Chưa được mấy ngày, Mục Thần đã mang chiếc Bentley màu đỏ ra, tặng cho Thời Vi.
Chiếc Bentley cao cấp màu đỏ, thân xe thon gọn lộng lẫy, ngày Thời Vi lái chiếc Bentley đến công ty, đồng nghiệp nhìn thấy đều ghen tị.
Thời Vi cũng không có ý định giấu giếm, người khác ghen tị thì ghen tị, thảo luận thì thảo luận, liên quan gì đến cô.
Cuối cùng, toàn bộ giới xa xỉ đều biết Mục Thần mở công ty MS cho cô, bối cảnh phú nhị đại của Mục Thần không cần phải đào sâu, không biết có bao nhiêu dị bản về câu chuyện tình yêu của họ được lưu truyền giữa đồng nghiệp, họ đã sớm là nhân vật nổi tiếng trong giới.
Tuy Thời Vi không quan tâm, khi đi ngang qua văn phòng, cô vẫn nghe lỏm được đủ loại lời xì xào bàn tán về cô: "Cô đã nghe chưa! Hôm nay Thời Vi lái chiếc Bentley màu đỏ đi làm đó!"
"Tôi không tận mắt nhìn thấy, nhưng có người tình cờ nhìn thấy, còn đăng ảnh trong nhóm.
Có vẻ chiếc xe đó là do Mục Thần tặng, Thời Vi mới đi làm chưa được bao lâu, cho dù Gaylord đối xử tốt với cô ấy như thế nào, cho dù công ty có coi trọng cô ấy ra sao, cũng không thể mua được một chiếc Bentley."
"Thực sự ghen tị, Thời Vi có thể quên đi năng lực của bản thân, còn kết hôn với một cổ phiếu có tiềm lực*, bao nhiêu năm phấn đấu, nếu là tôi cũng chẳng muốn đi làm, chỉ muốn làm phu nhân nhà giàu."
* Cổ phiếu có tiềm năng: thường đề cập đến những chàng trai trẻ đầy triển vọng và thường được sử dụng trong các vấn đề lựa chọn bạn đời của phụ nữ.
"Đừng xem thường Thời Vi, Thời Vi thoạt nhìn có rất nhiều người theo đuổi, cô ấy hẳn cũng muốn phát triển sự nghiệp của mình, thực ra, tôi ngưỡng mộ kiểu phụ nữ như vậy."
"Ồ đúng rồi, còn có một dưa nữa, không phải Mục Thần thỉnh thoảng đến đưa đón Thời Vi đi làm sao? Tôi thấy xe của anh ấy cũng đổi rồi, trước kia là Cadillac, bây giờ là Maserati, xe anh ấy chọn rất điệu thấp, sau khi đặc biệt chú ý tôi mới biết được, này, công ty của họ phát triển rất tốt, thị phần ngày càng cao, tôi chua* rồi, đến nỗi muốn nhảy việc sang đó."
* Chua: ghen tị
"Thời Vi không nhảy việc, cô nhảy việc cái gì?"
"Tôi chỉ nói chuyện vậy thôi...!Còn có, ngày đó tôi nhìn thấy Mục Thần đợi Thời Vi ở dưới tầng công ty, cổ tay anh ấy lại đeo một chiếc dây buộc tóc vòng điện thoại màu đen, theo tôi quan sát, Thời Vi thích sử dụng loại dây buộc tóc đấy, mọi người cũng thích chứ, tôi thực sự ngưỡng mộ đó."
.......
Khi Thời Vi đi ngang qua nhà vệ sinh, đều có thể nghe thấy vô số thảo luận về mình, công ty là như vậy, khi bạn nhận được một chiếc xe mới, có vô số miệng lưỡi giúp bạn truyền khắp công ty, trong vòng chưa đầy một ngày, thậm chí dì quét nhà sẽ biết chuyện của bạn.
