năng lực bước lên ngôi vị hoàng đế nhất, vì tranh đoạt mà muốn làm mẫu tộc  của Tam hoàng tử bị thương nặng, suy yếu lực lượng của Tam hoàng tử, đây cũng là có nguyên do
Nhưng Tam hoàng tử có thể trơ mắt nhìn anh vợ của mình xảy ra chuyện mà không hề nhắc tới, hình như có chút vô tình đến đáng sợ.

*** Truyện chỉ đăng tại truyenwikiz.com/tac-gia/nhamy111***


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện