Edit: Hoa Tuyết
Lúc Kiều Vãn về nhà thì không có ai ở nhà cả. Kiều Tiểu Kiều đang ở nhà trẻ, nhưng mẹ cô đáng lẽ đang ở nhà chứ.
Cô đứng trong phòng khách, nhìn một lúc, sau đó rời khỏi nhà đến một siêu thị gần đó.
Chỗ gia đình Kiều Vãn sinh sống là một khi rất sầm uất, nên có một cái siêu thị nhỏ, cạnh siêu thị có mấy quán ăn và quầy quà bánh. Hai giờ chiều, quán ăn không có mấy người lui tới, người bán hàng đang đứng dưới cái nắng gay gắt, phân loại nguyên liệu nấu ăn.
kv nhìn thoáng qua đã thấy ngay mẹ mình đầu đội mũ vệ sinh đứng rán thịt thăn.
Bà cũng giống như Kiều Vãn, là một người phụ nữ rất bình thường, năm đó Kiều Vãn tin rằng bà là mẹ của mình cũng là vì ngoại hình hai người khá giống nhau. Da bà cũng rất trắng, mặt mũi bình thường, mái tóc đã điểm bạc theo năm tháng, đã có nếp nhăn, nhưng trong đôi mắt luôn ánh lên sức sống, bình dị mà rắn rỏi.
Trong bốn năm này, bà luôn hết lòng vì cô, thậm chí còn không quản gì theo cô rời bỏ quê hương mà bà đã sống mấy chục năm, đến sống ở thành phố A xa lạ, để chăm sóc cô và Kiều Tiểu Kiều.
Cô chưa bao giờ nghi ngờ thân phận của mình, cũng chưa bao giờ nghi ngờ bà, nhưng thực tế bà lại không phải là mẹ của cô.
Bà có biết hay không?
Kiều Vãn đứng đó, miếng thăn trên tay Hồ Mân đã gần chín, lúc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Kiều Vãn. Kiều Vãn cũng đang nhìn bà, nhưng chỉ đứng yên chứ không đi qua, hơn nữa vẻ mặt của cô vẫn rất bình tĩnh. Hồ Mân hoảng hốt, nhanh chóng bỏ miếng thăn xuống, bước đến chỗ con gái.
“Mẹ ở nhà thấy chán quá nên mới muốn ra ngoài làm việc sẵn hoạt động luôn.”
Sau khi đến thành phố A, con gái vẫn luôn cảm thấy có trách nhiệm với họ, ôm đồn hết gánh nặng nuôi gia đình. Người làm mẹ nhìn thấy mà đau lòng lắm chứ, lúc nào bà cũng muốn san sẻ gánh nặng với con gái mình. Trước đây, Kiều Tiểu Kiều còn quá nhỏ, bà không thể không chăm sóc cháu. Nhưng bây giờ Kiều Tiểu Kiều đã đi nhà trẻ, ngoài nấu ba bữa ăn mỗi ngày thì bà không có việc gì nữa, vì vậy rất muốn tìm một công việc làm công, kiếm một ít tiền để giảm bớt gánh nặng cho Kiều Vãn.
Nhưng Kiều Vãn không chịu để bà ra ngoài làm, nói rằng quá mệt mỏi, quá nóng, thậm chí còn giận bà. Bây giờ bị con gái phát hiện, Hồ Mân sợ Kiều Vãn sẽ tức giận.
Bà hơi luống cuống, đưa tay xoa nhẹ tạp dề, nhìn Kiều Vãn với ánh mắt căng thẳng. Nhưng Kiều Vãn không trách bà, mà chỉ nhìn bà bằng ánh mắt kỳ lạ và phức tạp.
Dưới ánh mặt trời thiêu đốt lúc hai giờ chiều, không khí nóng bừng bừng, mà Kiều Vãn chẳng hề để ý, nhưng Hồ Mân nhìn thấy mặt cô đã đỏ bừng. Bà không biết tâm trạng của con gái đang thế nào, đưa tay lên trán Kiều Vãn, che nắng cho cô.
“Nắng nóng quá, con tìm chỗ nào mát đứng đi, đừng đứng ngoài nắng.” Bà bảo vệ cô như bảo vệ bảo bối.
Bức tường Kiều Vãn mới xây lên trong lòng đứng trước bờ sụp đổ.
“Con tức giận sao?” Hồ Mân nhìn Kiều Vãn, nói với cô: “Mẹ không mệt, mẹ quen làm việc rồi, không thể ở không được.”
