Edit: Fancinel31Beta: Hoa Tuyết“Vâng.” Kiều Vãn đồng ý.
“Thế thì tốt quá rồi.” Tô Như Lân vui vẻ vỗ tay.
Kiều Vãn nhìn dáng vẻ phấn chấn của bà, mà tâm trạng vốn dĩ đang nặng nề cũng thoải mái rất nhiều. Quên đi, mẹ vui là được rồi.
Bây giờ Kiều Vãn vẫn chưa tìm được ký ức, mặc dù hôm nay cô đã tìm được người nhà, nhưng chẳng hề có một mảnh ký ức nào ở quá khứ cả. Đối với cô tất cả vẫn còn xa lạ và ngăn cách lắm. Nhưng dù vậy, những gì cô mong muốn mẹ đều đồng ý, thật sự quá dỗi ần cần.
Tô Như Lân vô cùng hài lòng, vui vẻ nhìn Kiều Vãn, sau đó bà chợt nhớ ra điều gì đó, lấy một tấm thẻ ngân hàng trong túi ra. Bà đưa thẻ ngân hàng cho Kiều Vãn, nói: “Đây là tiền tiêu vặt mẹ cho con.”
Kiều Vãn nhìn tấm thẻ ngân hàng, vội vàng xua tay: “Không cần đâu ạ…”
Tô Như Lân thấy cô xua tay từ chối mà buồn cười: “Bảo bối, mẹ là mẹ của con mà.”
Kiều Vãn: “…”
Đúng vậy nha.
Cho dù đã trưởng thành nhưng mẹ vẫn muốn cho con gái tiền tiêu vặt. Nhất là khi hai mẹ con họ đã lâu không gặp, mẹ lại càng muốn cho cô tiền, như một cái trấn an tâm tình mình.
Nghĩ vậy, Kiều Vãn bèn nhận lấy tấm thẻ ngân hàng: “Cảm ơn mẹ.”
Tô Như Lân đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt cô, cười tít mắt nói: “Bé ngoan.”
–
Kiều Vãn nhận mẹ ruột của mình xong, mẹ cô lại cho cô gọi video với ba ruột. Xong xuôi, Kiều Vãn ăn sáng với mẹ rồi được tài xế chở đến tòa cao ốc trung tâm.
Trong ba đêm Kiều Vãn ở trong khách sạn, điện thoại di động của cô luôn trong tình trạng tắt máy, sau khi bật lên, cô phát hiện ra rằng Lữ Văn đã khủng bố điện thoại mình. Kiều Vãn tất bật chạy về trung tâm dương cầm, lúc Lữ Văn trông thấy cô ở quầy lễ tân, trong ánh mắt đầu tiên là sự nhẹ nhõm, sau đó cau mày tức giận, cúi đầu mặc kệ không thèm để ý đến cô.
“Chị Văn.” Kiều Vãn tươi cười chạy đến gần.
Thế nhưng sắc mặt của Lữ Văn vô cùng lạnh lùng, trên tay chị ấy đang cầm chồng tài liệu, nói: “Cô Kiều còn biết quay lại sao? Cô trốn dạy ba buổi không lý do, muốn bị đuổi việc rồi chứ gì.”
Kiều Vãn chột dạ nói: “Lúc đó em xin nghỉ rồi mà.”
“Thế cô đã viết đơn chưa?” Lữ Văn giương mắt nhìn cô: “Chỉ cần nói một câu “xin nghỉ” mà ba ngày nay không thấy mặt mũi cô đâu. Cô tưởng cô là chủ trung tâm này à?”
“Em xin lỗi, em xin lỗi ạ.” Kiều Vãn liên tục xin lỗi.
Xin lỗi xong, cô hỏi Lữ Văn: “Mấy ngày em không đến dạy, lớp học có…”
“Tôi đã phân giáo viên khác lên dạy thay rồi.” Lữ Văn nói: “Ba ngày vừa qua cô không đến thì sau này cũng không cần phải đến nữa.”
Thấy Lữ Văn lạnh nhạt vô tình, Kiều Vãn đành phải xin: “Chị Văn à, châm chước cho em được không, em biết em sai rồi. Tại vì chuyện lần này quá nghiêm trọng cho nên em phải đi xử lý ạ.”