Hơn nữa, loại công ty hàng xa xỉ này tất nhiên có nhiều phụ nữ, nơi nào có nhiều phụ nữ, tin đồn sẽ lan truyền nhanh hơn.
Thời Vi biết có rất nhiều nhóm WeChat ăn dưa trong công ty, trước đó đồng nghiệp còn hỏi có nên kéo cô vào đó không, nhưng cô từ chối, nói đùa, nếu cô vào, đoán chừng những người ăn dưa sẽ không dám nói xấu cô nữa, họ sẽ bớt đi rất nhiều niềm vui từ chuyện ngồi lê đôi mách.
Thời Vi không hứng thú với những bát quái này, so với nó, cô muốn phát triển sự nghiệp của mình thật tốt.
Cô muốn học hỏi thêm từ công ty ATY, sau đó sớm tới giúp Mục Thần.
Thị trường chính của công ty MS vẫn tập trung ở các sản phẩm trang điểm, chăm sóc da,...!Thị phần nước hoa ở mức trung bình, cô muốn tạo ra một nhãn hiệu nước hoa mới, đồng thời kết hợp với công nghệ của Mục Thần, tạo ra một thương hiệu sáng tạo hơn, khác biệt với các loại nước hoa truyền thống.
Đổi mới là lực lượng sản xuất chính thúc đẩy tiến bộ.
Sự đổi mới về mặt nước hoa, bị trì trệ quá lâu, đã đến lúc phải thay đổi.
Tất nhiên, cô cần biết thêm về mùi hương và thị trường trước khi cố gắng thay đổi nó.
Mẫu nước hoa dành cho đêm Giáng sinh và năm mới đã được chuẩn bị xong, sau thời gian nghỉ phép, cô quay lại công ty hết lần này đến lần khác để cải tiến nước hoa, nỗ lực đưa loại nước hoa này trở nên phổ biến với công chúng.
Thứ năm và thứ tư của tháng 11 là lễ Tạ ơn, Thời Vi và Mục Thần hẹn nhau tối hôm đó sẽ ăn cơm cùng nhau, Mục Thần cũng đã chuẩn bị cho cuộc hẹn, nhưng khi ngày đó đến, Thời Vi bận đến chân không chạm đất.
Gaylord vì cô mà đặc biệt từ văn phòng của mình ở ngoại thành chạy đến công ty, giúp cô đưa ra đề xuất về nước hoa, sau cuộc họp, cô lại cùng Gaylord tiếp tục thảo luận về các vấn đề và giải pháp đưa ra trong cuộc họp, cô không biết mình tắt âm di động từ khi nào, sau đó, cô hoàn toàn quên mất cuộc hẹn với Mục Thần.
Vào tháng 11 ở phía bắc, gió lạnh cắt da cắt thịt, Mục Thần mặc một chiếc áo khoác len cashmere màu đen, áo len cổ lọ càng làm cho dáng người anh thêm trang nhã, anh ngồi trong xe kiên nhẫn đợi Thời Vi.
Thỉnh thoảng bên đường có phụ nữ chỉ vào logo xe ô tô Maserati, thậm chí có người phụ nữ còn mạnh dạn xông tới gõ cửa kính xe, Mục Thần khó chịu lạnh lùng hạ cửa kính xe xuống: "Có chuyện?"
Người phụ nữ đến gõ cửa kính xe bắt đầu co rúm người lại khi nhìn thấy khí chất không thân thiện của Mục Thần, cô ta cúi đầu, nhìn thấy chiếc dây buộc tóc màu đen trên cổ tay Mục Thần, vội vàng lắc đầu: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì...! Xin lỗi, tôi nhận nhầm người."
Quay người lại, người phụ nữ phàn nàn với bạn đang đợi bên đường: "Người đàn ông trong xe đẹp trai quá, hình như đã có chủ rồi.
