Lúc chạng vạng, rốt cuộc cũng đến Vân Châu thành
Khi đứng chờ đợi ngoài cửa Vân Châu thành, Hoắc Thù phái Lư thị vệ đi qua từ biệt cùng Nhiếp Ngật.
Kỳ thật nàng cũng muốn tự mình đi, đáng tiếc là bởi vì phải vào thành ngay, Ngải Thảo đang giữ lấy nàng nhanh chóng đổi lại nữ trang, bởi vì nữ trang tương đối rườm rà, còn phải vấn tóc, nếu chờ sau khi vào thành mới đổi, đến lúc đó chỉ sợ không kịp. Cho nên đành phải để Lư thị vệ đi qua, điều này làm cho lòng nàng có chút tiếc nuối, lần này từ biệt, về sau không biết đến khi nào mới có thể gặp lại vị mỹ thiếu niên kia
Trong lòng Lư thị vệ biết thân phận Nhiếp Ngật không đơn giản, khách khí một ít nhất định không sai liền ruổi ngựa đi qua
"Nhiếp công tử, lát nữa phải vào thành, công tử nhà ta phái thuộc hạ đến nói lời từ biệt cùng Nhiếp công tử" Lư thị vệ khách khí nói.
Một bàn tay thon dài vé màn xe, Lư thị vệ nhìn đến tuấn dung nửa lộ phía sau màn mịn đính đá cùng chỉ vàng thêu vạn tự, không khỏi sửng sốt, sau đó liền nghe vị Nhiếp công tử nói: "Lần này đa tạ Ngu công tử tương trợ, ngày khác rảnh rỗi, ta sẽ đến cửa bái kiến"
Trong lòng Lư thị vệ hơi kinh, nếu vị này thật sự đến cửa bái phỏng, chẳng phải thân phận Thù tiểu thư phải bại lộ sao? Về sau lại nghĩ tiếp, đây không phải là sự tình hắn nên phiền não, khách khí vài tiếng, trực tiếp ruổi ngựa rời đi.
Tầm mắt Nhiếp Ngật nhìn theo người vào thành phía trước, sau một lúc lâu mới buông màn xe.
Sau khi vào thành, ai đi đường nấy, xe ngựa Ngu gia đi thẳng đến phủ tri phủ Vân Châu.
Khi đến trước phủ tri phủ Vân Châu, Hoắc Thù đã được Ngải Thảo hầu hạ trang điểm tương đối hoàn tất.
Bên trong là kiện áo lụa trắng tiên, phía dưới váy trắng thêu hoa, bên ngoài khoác một kiện áo mới màu xanh ngọc thêu hoa văn bướm đùa mẫu đơn, đầu tóc đen nhánh búi thành hai búi, mặt trên cài hạt trân châu lớn bằng hạt sen, điểm xuyết châu hoa phỉ thúy hình hoa lài thật nhỏ, hai lỗ tai mang hoa tai bằng vàng ròng nạm phỉ thúy hình giọt nước, màu sắc phỉ thúy cùng tóc đen như mực tương khắc lẫn nhau, làm cho da thịt nàng trắng hơn tuyết, như báu vật do trời sinh ra vậy.
Ngải Thảo nhìn nhìn, lại lấy từ tủ âm ra hai đôi vòng đeo vào cho nàng.
Một đôi là vòng tay ngọc dương chi chạm hoa toàn thân trắng tinh, một đôi là vòng ngọc phỉ thúy thông thấu không tì vết, mỗi tay đeo một đôi, một trắng một xanh, ở dưới ống tay áo như ẩn như hiện, cùng vòng cổ trân châu tương trợ lẫn nhau, càng thêm vài phần tươi đẹp.
"Nhìn được không?" Hoắc Thù lần nữa mất kiên nhẫn, vô cùng không biết điều nói: "Sắc trời đã tối, đến lúc đó ánh sáng không rõ, trang điểm đẹp như thế nào cũng không có người nhìn"
Ngải Thảo đi tìm ngọc bội áp váy, miệng nói: "Tiểu thư tốt của ta ơi, người đây là lần đầu tiên đi bái phỏng vị cô cô chưa từng gặp mặt, tự nhiên phải trang điểm tỉ mỉ ngăn nắp một chút, mới không để người ta coi thường" Cũng đỡ cho Hoắc gia cô nãi nãi cho rằng Hoắc gia cô nương sinh sống tại Ngu gia không tốt.
Ngải Thảo biết tuy rằng cô nương nhà mình được Ngu lão phu nhân yêu thương, nhưng rốt cuộc cũng họ Hoắc, nhìn mười mấy năm qua người Hoắc gia chưa bao giờ có người qua đây hỏi thăm một tiếng, đủ biết thái độ Hoắc gia là như thế nào rồi. Mặc kệ năm đó phát sinh sự tình gì, cô nương rốt cuộc cũng lớn lên tại Ngu gia, đại biểu cho thể diện Ngu gia, đây là lần đầu tiên tới cửa bái phỏng trưởng bối, tự nhiên không thể để người khinh thường.
Tìm ra một khối ngọc bội dương chi đè trên làn váy, Ngải Thảo đánh giá cẩn thận tiểu thư nhà mình, phát hiện không gì không thỏa đáng, rốt cuộc cũng vừa lòng.
Lúc này, xe ngựa đang được quản sự Cát gia nghênh đón, chậm rãi đi vào hậu viện nha môn tri phủ.
Phủ tri phủ Vân Châu, phía trước là nơi công vụ, cùng hậu viện nữ nhân cư trú cách nhau một cửa.