Thực ra thì Lữ Văn cũng nhìn ra nét mặt của Kiều Vãn vào hôm rời đi, một người phụ nữ có thể đảm đương được tất cả mọi chuyện như Kiều Vãn vậy mà ngày hôm đó mặt tái xanh, nhất định là đã xảy ra chuyện gì nghiêm trọng lắm mới khiến cô phải bỏ bê công việc để đi xử lý.
Kiều Vãn là một cô gái đến từ một thị trấn nhỏ, còn là một người mẹ đơn thân, cho dù cô đã dựa vào mối quan hệ mới vào được trung tâm dương cầm, nhưng trên thực tế, Kiều Vãn rất có năng lực. Cô nghiêm túc, năng lực vượt trội, làm việc cẩn thận, là một giáo viên rất tốt. Cô rất trân trọng công việc này cho nên luôn hết lòng vì công việc.
Hơn nữa sau một thời gian dài tiếp xúc, Lữ Văn cũng có thiện cảm với cô. Cô xảy ra chuyện, đương nhiên Lữ Văn sẽ giúp cô giải quyết.
Kiều Vãn thành thật xin lỗi, còn nhìn nhìn mình lấy lòng như vậy, làm Lữ Văn chỉ có thể mắng cô vài câu: “Được rồi được rồi, mấy tiết dạy hôm nay chị đã sắp xếp cho giáo viên khác giảng rồi, tiết sau em hẳn đứng lớp.”
Kiều Vãn vui mừng reo lên: “Cảm ơn chị Văn! Cảm ơn chị Văn ạ!”
Lữ Văn nhìn cô như thể vừa trút được gánh nặng mà cũng cười theo: “Nhưng trong quá trình dạy thay lớp em, có một số giáo viên bị phụ huynh học sinh hạnh họe đấy. Tổng cộng sáu giáo viên, em xem thế nào mà cảm ơn bọn họ đi nhé.”
Sáu giáo viên đó đều là những người thường ngày có mối quan hệ rất tốt với Kiều Vãn, Kiều Vãn nghe vậy thì đáp: “Trưa nay em sẽ mời mọi người đi ăn.”
Lữ Văn cười cười: “Em định mời gì nào?”
“Đi ăn ở 17co tầng một nhé chị.” Kiều Vãn nói.
Kiều Vãn vừa dứt lời thì chồng tài liệu của Lữ Văn rơi xuống tá lả: “Em điên à? Sáu người đến 17co ăn thì em chỉ có nước phá sản thôi.”
17co ở tầng một tòa cao ốc trung tâm là một nhà hàng Tây cao cấp, những người thường đến đó ăn đều là lãnh đạo cấp cao, còn những “điêu dân” bọn cô chỉ dám động lòng chứ chưa từng vào ăn. Bình quân một người vào đó phải tầm một ngàn tệ, cộng thêm cả Kiều Vãn và mình nữa thì bữa cơm này phải khoảng một vạn tệ.
Thấy Lữ Văn suy nghĩ cho mình như vậy, Kiều Vạn rất vui, nhưng bây giờ cô đã là tiểu thư nhà giàu rồi, không còn là Kiều Vãn trước đây nữa. Hiện giờ cô có rất nhiều tiền đấy nhé. Mẹ cô vừa cho cô thẻ ngân hàng để tiêu vặt, trong thẻ chắc phải có mấy chục vạn, thừa sức mời bọn họ ăn cơm.
“Ôi trời, không sao đâu ạ, mọi người đã giúp em rất nhiều rồi, em mời mọi người đến 17co ăn thì đã làm sao.” Kiều Vãn cười: “Với lại chẳng phải chị vẫn luôn muốn đến đó ăn lắm sao?”
Kiều Vãn nói đến 17co cũng là bởi vì Lữ Văn từng nói rằng chị ấy rất muốn đến đó ăn. Lữ Văn đã giúp cô nhiều như vậy, cho nên cô phải đãi chị ấy thật hoành tráng mới được.
Thấy Kiều Vãn cứ khăng khăng quyết định như vậy, Lữ Văn nhìn cô từ trên xuống dưới, cuối cùng hỏi một câu.
“Em trúng độc đắc à?”
Kiều Vãn: “…”
Cô không trúng độc đắc, mà chỉ tìm được ba mẹ rất giàu có. Thế nhưng chuyện này không tiện nói với Lữ Văn, Kiều Vãn suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Cũng gần gần như vậy.”