Trong nhà của họ, cha cô ăn chơi, rượu chè, cờ bạc, nhiều năm như vậy, đều là do một mình Hồ Mân chống đỡ. Sức khỏe và dung nhan của bà đã già yếu quá độ vì làm lụng vất vả, nhưng sau hai năm tương đối nhàn rỗi, bà lại không chịu ngồi yên mà muốn ra ngoài làm.
Kiều Vãn nhìn bà, vẫn không nói gì.
Mặc dù Hồ Mân chậm chạp, nhưng bà có thể nhận con gái mình có điều bất thường. Bà vẫn đưa tay che nắng cho cô, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Lòng bàn tay của mẹ chạm nhẹ vào trán cô, trên đó có mùi bánh Roti Canai, Kiều Vãn nhìn bà, hỏi: “Năm đó tại sao con lại bị tai nạn xe vậy ạ?”
“Mẹ không biết.” Hồ Mân lắc đầu, “Năm đó là ba con đưa con về, nói là bị tai nạn xe, còn tai nạn cụ thể thế nào mẹ cũng không có hỏi.”
Nhắc đến chuyện năm đó, Hồ Mân nhìn Kiều Vãn với ánh mắt vui mừng: “Sao đột nhiên lại hỏi chuyện này? Con nhớ ra gì rồi à?”
Mẹ không biết. Mẹ vẫn luôn cho rằng con là con gái của bà, vẫn đang chờ cô bình phục.
Trái tim của Kiều Vãn như bị một sợi dây xoắn chặt lại.
Ánh nắng quá gắt, có lẽ cô đã bị say nắng, đầu óc choáng váng, trống rỗng như muốn nổ tung.
Sự đau khổ hiện lên trên mặt Kiều Vãn, Hồ Mân nhìn cô lo lắng: “Vãn Vãn con khó chịu chỗ nào à? Nhớ không ra thì đừng cố, từ từ sẽ được mà, có mẹ đây.”
Ánh mắt Hồ Mân đầy lo lắng, muốn dẫn Kiều Vãn đến một chỗ mát mẻ hơn. Kiều Vãn không chịu di chuyển, cô thở dốc để bình tĩnh lại, một lúc lâu sau mới kéo tay mẹ lại.
“Tôi phải đi công tác vài ngày.”
“Hả?” Hồ Mân sửng sốt, “Giáo viên dạy dương cầm mà cũng phải đi công tác sao?
“Giáo viên ở chi nhánh của trung tâm không đủ, con phải qua đó hỗ trợ.” Kiều Vãn nói.
Đây là chuyện công việc, Hồ Mân không thể ngăn cản, bèn gật đầu: “Được rồi, con đi mấy ngày?”
Kiều Vãn nhìn mẹ, nói: “Tầm hai ba ngày ạ, khi nào về được họ sẽ báo.”
“Ở đâu vậy con?” Hồ Mân hỏi.
Kiều Vãn: “Thành phố B.”
Hồ Mân nghe xong thì lấy điện thoại di động ra. Điện thoại của mẹ là cái cũ của Kiều Vãn từng xài, màn hình bị vỡ chằng chịt. bà nhấp vào màn hình, tìm xem thời tiết ở thành phố B rồi nói: “Ở đó lạnh hơn ở đây, nhiệt độ chênh lệch giữa buổi sáng và buổi tối rất lớn, mai mốt trời sẽ mưa, con phải mang theo một vài bộ đồ dày. À đúng rồi, con biết cách xếp áo khoác sao cho gọn không, với phải mang theo một chiếc ô nữa. “
Hồ Mân lo lắng nói xong, lại giơ tay cởi tạp dề: “Để mẹ về thu xếp hành lý cho con.”
“Không cần đâu ạ.” Kiều Vãn ngăn bà lại.
Hồ Mân nhìn Kiều Vãn, không nhúc nhích, Kiều Vãn thật sự lo lắng trong mắt mẹ mình, bèn kéo khóe môi gượng cười: “Con đã bao tuổi rồi, còn không thể tự chăm sóc mình sao.”
Thấy Kiều Vãn cười, Hồ Mân cũng mỉm cười.
“Con đúng là không tự chăm sóc được đấy.”
Bị mẹ nói như vậy, Kiều Vãn lại mỉm cười, Hồ Mân cũng không cố chấp nữa, chỉ nói: “Vậy thì con về chuẩn bị hành lý đi. Khi nào thì con đi?”
