Sau đó, đúng như mong muốn của Mục Thần, Thời Vi sẽ vô thức nhìn đi chỗ khác mỗi khi đi qua nhà vệ sinh đó ở nơi làm việc.
Hôm đó quá kịch liệt, đến mức suýt bị nhân viên lễ tân phát hiện.
Ha, Mục Thần rất ít chơi kích thích, nhưng một khi chơi thì chính là chơi lớn.
Thời Vi không muốn nhớ lại những chi tiết của ngày hôm đó, vì vậy cô vào thang máy tiếp tục lên lầu, nước hoa đợt Giáng sinh và đêm giao thừa đã bắt đầu tiếp thị và bán trước, cô thấy doanh số bán hàng trực tuyến khá tốt, bây giờ đến công ty để phân tích dữ liệu có liên quan, cũng tốt cho bước tiếp theo là lập kế hoạch tiếp thị và cải tiến nước hoa.
Mà trong những ngày tới, cô phải tiếp tục làm việc vì những loại nước hoa này...
........
Đầu năm thứ 2, hai dòng nước hoa dành cho Noel và Tết được phản hồi - doanh số cao, lượt mua rất tốt.
Lần này, Mục Thần không yêu cầu nhân viên của mình mua, là doanh số bán hàng thực và sức mạnh của nước hoa.
Kể từ khi Thời Vi vào công ty ATY, những loại nước hoa do cô tham gia thiết kế đều nằm trong top bán chạy nhất của các thương hiệu xa xỉ, đồng thời cô cũng là nhà pha chế nước hoa chính, tại sự kiện thương hiệu xa xỉ đầu năm, Thời Vi đã dành được "Nhà điều hương tiềm năng nhất" "Giải vàng cho nhà điều hương mới"...., là những giải thưởng rất có giá trị trong giới.
Công ty ATY ngày càng xem trọng cô, vừa khéo có cơ hội sang Pháp học tiếp, vị trí này đương nhiên rơi vào tay Thời Vi.
Thời gian đào tạo là nửa năm, Thời Vi muốn đi, Pháp là trung tâm của mọi nhà điều hương, là quê hương của nước hoa, cô không muốn từ bỏ cơ hội này.
Sau khi về đến nhà, cô đề cập với Mục Thần chuyện này, Mục Thần thần sắc vẫn bình tĩnh như cũ, không lộ ra một tia cảm xúc trong lòng, anh nói: "Em muốn đi thì đi."
Hai người đều rõ, công ty của anh bận rộn, không thể đi cùng cô, nói cách khác chính là nửa năm không gặp.
Sau khi hai người mới lãnh chứng không lâu, chính là lúc tình cảm bền chặt nhất, tuy đều bận rộn công việc, nhưng khi về nhà lại như keo như sơn, quyến luyến không rời, vào thời điểm như vậy, Thời Vi đột nhiên muốn ra nước ngoài, trong lòng hai người sẽ không tránh khỏi cảm giác miễn cưỡng rời xa đối phương.
Vì vậy, một tháng trước khi sang Pháp, mỗi ngày Thời Vi đều gác lại công việc, về nhà sớm, đối với Mục Thần vô cùng dịu dàng, cô muốn ghi nhớ kỹ mùi vị của anh.
Nửa năm ở Pháp không có anh, cô nhất định sẽ rất nhớ anh.
Hàng ngày, cô sẽ lái chiếc Bentley màu đỏ của mình đến công ty MS của Mục Thần khi không có việc gì làm, cô muốn tất cả nhân viên của công ty MS thấy, người phụ nữ của Mục Thần đẹp như thế nào, khiến những nữ nhân viên khác cảm thấy thua chị kém em và loại bỏ những suy nghĩ không nên có.
Vẻ đẹp của Thời Vi quá hùng hổ doạ người, mỗi lần tới đến công ty MS lại cao điệu, các nữ nhân viên của MS đột nhiên ngừng công kích, lén lút bàn luận về Thời Vi: "Nhà điều hương của công ty ATY không có chuyện gì đến chỗ chúng ta làm gì? Còn thường xuyên ở trong phòng CEO cả ngày, cũng biết cô ấy và CEO đã kết hôn, hôn nhân và công việc phải tách biệt, cô ấy có thể đừng đến ảnh hưởng CEO được không?"
"Đừng nói nữa, cô không hiểu ý nghĩa của MS sao? Công ty này là do CEO mở ra cho Thời Vi, sau này rất có thể Thời Vi sẽ đến công ty MS, đến lúc đó sẽ không có cuộc sống bình yên đâu.