Thấy Kiều Vãn nói như vậy, Lữ Văn không từ chối nữa mà cười với cô: “Được rồi, để chị lập nhóm, trưa nay mọi người nhất định sẽ ăn cháy túi em cho coi.”
Kiều Vãn cười ha ha.
–
Kiều Vãn xin lỗi Lữ Văn xong, hai người lại cùng đi cảm ơn sáu giáo viên dạy thay. Trong ba ngày Kiều Vãn vắng mặt, chính sáu giáo viên đó đã đứng lớp thay cô, vừa chịu cực lại còn bị phụ huynh mắng vốn. Lúc đầu bọn họ còn không vui lắm, nhưng sau khi nghe Kiều Vãn nói sẽ mời họ đi ăn ở 17co thì mọi người đều tỏ ra Kiều Vãn không cần phải khách sáo.
Đến trưa, không một ai trong số sáu giáo viên đó vắng mặt, tất cả đều đến 17co.
Bữa cơm này có tổng cộng tám người, Kiều Vãn quyết định gọi một bàn lớn để mọi người cùng ngồi chung, cầm thực đơn chuẩn bị gọi món. Lữ Văn nhìn giá trên thực đơn, líu cả lưỡi: “Chị cứ tưởng mỗi người ăn chỉ mất có một ngàn tệ, nhìn mới biết còn chát hơn cả thế.”
Kiều Vãn cười rộ lên: “Không sao, không sao, mọi người thoải mái là được rồi ạ.”
“Ái chà~” Thấy Kiều Vãn hào phóng như vậy, mấy giáo viên kia đều nhướng mày nhìn cô với vẻ dí dỏm.
Kiều Vãn cười nói: “Tôi mới vừa trúng một tờ vé số, được mấy vạn tệ lận, mọi người cứ ăn thỏa thích nhé.”
“Cô cũng may mắn quá nhỉ.” Một giáo viên lên tiếng: “Thế thì tôi phải ăn thật nhiều mới được, dù gì cũng là tiền may tiền mắn mà.”
“Đúng vậy, mấy hôm vừa rồi tôi đứng lớp bị ba của Tiểu Nhụy la rầy riết thôi.” Một giáo viên khác nói.
“Thế thì cứ ăn thỏa thích, ăn bao nhiêu cũng được.” Kiều Vãn vừa nghe mấy lời chọc ghẹo của họ vừa động viên bọn họ cứ thoải mái không cần phải giữ kẽ.
Thế nhưng cuối cùng thì mấy giáo viên vẫn rất khách sáo, nguyên nhân chủ yếu vẫn là vì gia đình Kiều Vãn. Bọn họ đều có mối quan hệ rất tốt trong trung tâm nên cũng biết về hoàn cảnh của Kiều Vãn. Một mình cô phải nuôi mẹ già và con nhỏ đang đi học mẫu giáo, chẳng dễ dàng gì, Kiều Vãn bày tỏ lòng biết ơn với họ là đã đáng quý rồi.
Bữa cơm này Kiều Vãn chỉ chi hơn bảy nghìn tệ, cô cứ cảm ơn các giáo viên rối rít vì đã “nhẹ tay” với cô. Các giáo viên còn nói đùa cô mau đi thanh toán đi, đừng có trốn thanh toán hóa đơn đấy nhé.
Kiều Vãn cười rồi đi đến quầy lễ tân tính tiền.
Nhân viên thu ngân là một thanh niên trẻ tuổi. Lúc Kiều Vãn đến thanh toán, anh ta bắt đầu nhập dữ liệu trên máy tính tiền, nhập xong, Kiều Vãn lấy thẻ ngân hàng từ trong túi ra quẹt.
Sau khi quẹt thẻ ngân hàng, Kiều Vãn nhập mật khẩu, vừa hoàn thành các thao tác này thì anh chàng thu ngân đột nhiên kêu lên “Úi”.
Thấy anh ta “Úi” một tiếng như thế, Kiều Vãn hơi giật mình, vội nhìn anh thanh niên kia, hỏi: “Làm sao vậy? Không đủ tiền sao?”
Không đời nào? Nếu đúng thế thật thì mất mặt quá.