“Hôm nay ạ.”
“Được rồi. Con thu dọn đồ đạc xong rồi cứ đi đi. Hai ngày này Kiều Tiểu Kiều sẽ ngủ với mẹ, con đừng lo lắng. Ở ngoài nhớ ăn uống đầy đủ đó, biết không?”
“Biết ạ.”
“Thôi đi đi.”
“Vâng.”
–
Kiều Vãn trở về nhà, lấy vali xếp vào bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày, sau đó kéo vali đi, bắt taxi đến phía Bắc thành phố. Sau khi tìm được khách sạn, Kiều Vãn đặt một phòng, rồi thả mình xuống giường khách sạn.
Cô cần có một không gian riêng để sắp xếp lại những gì đã xảy ra trong mấy ngày qua, sắp xếp xong cô lạp phải giải quyết nó. Còn bây giờ, hãy để tâm trí cô đi vào giấc ngủ.
Kiều Vãn ở trong khách sạn ngủ cả ngày lẫn đêm suốt ba ngày, sáng ngày thứ ba, cô đi tắm rồi thu dọn đồ đạc, trả phòng rời khỏi khách sạn.
Cô không về nhà mà trước tiên đến địa chỉ ba mẹ ruột đã để lại để gửi kết quả xét nghiệm ADN.
Ba mẹ ruột của cô đi xe Rolls-Royce, có thể thấy gia đình thật sự của cô rất khá giả, họ sống ở Canada quanh năm nên chỉ tạm thời về nước. Chỗ họ ở nằm ở phía Tây thành phố, dọc theo bờ biển, nơi tập trung nhiều biệt thự và chung cư cao cấp, là khu đáng sống nhất và tập trung hầu hết các gia đình quyền quý ở thành phố A.
Kiều Vãn tìm tới chỗ ở của cha mẹ ruột mình, đây là một biệt thự độc lập có sân rộng. Bên ngoài biệt thự là hàng rào sắt, trên rào hoa nở tươi đẹp dày đặc. Kiều Vãn đến cổng bấm chuông.
Chuông cửa vừa vang, cửa đã được mở ra, là một người phụ nữ trung niên mập mạp ăn mặc sạch sẽ tươm tất, giống như quản gia.
“Tiểu thư.” Người phụ nữ rất kích động.
Kiều Vãn nhìn bà ấy, nói: “Tôi là…”
“Tôi biết.” Người phụ nữ nói, “Tôi đã báo với ông chủ bà chủ rồi. Tiểu thư mau vào đi.”
Kiều Vãn được dẫn vào một cách nhiệt tình, người phụ nữ nói luôn miệng.
“Mấy ngày nay ngày nào ông chủ bà chủ cũng mong ngóng cô đến, nếu cô còn không đến chắc bà chủ sẽ chịu không được mà đi tìm cô thôi, ông chủ phải ngăn bà chủ suốt. Cũng phải thôi, mấy năm cô mất tích, trong nhà hiu quạnh đi rất nhiều. lúc tìm được cô, trong nhà mới tươi sáng lại đôi chút.”
Kiều Vạn nghe bà ấy kể, nghĩ đến cha mẹ
ruột của mình mà trong lòng có chút khó chịu.
“Đúng rồi, ông chủ nói hình như cô đã bị mất trí nhớ, cô đã quên tôi luôn rồi sao?” Người phụ nữ hỏi.
Kiều Vạn nhìn bà ấy, thật sự không có chút ấn tượng gì, người phụ nữ thấy sự xa lạ trong mắt cô bèn cười nói: “Tôi là quản gia trong nhà. Cô có thể gọi tôi là dì Lê.”
“Chào dì Lê.” Kiều Vãn gọi.
“Ôi chao.” Người phụ nữ vui vẻ gật đầu.
Sau khi vào cửa là một sân cỏ rộng lớn, ở giữa có một lối đi. Lúc họ đi dọc trên lối đi, Kiều Vãn bèn đưa mắt quan sát căn biệt thự.
Đây là một tòa nhà kiến trúc phương Tây điển hình thời Trung Hoa Dân Quốc, sân vườn rất rộng, có đài phun nước cổ điển, nơi nơi đều mang đậm vẻ thanh nhã và sang trọng.
Khi Kiều Vãn và dì Lê đang đi vào, còn chưa đến nhà chính, người trong nhà đã đi. Chính là mẹ cô, Tô Như Lân ra đón cô, còn cha ruột của cô, Lâm Yến Đình đã trở về Canada trước vì có việc.
