Nghe được nha hoàn nói Viên đại phu nhân tự mình đến đây, Ngu Thiến lập tức luống cuống
Lúc trước bọn họ trong rừng hoa đào hái hoa, làm sao cũng không ngờ thiếu niên tuổi mới lớn nhìn bên này có nữ quyến, không những không lễ phép tránh đi, mà còn đĩnh đạc đi qua. Đầu tiên hắn đụng phải Ngu Giai, thấy Ngu Giai dung mạo xinh đẹp, mở miệng đùa giỡn vài câu, một bộ dạng công tử phong lưu
Bình Nam thành không giống kinh thành cùng Giang Nam các nơi, dân phong tương đối thoáng, việc nam nữ chưa lập gia đình du hành nhìn riết cũng quen, lời nói cũng khá lớn gan làm càn, nhưng không tính làm người ta quá mức chán ghét
Ngu Giai thấy y phục hắn không tầm thường, suy đoán hắn có thể là con cháu thế gia nào đó của Bình Nam thành, tuy không thích, nhưng nàng cũng không muốn sinh sự nên liền không để ý hắn, xoay người muốn rời đi, nào ngờ lúc này Hoắc Thù tìm tới
Viên ngũ lang kia nhìn thấy Hoắc Thù, đôi mắt mở thật to, lúc này không chỉ mở miệng đùa giỡn vài câu, mà là trực tiếp dang tay ra cản người, bởi vì ngôn từ cử chỉ không đứng đắn, vì vậy đã bị Hoắc Thù ra tay
Ngu Giai cũng nhăn mày, Ngu gia cùng Viên gia đều là danh môn thế gia tại Bình Nam thành, một nhà văn một nhà võ không cùng đường, nhưng vẫn luôn hòa hảo không có việc gì. Nhưng mấy năm trước, Viên lão thái gia nhập các, Viên gia có một vị các lão, thuyền lên theo nước nên liền có chút mạnh
Ngu gia tuy rằng không sợ bọn họ, nhưng nếu Viên đại phu nhân ngậm mãi việc này không chịu buông tha chỉ sợ sẽ làm ảnh hưởng thanh danh Hoắc Thù
Hai tỷ muội bên này lo lắng, Hoắc Thù bên kia lại sai nha hoàn đi tìm tiểu sa di Minh Giác tự mang đến thêm một mâm điểm tâm, sau đó lấy một khối điểm tâm liền vui vẻ ăn, bộ dáng vô tư vô lự làm cho hai tỷ muội Ngu gia nguyên bản đang lo lắng cho nàng tức khắc phát giận muốn qua đây nhéo nàng một cái
"Lo lắng gì chứ?" Vẻ mặt Hoắc Thù bình tĩnh, "Tên kia đầu tiên đùa bỡn Giai biểu tỷ, sau lại đùa bỡn muội, muội chỉ đánh hắn một quyền là đã tiện nghi cho hắn lắm rồi, Viên gia có lý do gì mà tới cửa đòi công đạo?" Nói tới đây nàng liền cân nhắc trong lòng, nếu tên Viên ngũ lang kia dám đến cửa đòi công đạo, nàng cùng Ngu Tòng Liệt liền trùm bao bố đánh cho hắn một trận
Ngu Thiến cả kinh nói: "Hắn còn đùa bỡn Nhị tỷ tỷ?"
Lúc này Ngu Thiến nổi cơn giận, nơi nào còn lo lắng trong lòng, hận không thể đến trước mặt tên Viên ngũ lang kia đánh cho hắn một cái, cho hắn biết cô nương Ngu gia bọn họ cũng không phải là người hắn có thể tùy tiện đùa bỡn
Lúc này, nha hoàn Diêu Hoàng bên người lão phu nhân lại đây, cười nói: "Lão phu nhân gọi ba vị cô nương đi qua, có khách đến"
Ngu Thiến là người nóng vội, vội hỏi: "Khách đến là ai?"
"Viên gia đại phu nhân" Diêu Hoàng đáp
Ngu Thiến nhíu mày, trực giác cho biết Viên gia đại phu nhân là vì việc Viên ngũ lang bị đánh đến đây đòi công đạo.