“Không đủ tiền á?” Bấy giờ Lữ Văn cùng mấy giáo viên khác cũng tới, nghe Kiều Vãn nói vậy, Lữ Văn bảo: “Chị còn tiền này, hay là để chị…”
“Không phải là không đủ tiền ạ, do tôi nhập thanh toán nhiều quá.” Anh chàng ra vẻ cầu xin, nói: “Vừa rồi tôi lỡ tay ấn thêm hai số 0, quẹt mất 730.000 tệ.”
Lữ Văn: “…”
Kiều Vãn: “…”
Sáu thầy cô giáo còn lại: “…”
Quẹt 730.000 tệ thành công, nghĩa là tiền trong thẻ của cô ít nhất cũng phải hơn 730.000 tệ? Đây là loại thẻ gì vậy? Đây là thẻ tiền tiêu vặt của cô thôi mà. Chút tiền tiêu vặt mà mẹ cô cho cô lại nhiều đến mức cả đời cô chưa bao giờ thấy luôn.
Oái, không đúng, phải là từ sau khi cô mất trí đến giờ chưa bao giờ thấy nhiều tiền như vậy.
Kiều Vãn sốc nặng.
Ngược lại Lữ Văn là người bình tĩnh lại trước tiên, chị ấy nói với anh chàng ở quầy lễ tân: “Cậu gọi sếp cậu qua đây xử lý đi.”
Nhân
viên hành chính không hổ là nhân viên hành chính, bọn họ giải quyết mọi chuyện rất khẩn trương. Anh thanh niên vội vàng gọi cho sếp mình, còn Lữ Văn và các giáo viên đều đồng loạt nhìn Kiều Vãn.
“Cô Kiều, cô đã trúng được bao nhiêu tiền thế?” Lữ Văn hỏi.
Kiều Vãn: “…”
Cô cứ tưởng trong thẻ chỉ có mấy chục nghìn tệ, thế nhưng hiện giờ, hiện giờ cô cũng không biết mình có bao nhiêu tiền nữa.
“Được rồi, nếu cô không muốn nói thì thôi vậy. Cô bảo cô trúng có mấy chục nghìn tệ, làm chúng tôi chẳng dám ăn no tiết kiệm tiền cho cô.” Một giáo viên căm phẫn nói.
“Đúng vậy đó!” Giáo viên kia cũng lên tiếng.
Kiều Vãn: “…”
Nghe thấy bọn họ bảo vẫn chưa ăn no, Kiều Vãn nói: “Vậy hay là chúng ta gọi thêm món nhé?”
“OK!” Một giáo viên nói: “Cho tôi một ly cà phê!
“Tôi muốn một ly Americano đá.”
“Tôi muốn uống cacao nóng…”
Mấy giáo viên đó ngoài miệng bảo sẽ ăn cháy túi cô, nhưng cuối cùng cũng chỉ gọi mấy tách cà phê. Cho dù họ biết Kiều Vãn trúng độc đắc và có nhiều tiền đi chăng nữa thì vẫn rất quan tâm đến Kiều Vãn.
Mà thực tế túi tiền của Kiều Vãn hoàn toàn không cần phải quan tâm.
Sếp của 17co đến tận quầy thu ngân, tiền của Kiều Vãn cũng được hoàn trả lại. Mọi người vui vẻ trở lại trung tâm dương cầm, còn Kiều Vãn đến cây ATM 24 giờ bên cạnh tòa cao ốc Trung tâm.
Lúc mẹ cô đưa thẻ ngân hàng cho cô chỉ nói đó là tiền tiêu vặt, cô mới cho rằng trong đó có mấy chục nghìn tệ. Ai mà ngờ rằng tiêu một phát 700.000 tệ mà vẫn chưa chạm đáy.
Kiều Vãn vào phòng ATM, đưa thẻ ngân hàng vào và nhập mật khẩu.
Sau khi nhập mật khẩu, màn hình ATM nhanh chóng hiện ra số dư trong thẻ ngân hàng.
Sau khi nhìn thấy số dư, Kiều Vãn: “…”
4996500…
Nhiều số như vậy, má ơi có phải số dư không đấy, hay nó là mật khẩu đây?
Ơ nhưng mà, mật khẩu chỉ có sáu chữ số, mà chỗ này còn nhiều hơn mật khẩu một chữ số.
Thế mà đây chỉ là tiền tiêu vặt thôi đấy.
