Sau khi Hoắc Thù trở về, liền thấy nha hoàn trung tâm của nàng đứng chờ trước cửa sương phòng, đôi mắt nhìn như xuyên thủng màn đêm.
"Ta đã trở về, trên người hoàn hảo không trầy một chút da nào, yên tâm đi" Hoắc Thù cười cười trấn an nha hoàn đang nhọc lòng lo lắng.
Ngải Thảo xác nhận nàng trở về nguyên vẹn, trên người cũng không có vết thương nào, rốt cuộc cũng giảm được nửa lo lắng, nửa còn lại vì chuyện đêm nay chưa được làm rõ, nên vẫn còn nguyên.
"Tiểu thư, về sau loại chuyện này, người cũng không cần tự thân xuất mã, chúng ta là nữ tử mỏng manh, phải có tự giác của nữ tử mỏng manh, giao cho các thị vệ đến đó là được, nếu không cẩn thận bị thương, trên người có sẹo thì như thế nào" Ngải Thảo tận tình khuyên nhủ, kiên quyết muốn hướng cô nương nhà mình trên con đường thế gia quý nữ, không thể lại cải trang tiểu tử, nếu không về sau làm sao gả đi ra ngoài đây?
Thanh danh tiểu thư nhà nàng ở Bình Thành một lời cũng khó nói hết.
Hoắc Thù hừ hừ lên tiếng, vào tai này ra tai kia.
Qua một lát sau, Lư thị vệ cũng đã trở lại.
Nhìn đến tiểu cô nương đang ngồi trong phòng nhàn nhã uống trà ăn điểm tâm thuận tiện nghe nha hoàn giáo huấn, Lư thị vệ nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ loại chuyện này đến một lần thôi, hắn thật lo lắng mình sẽ không chịu nổi, trực tiếp tìm lão phu nhân báo cáo quay về biên thành làm tướng quân thao luyện tinh binh thôi.
Làm tướng quân thao luyện còn không có mệt người như đi theo vị cô nương này, quả thật mệt tâm a.
"Lư thị vệ, tình huống ra sao rồi?" Hoắc Thù hỏi, chuyện đêm nay dù sao cũng phát sinh tại địa giới Tây Bắc, thân phận Nhiếp công ty kia quả nhiên không đơn giản, Hoắc Thù liền lo lắng có liên lụy đến Ngu gia hay không, mọi việc nên cẩn thận một chút.
"Những người đó xác thật đến vì Nhiếp công tử" Lưu thị vệ ngừng lại, tiếp tục nói: "Vị Nhiếp công tử kia hẳn là từ kinh thành tới, thuộc hạ cũng không biết hắn đến Tây Bắc vì mục đích gì"
Hoắc Thù suy tư, tiếp tụ hỏi: "Có ảnh hưởng đến Ngu gia không?"
"Không có" Lư thị vệ vô cùng khẳng định nói, "Tại phương diện này Nhiếp công tử cũng vô cùng thẳng thắn thành khẩn, đã nói qua mấy ngày nữa sẽ đi Bình Nam thành bái phỏng lão phu nhân"
Chỉ cần không nhắm vào Ngu gia, nàng liền yên tâm rồi.
Vì thế sau khi Hoắc thất cô nương đã được Lư thị vệ giải đáp được thắc mắc, liền một lần nữa rửa mặt lên giường nghỉ ngơi.
Tuy rằng trước đó lăn lộn đến khuya, nhưng sáng sớm hôm sau, Hoắc Thù vẫn tinh thần sảng khoái rời giường.
Ngải Thảo hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo, bưng đến một ly nước mật ong để nàng nhuận cổ, nói: "Lư thị vệ nói, những thích khách tối hôm qua đã giao cho Nhiếp công ty bên kia xử lý, cô nương ngài không cần nhọc lòng"
Hoắc Thù uống ly nước mật ong, liếm liếm khoe miệng, chẳng hề để ý mà nói, "Ta không nhọc lòng a"
Ngải Thảo yên lặng nhìn nàng, sau đó phiền muộn thở dài, bưng thau đồng ra ngoài.
Hoắc Thù bị nha hoàn than ngắn thở dài đến không hiểu nổi, nhưng cũng thật mau đem vứt ra sau đầu, bắt đầu tận hưởng đồ ăn sáng của một ngày mới, sau khi ăn đồ ăn đầu bếp khách điếm nấu riêng cho nàng, tâm tình nàng liền vô sướng.
Ngải Thảo nhìn bộ dạng vạn sầu không lo của nàng, nguyên bản trong lòng rất rầu rĩ, nhưng nhìn lại bộ dạng nàng vui sướng, nhịn không được liền vui vẻ theo.
Sau khi ăn sáng xong, chuẩn bị xuất phát.
Khi Hoắc Thù ra cửa, vừa vặn thấy Nhiếp Ngật mang theo thương đội Đàm lão bản cùng thị vệ đi tới nghênh đón.
Trong ánh sáng mặt trời lộng lẫy sáng lạn, tuấn mỹ thiếu niên mặc một bộ áo gấm tường vân xanh ngọc, lưng đeo ngọc bội túi thơm từ hành lang bên kia thong thả ung dung mà đến, phong thần tuấn lãng, thanh nhã ưu tú, giống như tiên nhân tại cửu thiên, những đám mây bên cạnh chỉ làm nền cho hắn, làm cho người ta khó có thể dời mắt.
Nhiếp Ngật nhìn nàng, đột nhiên mặt lộ ra nụ cười nhạt, chắp tay nói: "Ngu công tử, sớm"
Thời điểm người này không cười thanh nhã tự phụ, lãnh đạm làm cho người ta không dám nhìn một cái, đột nhiên mặt giãn ra, như băng tuyết tan rã, xuân về hoa nở, nhân gian đầy tiếng nhạc tiên.
Hoắc Thù nhìn đến thiếu chút nữa đôi mắt đăm đăm, lại suýt chút nữa theo bản năng làm ra một ít cử chỉ của cô nương gia do ma ma giáo dưỡng dày công sửa lại cho đúng.
Nàng đúng lúc khắc chế, chắp tay đáp lại, tiêu sái nói "Nhiếp công tử, sớm"
Có thể là trải qua sự kiến thích khách tối hôm qua, người Ngu gia đã biết thân phận Nhiếp công ty không đơn giản, Đàm lão bản cũng sửa lại thái độ với Nhiếp Ngật, vô cùng cung kính, sáng sớm hôm nay, lần nữa theo Nhiếp Ngật đến đây cảm tạ.
Vẻ mặt Nhiếp Ngật xin lỗi, nói: "Việc tối qua quấy rầy Ngu công tử, không biết Ngu công tử nghỉ ngơi có tốt không?"
Hoắc Thù cười nói: "Đa tạ Nhiếp công tử quan tâm, khá tốt"
Nàng thuộc về loại người vạn sự không lo, mê ăn mê ngủ, giống như ngoại tổ mẫu đã từng nói, nàng giống như đóa hoa A Tang kia trong sa mạc, chỉ cần rễ chui vào lòng đất, mặc kệ hoàn cảnh ác liệt bao nhiêu, cũng có thể sống sót, hơn nữa sống đến vô cùng tốt.
Nhiếp