Viên đại phu nhân là xuất thân Viên gia tại Bình Nam, có địa vị cử trọng nhược khinh* tại Viên gia, mấy năm trước nàng theo trượng phu ra bên ngoài tiền nhiệm, năm rồi về Bình Nam thành tế tổ, thời gian ở tại Bình Nam thành cũng không nhiều, nghe nói là một người ổn thỏa
Ba cô nương vào một gian thiền thất, liền thấy trong phòng có thêm một phu nhân lạ mặt, không cần phải nói chính là vị Viên đại phu nhân kia
Ánh mắt Viên đại phu nhân ngừng lại trên người ba vị cô nương một chút, rồi nói với Ngu lão phu nhân: "Sự tình lần này là do tên bất hiếu tử kia của ta, nói năng lỗ mãng quấy rối các cô nương trong phủ, sau khi nghe nói việc này ta thấy thật khó yên lòng! Đợi đến khi hắn xử lý tốt thương thế trên người, ta sẽ bắt hắn qua đây bồi tội với các cô nương"
Lời nói này của Viên đại phu nhân nói được vô cùng hoàn mỹ, không chỉ biểu lộ rõ thái độ của mình, còn chỉ ra sự việc Viên ngũ lang bị đánh, nếu Ngu gia lại truy cứu đó chính là không chịu buông tha
Ngu lão phu nhân nhàn nhạt nói: "Viên phu nhân khách khí rồi, quý công tử tuy rằng hành sự thiếu chu toàn, nhưng cũng do ngoại tôn nữ này của ta động thủ trước". Sau, bà nhìn về phía Hoắc Thù nói, : "Tố Tố, lại đây ra mắt Viên đại phu nhân"
Hoắc Thù thấy Viên đại phu nhân liếc mắt một cái, tự nhiên hào phóng tiến lên hành lễ
Ánh mắt Viên đại phu nhân một lần nữa đặt trên người tiểu cô nương trước mặt, lần trước khi thấy tiểu cô nương này cách đây đã hai năm, lúc ấy bởi vì tuổi nàng còn nhỏ, lại là biểu tiểu thư của Ngu gia nên Viên đại phu nhân chưa từng để trong lòng, khi đến Ngu gia cũng chỉ nhàn nhạt nhìn lướt qua, lúc này nhìn kĩ lại, trong lòng có chút quay cuồng, nàng rốt cuộc cũng hiểu được vì sao nhi tử hơi khác thường
Bộ dạng cô nương này thật sự sắc lệ vô song, tú lệ như vậy khó có nữ tử nào có thể so sánh được, khó trách vì sao nhi tử lại xem trọng. Bất quá mới chỉ hai năm, đúng là nữ tử mười tám tuổi đại biến, quả thực biến hóa nghiêng trời lệch đất, không ngờ bộ dạng lại xinh đẹp như vậy, khó trách hỗn thế ma vương nhà nàng nhìn trúng
Tâm tình Viên đại phu nhân vô cùng phức tạp, nhưng lại rất khách khí nói, "Sự việc vừa qua ta đã hỏi rõ ràng, xác thực là Ngũ lang không đúng, còn xin Hoắc cô nương bỏ qua"
Trưởng bối tự mình nhận lỗi, nếu như còn không chịu buông tha thì có vẻ vô lý. Hoắc Thù cười tủm tỉm nói, "Viên phu nhân không cần đa lễ, Viên công tử đầu tiên mở miệng hồ ngôn với biểu tỷ ta, sau lại đối với ta không lễ phép, ta đã tùy thời phản ứng, chỉ hi vọng Viên công tử về sau đừng như vậy nữa, hối cải làm lại người mới"
Thần sắc Viên đại phu nhân lập tức có chút miễn cưỡng
Vừa nãy nhìn một bên mặt của nhi tử sưng lên, nàng vì đau lòng nên tức giận, nhưng khi hỏi rõ mới biết bệnh cũ của nhi tử mình tái phát, mở miệng ra đùa bỡn cô nương người ta trước, nên đối phương mới có thể ra tay. Trước kia hắn cũng không phải chưa từng trải qua loại chuyện này, bất quá những cô nương đó cũng không lợi hại như biểu tiểu thư Ngu gia, không nói hai lời liền trực tiếp đánh người.
Thật sự là.... làm nàng không ưa nổi
Mà hiện tại nàng lại nói trắng ra như vậy, Viên đại phu nhân cho dù trong