Kiều Vãn: “…”
Không thể không nói, có ba mẹ giàu có đúng là còn đỉnh hơn cả việc trúng số độc đắc nữa.
–
Kiều Vãn phát tài! Kiều Vãn phát tài siêu tốc! Điều đầu tiên cô làm khi trở nên giàu có là phải mua một thứ gì đó cho Kiều Tiểu Kiều.
Kiều Tiểu Kiều cứ nhìn mô hình Lego Hornet lưu luyến không rời? Mua! Bạn học Kiều Tiểu Kiều khoe người máy với với thằng bé? Mua! Kiều Tiểu Kiều nhìn thấy Ultraman trên TV thì hai mắt phát sáng? Mua! Mấy bộ quần áo Kiều Tiểu Kiều mặc lên rất đẹp nhưng đắt quá không dám mua? Mua!
Kiều Vãn kết thúc lớp học vào lúc 4 giờ chiều, sau đó đi thẳng đến trung tâm mua sắm và bắt đầu mua mua mua!
Phải công nhận rằng từ lúc có tiền, cô mua sắm nhanh rất nhiều. Trước đây mỗi khi đi mua sắm cô toàn phải đắn đo một hồi, so sánh cân nhắc đủ các loại giá cả rồi mới quyết định mua. Còn bây giờ? Chỉ cần món nào lọt vào mắt cô là cô sẽ biến chúng thành đồ của mình.
Ha ha ha ha!
Kiều Vãn mua một đống túi lớn túi nhỏ, đến mức cuối cùng không xách nổi. Sau khi mua sắm xong, cô ngồi ở sảnh trung tâm mua sắm nghỉ ngơi một chút. Cũng may là tối nay cô không có tiết nên sau khi lấy đồ xong là có thể về thẳng nhà. Kiều Vãn định nghỉ ngơi ở đây một lúc rồi sau đó mới mang đồ trở về nhà.
Khi cô đang dựa vào ghế nghỉ ngơi ở khu vực tiếp khách thì điện thoại di động vang lên. Kiều Vãn thả mấy chiếc túi đồ ra rồi cầm điện thoại lên xem.
Là mẹ ruột của cô gọi.
Kiều Vãn nhấn trả lời.
“Mẹ.” Kiều Vãn lên tiếng.
“A lô Vãn Vãn, con tan lớp chưa?” Tô Như Lân nhẹ nhàng hỏi.
“Con tan rồi.” Kiều Vãn cười: “Bốn giờ con đã hết tiết rồi. Giờ con đang ở trung tâm mua sắm mua mấy món đồ cho Kiều Tiểu Kiều.”
Tô Như Lân nghe cô bảo đang ở trung tâm mua sắm thì hỏi: “Trung tâm mua sắm nào thế con?”
Kiều Vãn nói muộn: “SVP.”
Tô Như Lân: “Thế thì hay quá.”
Kiều Vãn: “…”
Giọng điệu của Tô Như Lân rõ ràng là đang rất vui vẻ và phấn khích, cô cảm thấy mẹ cô thật sự là một người rất sôi nổi hoạt bát. Dứt lời, bà nói với Kiều Vãn: “Con có nhớ con trai của bạn mẹ mà ban sáng mẹ kể cho con không?”
Kiều Vãn: “…”
Chính là đối tượng xem mắt đó à.
“Nhớ ạ. Có chuyện gì vậy mẹ?” Kiều Vãn hỏi.
“Ôi chao, vừa hay cậu ấy cũng đang ở SVP đó.” Tô Như Lân nói.
Kiều Vãn: “…”
Chẳng lẽ định bắt gặp nhau luôn bây giờ á?
“Bây giờ mẹ đang ngồi cùng mẹ cậu ấy nè. Tối nay hai đứa ăn tối với nhau nha.” Tô Như Lân nói.
Kiều Vãn: “…”
Thật luôn.
“Không phải chứ mẹ, con mua nhiều đồ như vậy, xách còn chẳng xách hết…” Kiều Vãn từ chối.
Tô Như Lân nói: “Hả, thế à, thế vừa khéo nha, đến lúc đó con bảo cậu ấy xách hộ, sau đó thì đưa con về nhà.”
Kiều Vãn: “…”
Ôi mẹ ruột của con ơi.