Bây giờ chúng ta vẫn có thể lặng lẽ liếm mặt*, nhưng nếu sau này lén liếc nhìn CEO, Thời Vi sẽ móc mắt chúng ta đó."
* Liếm mặt: Nguyên văn 舔颜, là một từ thông dụng trên Internet, có nghĩa là đánh giá cao và khen ngợi vẻ ngoài ưa nhìn của ai đó.
"Không khoa trương như vậy chứ...!Còn không cho người ta ngắm soái ca, đừng dọa tôi, Thời Vi không vô lý như vậy chứ....."
.......
Mục Thần cũng biết ý đồ của Thời Vi, trước kia cô bận điều hương và phát triển sự nghiệp, hầu như không bao giờ chủ động đến công ty MS tìm anh, bây giờ cô sắp sang Pháp, mỗi ngày đều chạy đến đây.
Ý nghĩa lời tuyên thệ chủ quyền của cô không nên quá rõ ràng.
Tha hương khó nhất, huống chi là xuyên quốc gia, hai người chênh lệch múi giờ sáu tiếng, cho dù tự tin như Thời Vĩ, mỗi ngày không gặp anh, cũng sẽ cảm thấy không kiềm chế được.
Mục Thần để cô làm, để cô tùy tiện trêu chọc mình trong văn phòng, để cô gọi ra ngoài khi mình đang họp, nhón chân hôn mình trong khi những nhân viên khác đang nhìn.....
Cô xinh đẹp như hồ ly tinh, mỗi khi Mục Thần nhìn thấy đuôi mắt cô khẽ nhếch lên, anh đều muốn ôm cô thật chặt, hỏi cô đừng đi có được không.
Có thể đợi anh không.
Anh cũng đang đàm phán với các công ty đa quốc gia, nhưng dù sao thì công ty MS cũng không tốt bằng ATY, một công ty hàng hiệu xa xỉ có lịch sử lâu đời, anh không có tài nguyên bên học viện nước hoa Givaudan ở Pháp, không thể cung cấp cho Thời Vi với một cơ hội học tập tốt như vậy.
Vì vậy, câu "có thể đừng đi được không", Mục Thần vẫn không thể nói ra, anh cũng quá yêu Thời Vi, yêu một người, không thể quá ích kỷ.
Ngày Thời Vi rời đi càng gần, thời gian hai người ở bên nhau dường như cũng ngắn lại, dần dần Thời Vi có thể nhìn ra sự miễn cưỡng của Mục Thần từ một số chi tiết, chẳng hạn, mỗi lần đều bất chấp hôn cô, sau đó sẽ ôm cô thật chặt, khi anh làm như vậy, anh sẽ hôn lên lông mày và mắt cô nhiều lần, một cách tế nhị và trìu mến.
Nửa năm, nói dài không dài, nói ngắn không ngắn, đủ để quên đi một người.
Anh muốn nhớ kỹ cô, ngay cả cái chạm vào xương quai xanh của cô, độ dày của dái tai cô, mùi cơ thể của cô, anh đều không muốn quên.
Ba ngày trước khi Thời Vi rời đi, lúc nửa đêm Thời Vi tỉnh dậy, cô thấy chỗ bên cạnh mình trống không.
Tâm tư Thời Vi khẽ động, cô cụp mắt nhìn bên cạnh giường trống không, suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng xuống giường, đi ra ban công, quả nhiên nhìn thấy Mục Thần.
Rèm bị kéo lên, bên ngoài là đêm đen, những chấm ánh sao trải trên bầu trời như một tấm rèm, dòng xe cộ chầm chậm chạy trên đường phố như Kim Hà*, bên bờ sông có những ánh đèn đủ màu lấp lánh, bên ngoài cửa sổ là màn đêm náo nhiệt, trong nhà là Mục Thần cô đơn một mình.
* Kim Hà: sông vàng, có thể hiểu đèn xe trên đường nhiều nối đuôi nhau như một dòng sông màu vàng
Anh tuỳ ý mặc một bộ quần áo, dáng người gầy gò, mặt mày tái nhợt, trầm mặc nhìn náo nhiệt phía bên ngoài, ánh mắt trống rỗng.
Bởi vì cô sắp rời đi...!Anh mới trưng ra bộ dạng như vậy sao?
Thời Vi cảm thấy vành mắt cay cay, cô còn chưa đi, anh đã cô đơn như vậy, sáu tháng sau khi cô đi anh sẽ sống thế nào đây.
Như cảm nhận được có người đang nhìn mình, Mục Thần quay đầu lại, thoáng nhìn thấy Thời Vi.
"Sao lại dậy rồi?"
Anh tùy tiện đóng cửa sổ lại, không muốn để gió bên ngoài làm Thời Vi lạnh.