Khi xe ngựa dừng lại, liền thấy Lý ma ma đã gặp qua hôm trước mặc trang phục xanh lá mạ cùng nha hoàn ra nghênh đón.
Lý ma ma ngày hôm trước đi Ngu gia Bình Nam Thành, sau khi nói qua cùng Ngu gia, liền ngựa không nghỉ ngơi mà gấp gáp trở về. Nhân việc nàng đã gặp qua Hoắc Thù, Hoắc Bình liền để nàng qua đây nghênh đón, xem ra cũng coi trọng chất nữ này
Một nha hoàn khác là đại nha hoàn đắc dụng bên người Hoắc Bình, Đan Hà, lập tức cùng Lý ma ma đến bên xe ngựa, cười nói: "Là Hoắc gia thất cô nương sao? Nô tỳ là Đan Hà, phu nhân nhà chúng ta nghe nói sáng sớm hôm qua thất cô nương đã từ Bình Nam thành xuất phát, buổi trưa hôm nay vẫn luôn ở nhà chờ, nghe nói thất cô nương tới rồi, sai sử nô tỳ lại đây nghênh đón thất cô nương"
Màn xe ngựa được một bàn tay trắng xốc lên, một thiếu nữ bộ dạng nha hoàn, diện mạo tú lệ xuống xe trước, sau đó mới xoay người đỡ một thiếu nữ dung mạo xu lệ, trang điểm quý khí xuống xe.
Ngay lúc thiếu nữ kia ngẩng mặt lên, nhìn các nàng cười sáng lán, Đan Hà nhịn không được ngây ngẩn cả người.
Hoắc gia thất cô nương này, thật sự quá xinh đẹp, dung mạo tươi đẹp đường hoàng, cực kỳ lấy lòng người, chỉ liếc mắt một cái liền làm cho người ta kinh diễm không thôi. Đặc biệt lúc cười rộ lên, nụ cười kia sáng lán, giống như minh châu dưới ánh mặt trời, tinh thần phấn chấn, phi thường có sức hút, làm người ta nhịn không được cũng cười cùng nàng, tâm tình có thêm vài phần vui sướng.
Hoắc Thù trước chào Lý ma ma một tiếng, sau đó mới nói với Đan Hà: "Làm phiền Đan Hà cô nương"
Đan Hà vội nói không dám, thu liễm tâm tình, cùng Lý ma ma nghênh đón vị kiều khách vào chính sảnh.
Chính sảnh, Hoắc Bình đã mang theo hai nữ nhi ngồi chờ ở đó.
Hoắc Bình là một phụ nhân chưa đến ba mươi, ngũ quan tú lệ có thêm vài phần nhu mì, phá lệ hấp dẫn người.
Nàng bảo dưỡng không tệ, tuy tuổi đã xấp xỉ ba mươi, làn da lại trắng nõn tinh tế, nhìn không ra tuổi, trên người mặc một kiện áo ngoài hoa văn trăm điệp vờn hoa, tóc mây đen nhánh cắm châu thoa Đan phượng tinh xảo, ngồi ngay ngắn ở nơi đó, khí độ ung dung, khiến người không thể bỏ qua.
Hai cô nương ngồi bên người, ngũ quan có vài phần tương tự Hoắc Bình, cô nương lớn ước chừng mười lăm tuổi, mặc áo ngoài xanh lá mạ thêu hoa, đầu tóc đen nhánh chỉ đơn giản buộc lại bằng dây lụa đỏ, cắm một cây trâm hoa vàng nạm phù dung thạch, an tĩnh mà ngồi, khí chất nhàn nhã thanh đạm
Cô nương nhỏ hơn ước chừng mười hai mười ba tuổi, trên mặt còn chút tròn tròn của trẻ con, trên người đeo vàng bạc, trang điểm đến cả người long lánh, giống như một tiểu oa nhi đầy phúc khí, lộ ra vẻ thiên chân ngây thơ.
Đang nhìn thiếu nữ được nha hoàn đỡ tiến vào, ánh mắt Hoắc Bình rơi vào khuôn mặt nàng, hơi có chút ngây người bất quá thật nhanh hồi thần trở về, dùng đôi mắt cười, hòa ái nói: "Đây là tiểu thất nhi sao, ta là cô mẫu của con, mau tới đây"
Hai nữ hài tử bên người nàng cũng đồng thời nhìn qua, cô nương tuổi lớn hơn có thể khắc chế được một ít, cô nương nhỏ tuổi kia không chút nào che dấu vẻ kinh diễm trên mặt.
Hoắc Thù nhìn nàng cười một cái, đi qua hành lễ thỉnh an kêu một tiếng "Cô mẫu", lại chào hỏi cùng hai biểu tỷ muội bên người Hoắc Bình.
Hoắc Thù trước đó đã biết sau khi vị cô mẫu Hoắc Bình này gả vào Cát gia, cùng dượng Cát Quý Hoành có hai gái một trai, trưởng nữ Cát Linh, thứ nữ Cát Kỳ, nhi tử nhỏ tuổi nhất Cát Truân năm nay mười tuổi, đang đọc sách tại ngoại viện, còn chưa trở về.
Sau khi chào hỏi lẫn nhau, Hoắc Bình lôi kéo tay Hoắc Thù đánh giá, trên mặt cười khanh khách nói: "Không nghĩ tới trong chớp mắt, con lại lớn như vậy. Con thật giống mẫu thân con, đặc biệt