Khi Tô Như Lân nhìn Kiều Vãn, vành mắt đã đỏ hoe, kìm nén sự kích động xuống, đưa tay muốn ôm Kiều Vãn. Nhưng bà lại lo rằng Kiều Vãn sẽ kháng cự, nên đôi giơ lên không trung thì khựng lại, không có ôm lấy cô.
Nhìn thấy mẹ mình cẩn thận dè dặt, Kiều Vãn mỉm cười, cũng đưa tay lên, ôm mẹ vào lòng.
Sau khi cô chủ động, mẹ cô tức khắc ôm cô trở lại một cách mạnh mẽ hơn.
“A Nguyên của mẹ.”
–
Kiều Vãn tên thật là Lâm Nguyên, sinh ra và lớn lên ở Canada, cô bắt đầu học dương cầm từ nhỏ và đã giành được vô số giải thưởng. trong phòng khách. Lúc vào, Kiều Vãn có thấy trong phòng khách trưng bày rất nhiều giải thưởng và cả những bức ảnh cô đang ôm một chiếc cúp.
Chỉ là trong những bức ảnh này đều chỉ có một mình cô, chứ không có ảnh cô với ba mẹ.
“Ở đây không có ảnh gia đình, tất cả đều ở Canada ấy. Nếu con muốn xem, mẹ sẽ bảo ba con gửi sang đây một ít.” Tô Như Lân thấy Kiều Vãn nhìn vào bức ảnh, tưởng rằng cô chưa tin nói thế.
“Không cần ạ.” Kiều Vãn nói, “Con đã xem kết quả xét nghiệm DNA rồi.”
So với ảnh chụp, kết quả xét nghiệm ADN càng có thể chứng minh tất cả.
“Tốt, tốt.” Tô Như Lân kích động gật đầu, “Dù sau khi con trở về Canada là có thể thấy thôi.”
Sau khi Tô Như Lân tìm thấy và gặp mặt con gái, bà đã lập tức lên kế hoạch trở về. Nhưng sau khi bà nói xong, Kiều Vãn vốn đang mỉm cười lại hơi sựng lại.
Ba mẹ và cô đều sinh sống ở Canada, họ đến Trung Quốc chỉ để tìm cô, bây giờ đã tìm thấy, nên họ đương nhiên muốn đưa cô về nhà.
Nhưng Kiều Vãn lại không muốn về nhà.
Tô Như Lân nhìn thấy sự do dự trong mắt con gái, bèn hỏi: “Sao vậy con?”
“Tạm thời con muốn ở lại Trung Quốc một thời gian.” Kiều Vãn nhìn mẹ mình, nói: “Ở trong căn nhà trước giờ.”
Nghe Kiều Vãn nói vậy, Tô Như Lân ngạc nhiên lẫn thất vọng: “Tại sao? Con không muốn nhìn nhận ba mẹ sao?”
Ký ức hiện tại của Kiều Vãn đều ở tại căn nhà đó, Kiều Vãn bây giờ chẳng khác nào một đứa trẻ bị ba mẹ ruột cho đi từ khi còn nhỏ, khi khôn lớn không muốn nhận lại cha mẹ ruột của mình, dù sao ơn sinh cũng không bằng ơn dưỡng.
“Không, không phải ạ.” Kiều Vãn nhận ra mẹ mình hiểu lầm, cô bèn nhanh chóng phủ nhận: “Không phải con không muốn nhận ba mẹ, con nhận mà.”
Tô Như Lân mới cảm thấy nhẹ nhõm.
“Chỉ là con có một đứa con trai, ở đó, con còn có một người mẹ. Năm đó con bị tai nạn xe hơi và mất trí nhớ, là bọn họ vẫn luôn ở bên cạnh chăm sóc con.”
Kiều Vãn đã ngủ ba ngày ba đêm và sắp xếp hết những việc cần làm tiếp theo. Tạm thời cô không có ý định trở về với thân phận tiểu thư nhà giàu, cô muốn dùng cái tên Kiều Vãn tiếp tục sống với mẹ mình và Kiều Tiểu Kiều trong một khoảng thời gian nữa.