Thời Vi đến gần anh, nhẹ nhàng nói: "Em mơ một giấc mơ, liền tỉnh dậy.
Sao anh còn chưa ngủ?"
"Vẫn sớm."
Anh không nói nhiều nữa, bởi vì có một số chuyện nói ra có vẻ giả tạo, khoảnh khắc Mục Thần cúi đầu, anh phát hiện ra Thời Vi lại đi chân trần.
Anh không nói gì, một tay trực tiếp vòng qua eo thon của Thời Vi, tay kia vòng qua đầu gối cô, lưu loát ôm ngang Thời Vi, trước khi Thời Vi kịp phản ứng, đã ngã vào vòng tay anh.
Cánh tay anh vẫn còn hơi lạnh từ gió đêm bên ngoài.
Thời Vi dùng cả hai tay ôm cổ anh, không hề giãy giụa, cô áp mặt vào ngực anh, tham lam ngửi mùi cơ thể anh.
Mùi cỏ và gỗ kết hợp với mùi gió đêm vẫn rất thơm.
Tất cả mùi của anh, đều mê hoặc Thời Vi.
Thời Vi muốn ghi nhớ khoảnh khắc này, khoảnh khắc thuộc về Mục Thần.
Ánh trăng bạc chiếu vào phòng, Mục Thần ôm cô chậm rãi đi về phía phòng ngủ, sau khi nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc giường mềm mại, anh cũng ngồi xuống, bóp chân cho cô, trầm giọng nói: "Sang Pháp nhớ đừng đi chân trần dưới đất, ở bên đó, sẽ không có ai bế em thế này đâu."
Lời này vừa nói ra, hai người đều im bặt.
Ly biệt gần ngay trước mắt.
Không muốn nói về ly biệt, cũng không muốn đối mặt với khoảnh khắc chia tay, nhưng thời gian không chờ đợi một ai.
Trầm mặc một hồi, Thời Vi phá vỡ yên lặng trước, cong môi cười cười, ngữ khí thoải mái nói: "Làm sao anh biết bên kia sẽ không có ai bế em?"
Câu đùa này không buồn cười chút nào, ánh mắt Mục Thần tối sầm lại, cúi đầu hung hăng cắn bả vai cô: "Em dám?"
Thời Vi đau đớn, cau mày nhìn anh.
Khi nào thì thói quen cắn người khi tức giận của Mục Thần có thể thay đổi?
Còn chê anh để lại dấu ấn trên cơ thể cô không đủ nhiều à.
Cô chỉ không thích không khí buồn khi chia tay, nên pha trò để làm dịu bầu không khí mà thôi.
Nhìn thấy vẻ mặt không vui của cô, Mục Thần dùng bàn tay to ấn vào giữa lông mày Thời Vi, anh biết Thời Vi đang nói đùa, nhưng đùa như vậy không được.
Thời Vi nắm lấy tay anh, nghịch nghịch, nụ cười dần biến mất trên khuôn mặt cô, đường nét ngũ quan Thời Vi rất lập thể, lúc cô không cười, thần sắc có chút lạnh lùng: "Vậy em nói nghiêm túc, anh cũng không được.
Bất kỳ người phụ nữ nào khác, đều không được."
"Anh biết."
Mục Thần cúi đầu, hôn lên nơi vừa mới để lại vết cắn, lần này anh hôn rất nhẹ cũng rất thương tiếc, giống như đang bù đắp cho vết cắn nặng vừa rồi.
Thời Vi để anh hôn, cảm xúc lưu luyến trong lòng dần dần lên men, giọng cô trầm xuống: "Còn nữa, ngày em đi cũng đừng tiễn em, em không giỏi đối mặt với ly biệt đâu.
Lại không phải không về, chỉ nửa năm thôi.
Em trang điểm xong mới đi, nếu khóc, lớp trang điểm sẽ trôi đi mất."
Thật lâu sau, người đàn ông tựa vào vai cô nhẹ nhàng hôn một cái, nói: "Ừm."
—
Vào ngày Thời Vi đi Pháp, Mục Thần thực sự không đến.
Nhưng thực tế Thời Vi biết, Mục Thần lặng lẽ dõi theo cô ở một góc sân bay, anh chỉ không xuất hiện mà thôi.
Họ đều không phải người giỏi đối mặt với những tình huống như vậy, cho nên dứt khoát không gặp.
Thời Vi đi cùng nhiều người, một số điểm đào tạo của công ty ATY, ngoài ra có một số công ty thương hiệu xa xỉ khác đã hợp tác với học viện nước hoa Givaudan của Pháp, họ đều là những nhà điều hương có tiếng trong ngành.