“Được rồi được rồi, vừa nãy dì bạn mẹ bảo con trai bà ấy đang ở một nhà hàng đồ Tây ở tầng một, con đi thẳng sang đó chờ cậu ấy nhé. Dì cũng bảo với cậu ấy là con đang cầm rất nhiều đồ rồi, con cứ đến đó rồi cậu ấy tự khắc nhận ra con thôi.” Tô Như Lân nói.
“Nhưng mà con …” Kiều Vãn vừa mở miệng thì Tô Như Lân đã hài lòng mãn nguyện cúp điện thoại.
Kiều Vãn: “…”
Đầu dây bên kia chỉ truyền đến tiếng “tút” ù ù cạc cạc, Kiều Vãn cất điện thoại rồi nhìn đống đồ hỗn độn cạnh mình. Cô dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi một lúc, thở dài, sau đó lại xách túi lớn túi nhỏ đi lên tầng một.
–
Kiều Vãn đi mua sắm đã hết cả một giờ, bây giờ đã đến giờ ăn tối. Có điều nhà hàng này quá cao cấp, trung tâm mua sắm tấp nập người ra vào như vậy, nhưng rất ít ai đến đây ăn.
Thế cũng được, càng yên tĩnh thoáng mát.
Kiều Vãn đi vào nhìn quanh nhà hàng một lượt. Hiện giờ trong nhà hàng không có nhiều người, chỉ có hai người phụ nữ và một ông già, cả hai đều không phải là đối tượng xem mắt của cô.
Anh ấy vẫn chưa đến.
Nghĩ tới đây, Kiều Vãn vào nhà hàng trước, tìm một băng ghế để ngồi xuống, đặt đống túi lớn nhỏ của mình lên bàn ăn. Mẹ của cô chỉ nói với cô là phải đi hẹn hò, còn tên và tướng mạo của người kia ra sao thì cô hoàn toàn không biết. Bà chỉ bảo rằng cô cứ xách đống đồ đó thì kiểu gì anh ấy cũng nhận ra cô.
Đã như vậy thì cô cũng không cần phải sốt sắng đi tìm người ta làm gì, cứ để người ta đi tìm cô đi.
Kiều Vãn bỏ đống đồ xuống, lấy thực đơn và bắt đầu xem.
Trì Cố Uyên vừa bước vào nhà hàng thì đã thấy Kiều Vãn đang ngồi ở đó với đống túi vây xung quanh. Cô cúi đầu, dựa lưng vào ghế, đang rũ mắt xem thực đơn.
Anh đứng cách đó không xa nhìn cô một lúc, thấy Kiều Vãn không có dấu hiệu ngẩng đầu lên, Trì Cố Uyên mới đi tới.
Đến nơi, Trì Cố Uyên ngồi xuống chỗ đối diện Kiều Vãn.
Kiều Vãn đang xem thực đơn thì nhận ra có người ngồi xuống chỗ đối diện, sự chú ý của cô cũng dồn qua đó. Cô vốn cho rằng đó là đối tượng xem mắt của mình, nhưng lúc ngẩng lên nhìn thì phát hiện không ngờ là Trì Cố Uyên.
Ánh mắt Kiều Vãn tràn đầy ngạc nhiên.
“Anh Trì.” Kiều Vãn mỉm cười chào anh.
Trì Cố Uyên nhìn cô, hỏi: “Đang đợi ai à?”
“À.” Kiều Vãn bình tĩnh lại, gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi đang đợi một người.”
Nói đoạn, có một người đẩy cửa nhà hàng vào. Kiều Vãn nhìn người đàn ông trẻ đứng ở lối vào nhà hàng, sợ rằng người đàn ông đó chính là đối tượng xem mắt của mình. Nếu đối tượng xem mắt mà thấy Trì Cố Uyên đang ngồi đối diện với cô thì chắc chắn sẽ hiểu lầm cho coi.
“Thực ra thì tôi đang xem mắt. Anh ấy sắp đến đây rồi, nếu không thì anh…” Ánh mắt Kiều Vãn ngập ngừng, giọng điệu khéo léo “đuổi người”.
Nghe vậy, Trì Cố Uyên chỉ vươn tay lấy chiếc ấm thủy tinh. Cầm ấm rót cho Kiều Vãn một cốc nước, đưa nước tới tay cô xong, Trì Cố Uyên mới ngước lên nhìn cô, nói.
“Là tôi đây.”
Kiều Vãn: “…”
——————–