Có điều ấu trĩ, trên cổ tay còn đeo dây buộc tóc, còn tưởng rằng anh ta là học sinh cao trung chắc?"
Trước khi Mục Thần cho kính xe lên, anh có thể nghe rõ lời nói của người phụ nữ, anh khẽ giật giật khóe miệng, lạnh lùng nghĩ, cách này hơi ấu trĩ, lúc đó mời bạn cùng phòng của Thời Vi ăn cơm, anh chỉ tùy tiện đeo vào cổ tay, sau khi đeo không ngờ hiệu quả tốt như vậy.
Phụ nữ không ngốc, họ là sinh vật khá thông minh, thực ra trong lòng họ biết, khiến người người đàn ông lãnh đạm như anh cam tâm làm chuyện ấu trĩ như vậy, nhất định phải là người phụ nữ anh yêu sâu đậm, không thể cướp đi.
Sợi dây này đã giúp anh chặn không ít phụ nữ có suy nghĩ khác.
Tuy nhiên, Thời Vi người phụ nữ anh muốn dành nhiều thời gian hơn cho anh, đột nhiên mất liên lạc.
Mục Thần gọi lại cho Thời Vi, cô không trả lời WeChat, không bắt máy, điện thoại cũng không tắt, Mục Thần nhớ lúc sáng cô nói sẽ có cuộc họp cả ngày, bây giờ, chắc cuộc họp vẫn chưa kết thúc?
Mục Thần kiên nhẫn đợi thêm nửa tiếng, nhà hàng anh đặt đã xác nhận hai lần anh có đến hay không, Mục Thần đáp rằng anh sẽ đến.
Sau khi đợi một lúc, Mục Thần cuối cùng không thể ngồi yên, xuống xe vào tòa nhà công ty tìm Thời Vi.
Trong tòa nhà công ty không còn ai, ánh đèn vàng trong sảnh lặng lẽ tỏa sáng, sự vắng vẻ không một bóng người luôn mang đến cho người ta cảm giác cô đơn, chỉ có một nhân viên lễ tân trực ở sảnh, cô nhân viên lễ tân nhìn thấy Mục Thần, lịch sự giúp anh kiểm tra: "Có một văn phòng ở tầng 22 vẫn sáng đèn, đó là văn phòng của Gaylord, cô Thời Vi chắc cũng ở đó.
Cần tôi liên hệ với họ giúp anh không?"
Mục Thần dừng một chút: "Không cần."
Nếu Thời Vi đang bận, anh không muốn làm phiền cô.
Để cô bận xong đi, nếu không cô sẽ không thể ăn ngon miệng.
Anh lại đi ra ngoài.
Những bông tuyết rơi vụn vặt trong không khí, vừa bước ra ngoài đã lạnh thấu xương, Mục Thần không mặc nhiều, đôi môi anh có chút tái nhợt vì lạnh, anh đi đến tòa nhà công ty, ngẩng đầu nhìn lên.
Tầng 22...!cao quá, anh không thấy văn phòng nào có Thời Vi.
Mục Thần nhẹ cụp mắt xuống, quay trở lại xe một lần nữa, mở điện thoại lên kiểm tra, vẫn không có tin tức hay hồi âm nào từ Thời Vi.
Tiếp tục đợi.
Đợi một lúc là đợi đến 10 giờ tối.
10 giờ tối quả thực đã quá muộn, Mục Thần báo lễ tân, định lên tầng 22 xem một chút, anh đợi ở cửa thang máy, nhìn con số màu đỏ bên cạnh thang máy dần nhỏ lại.
Khi nó chuyển thành "1", cửa thang máy mở ra, đồng tử của Mục Thần co lại.
Trong thang máy, Thời Vi và Gaylord bất ngờ xuất hiện, họ đang nói cười, Thời Vi vẫn giữ nụ cười hớn hở trên khuôn mặt, dường như đang trò chuyện rất vui vẻ.
Sau khi đợi bên ngoài