Không ít nhà điều hương bận xã giao, làm quen bạn bè, chỉ có Thời Vi đứng một bên, cô đeo kính râm, yên lặng không nói gì, có người đến bắt chuyện, cô không có hứng thú, biểu hiện không tích cực lắm.
Khi vào khu vực kiểm tra an ninh ở sân bay, Thời Vi là người cuối cùng bước vào, cô đẩy chiếc kính râm trên sống mũi lên, che đi hoàn toàn biểu cảm, sau đó quay lưng lại phía sau, vẫy tay hai lần.
Đó là lời tạm biệt với Mục Thần.
Thời Vi biết Mục Thần chắc chắn đã nhìn thấy.
Sau khi vẫy tay xong, cô bước vào mà không ngoảnh lại.
........
Lần đầu tiên đến Pháp, Thời Vi phải mất một thời gian để thích nghi.
Cô chưa học nhiều tiếng Pháp, thật tốt khi có một phiên dịch viên bên cạnh trong các khóa học bồi dưỡng, nhưng cô thường dựa vào phần mềm dịch thuật để giao tiếp với người khác, điều này rất khó khăn.
Về phần bạn bè...!Thời Vi có chút kiêu ngạo, không phải là người có thể nhanh chóng hòa nhập trong thời gian ngắn, nên cô luôn ở một mình, không hòa nhập được với những nhóm nhà điều hương khác.
Ở nước ngoài, không người quen, không có Mục Thần, cô không tránh khỏi cảm giác cô đơn.
Lộ trình khoá học bồi dưỡng và tham quan thể nghiệm rất kín, cô và Mục Thần bị lệch múi giờ, khi có thời gian hai người không thể gọi video quá lâu, hơn nữa, đối diện với màn hình di động lạnh băng, không thể ôm cũng không thể hôn, Mục Thần vẫn ít nói, Thời Vi cũng không có hứng thú gọi video.
Cô chỉ muốn nhanh chóng kết thúc sáu tháng, sau đó về nhà.
Có người, rõ là rời đi mới biết tốt bao nhiêu, khi ở Trung Quốc, cô không nghĩ rằng sự tồn tại của Mục Thần là một vấn đề lớn, Mục Thần đa phần trầm lặng ít nói, thu hút sự chú ý không cao, anh đều lặng lẽ, âm thầm làm mọi việc, dành cho cô sự quan tâm, chăm sóc ân cần tỉ mỉ nhất.
Được sủng ái có chỗ dựa nên không sợ, cô từ lâu đã quen với bề ngoài lạnh nhạt của Mục Thần, nhưng thực tế lại chiều chuộng hết mực, thậm chí còn coi đó là điều hiển nhiên.
Nhưng sau khi đến Pháp, khi giày cọ vào chân cô mà không ai xoa, khi cô sợ bóng tối nhưng không được anh ôm vào lòng...!Thời Vi bắt đầu nhớ Mục Thần đến phát điên.
Nhớ cái ôm của anh, nhớ mùi hương của anh, nhớ đôi mắt đen bình tĩnh và vòng tay mạnh mẽ của anh, nhớ khả năng trấn an vô hình mà anh mang lại cho mọi người.
Cô mới biết, thì ra Mục Thần đã sớm ăn sâu bén rễ trong cuộc đời cô, chỉ cần lơi lỏng một chút thôi cũng sẽ khiến máu chảy đầm đìa.
Nhưng mỗi khi Thời Vi và Mục Thần gọi video, cô luôn nói "Em rất tốt."
"Pháp rất đẹp, hầu hết người Pháp đều lãng mạn, tháp Eiffel rất cao..." Cô còn bảo Mục Thần đừng đến Pháp gặp cô, nói lộ trình bồi dưỡng rất bận, không có thời gian gặp anh.
Thật ra chỉ không muốn hai người gặp nhau trong thời gian ngắn ngủi rồi lại bị chia cắt, không gặp nhau thì tốt hơn.
Cô giả vờ hoàn hảo, không một chút khuyết điểm.
Trong tháng thứ tư ở Pháp, Mục Thần ở bên kia màn hình video nhìn cô, không nhịn được, đè thấp giọng nói nhỏ: "Anh không ổn."
Thời Vi sửng sốt, lo lắng hỏi anh có phải công việc không suôn sẻ hay không.
Mục Thần dừng một chút, nói: "Anh nhớ em."
Khoảnh khắc nghe anh nói "nhớ em", mắt Thời Vi lập tức đỏ hoe, cô giả vờ tín hiệu không tốt, tắt video, tìm lý do để không gọi video với Mục Thần vài ngày.
Ai có thể chịu nổi chứ.
Hai ngày này,