Chuyện cô không phải Kiều Vãn, Hồ Mân và Kiều Tiểu Kiều không biết. Năm đó họ đến thành phố A đều là do cô khuyến khích xúi giục. Bây giờ cô tìm thấy quá khứ, tìm được ba mẹ mình, thì lại vỗ mông bỏ đi, bỏ lại Kiều Tiểu Kiều và Hồ Mân, vậy hai người họ biết sống thế nào đây?
Tô Như Lân hiểu được nổi lo lắn của Kiều Vãn, “Chúng tôi có thể cho họ tiền.”
Kiều Vãn ngước nhìn bà, “Còn đứa trẻ thì sao ạ?”
Kiều Tiểu Kiều mới bốn tuổi.
Tô Như Lân suy nghĩ rồi nói: “Con có thể nhận nuôi thằng bé.”
“Người mẹ kia của con đã mất đi con gái ruột, nếu lại mất cả cháu trai, bà ấy chắc chắn sẽ không chịu nổi đâu.” Kiều Vãn nhìn mẹ mình, nói: “Sau khi con mất trí nhớ, hai người họ đã giúp con sống tiếp, giờ con cũng muốn chăm lo cho cuộc sống của họ
Trong hai năm ngắn ngủi này, cả nhà ba người bọn họ đã trải qua quá nhiều chuyện, từ lâu đã hình thành một mối ràng buộc không thể tách rời.
“Hơn nữa con muốn tạm thời sống với thân phận Kiều Vãn. Kiều Tiểu Kiều nói rằng, không phải mẹ ruột của nó thì sẽ không đối xử tốt với nó, con sợ sau khi thằng bé biết chuyện này sẽ xa cách con.” Kiều Vãn mím môi, “Cho nên con xin…”
Tô Như Lân nắm tay Kiều Vãn.
“Con không cần phải cầu xin gì cả.” Tô Như Lân âu yếm nhìn Kiều Vãn, “Con là con gái của mẹ. Con gái của mẹ muốn làm gì cũng được, mẹ đều sẽ ủng hộ con.”
Trái tim của Kiều Vãn như đắm chìm trong một miếng bọt biển ấm áp, xung quanh mềm mại, nhưng vẫn đủ vững vàng để cô cảm thấy an toàn.
“Cảm ơn mẹ.”
Kiều Vãn biết bà là mẹ của mình, cũng đã đích thân tìm đến nơi này, nhưng bây giờ mới là lần đầu tiên chính miệng Kiều Vãn gọi bà là “mẹ”. Tô Như Lân kích động cầm tay Kiều Vãn, nở nụ cười từ tận đáy lòng.
“Không cần cám ơn, mẹ vì A Nguyên, không phải, là vì Vãn Vãn, chuyện gì mẹ cũng có thể làm.”
Kiều Vãn nắm ngược lại tay mẹ.
Tô Như Lân nắm tay con gái, cảm nhận nhiệt độ của con, một lúc sau, bà mới nói với Kiều Vãn, “Nhưng con phải hứa với mẹ một điều.”
Kiều Vãn vốn đang cảm thấy có lỗi với mẹ ruột của mình, nghe bà nói vậy, cô liền đồng ý khong chút do dự: “Được ạ, chuyện gì vậy mẹ?”
Tô Như Lân nhìn con gái, nói: “Năm nay con đã hai mươi lăm tuổi rồi. Mẹ có thể để con tiếp tục sống với thân phận Kiều Vãn ở Trung Quốc, nhưng con cũng phải quan tâm đến đại sự của đời mình.”
Kiều Vãn: “…”
Ặc? Mới nhận con gái về mà đã bức hôn rồi sao?
“Sau khi trở về Trung Quốc, mẹ đã liên lạc với bạn học cũ của mình. Cô ấy có một đứa con trai lớn hơn con ba tuổi, cực kỳ ưu tú. Con có thể đồng ý gặp mặt người ta một lần không?” Tô Như Lân hỏi.
Kiều Vãn: “…”
Mặc dù có thể tiếp tục sống với tư cách là Kiều Vãn, nhưng cô vẫn phải gánh thêm trách nhiệm của thiên kim tiểu thư đi coi mắt với thiếu gia nhà giàu sao?
Kiều Vãn nói: “Thực ra con…”
“Ôi cháo.” Tô Như Lân nghe ra con gái muốn từ chối, bèn cười nói: “Chỉ là gặp mặt, uống trà, tán gẫu một chút thôi mà, cũng không phải là muốn làm gì con.”
Nói xong, Tô Như Lân nhìn cô âu yếm hỏi: “Được không con?”
Kiều Vãn: “…”
Vâng…
——————–