Nghỉ hè thế là bắt đầu rồi.
Lúc ở trường Từ Tiếu Thiên vẫn luôn mong được thực hiện một giấc mơ, ấy là được ngủ đến lúc tự nhiên tỉnh, nhưng chưa một lần thành công.
Trừ loa thể dục buổi sáng ở ngoài, trong ký túc xá có người, trừ Kiều Dương, Uy Ca và Chí Viễn đều là cao thủ tạo tiếng ồn.
Uy Ca không cần làm gì khác, riêng thanh âm lúc sáng ngủ dậy "Tao đệt ngủ ngon quá" đã có thể đánh thức cả mấy người phòng bên cạnh.
Còn Chí Viễn, ví dụ điển hình của đôi tay trói gà không chặt, lấy chậu rửa mặt thôi cũng phải làm rơi đến hai lần.
Bây giờ về nhà, bố mẹ sẽ không gọi cậu, muốn ngủ đến bao giờ thì ngủ không ai quản.
Nhưng giấc mơ này không khác gì việc Uy Ca muốn tìm bạn gái hoặc Chí Viễn muốn một thân cơ bắp, vô cùng ảo tưởng, xa xôi không thể với tới.
Liên tiếp bảy, tám cuộc điện thoại, đều là bạn học cấp 3 gọi tụ tập, Từ Tiếu Thiên nghe xong mấy cuộc điện thoại liền, đã hoàn toàn hết buồn ngủ.
Vì để mọi người đều được trải nghiệm sự đau khổ của cậu, Từ Tiếu Thiên gọi hết người trong ký túc xá, rống một câu "Buổi sáng tốt lành" rồi cúp máy, Uy Ca gầm lên: "Mẹ mày Từ thiếu, mày tìm đập hả!", Chí Viễn rõ uất ức: "Tao đang mơ nhặt được tiền...", chỉ có Kiều Dương sau khi nghe cậu gào "Buổi sáng tốt lành" là cười, rất tỉnh táo nói: "Mày là đồ ngu, ông đây còn chưa ngủ đâu."
"Ôi bạn tôi, mày nhớ tao đến mất ngủ hả." Từ Tiếu Thiên cũng cười.
"Cút, đêm qua không lấy được trang bị, tao bực mình cày cả đêm, rốt cuộc vẫn không được," Kiều Dương ngáp dài, "Giờ không cách nào chơi được, ra khỏi cửa là bị chém, đánh trả là chết luôn."
"Không đánh trả cũng chết," Từ Tiếu Thiên bổ sung, bởi vì Kiều Dương không ở khu cũ làm "Nhân yêu thành công nhất", kéo một đám người qua khu mới, kết quả vì chọc trúng lão đại của khu này, ngày nào cũng chỉ có thể ở trong khu vực an toàn kiếm trang bị, hy vọng có ngày đánh lén được, nhưng đều không thành công.
"Có phải mới sáng sớm mày đã bị đả kích gì không, rồi đi gieo thù cho xã hội."
"Tao nói với mày chuyện này," Từ Tiếu Thiên sờ điếu thuốc dưới đầu giường, "Mẹ tao như là rất quan tâm tới chung thân đại sự của tao, rối rít giục tao kiếm bạn gái."
"Nguy cấp rồi, giờ mày tính sao?"
"Thề sống chết không buông."
"Định thẳng thắn luôn à?"
"Ừ.
Mày chọn giúp tao ngày lành tháng tốt.
Mẹ tao không nói đạo lý như mẹ mày đâu, không cần động tay, trực tiếp chỉ huy bố tao ăn sống tao luôn."
"Để tao xem.
Nên cưới gả, nên động thổ, nên...!come out? Trên lịch không có ghi ngày nào nên come out cả." Kiều Dương rất nghiêm túc tra lịch vạn niên trên máy tính.
"Mày đùa bố đúng không." Từ Tiếu Thiên hạ giọng, hình như ngoài cửa có tiếng bước chân, cậu nhảy xuống giường áp tai lên cửa nghe ngóng một hồi, chắc là mẹ đang quét nhà.
"Nói mày ngày này tốt này, lúc nào sắp lên xe về lại trường thì nói, nói xong thì lên xe, chạy."
"Lúc cửa xe sắp đóng, tao vẫy tay với bố mẹ, con vẫn thích con trai, cửa sập một cái, mọi chuyện êm xuôi." Từ Tiếu Thiên hút thuốc, tưởng tượng tới tình huống trong cơn thịnh nộ bố mẹ chạy theo xe lửa luôn, "Cái này được đấy.
Mẹ tao cũng không thể nằm xuống đường ray mà cản tàu lại."
Từ Tiếu Thiên ra khỏi phòng mình.
Quả nhiên thấy mẹ đang quét đi quét lại cái khoảng trống chưa được 4m2 trước của phòng cậu.
Vừa thấy Từ Tiếu Thiên đi ra mẹ đã đi đến: "Mày mới sáng sớm đã nghe mười mấy cuộc điện thoại, những ai vậy?"
"Bạn học." Từ Tiếu Thiên vòng qua mẹ đi vào WC.
"Bạn cấp 3 hay bạn đại học?"
"Bạn cấp 3, nghỉ hè thì tụ tập," Từ Tiếu Thiên quay người lại, chặn mẹ trước cửa nhà vệ sinh, "Trước khi con đi toilet mẹ có gì cần hỏi nữa không? Vừa đi vừa trả lời con xấu hổ lắm."
Mẹ lưỡng lự muốn nói lại thôi, phân vân một hồi rồi quay người đi ra phòng khách.
Từ Tiếu Thiên ngồi trên bồn cầu bắt đầu suy nghĩ, tay nghịch bật lửa, mở, tắt, lại mở, lại tắt.
Cân nhắc lại kế hoạch vừa rồi một lần, không có chỗ nào là không thể thực hiện được.
Khả năng không ổn nhất chính là bố cậu có thể sẽ lên tàu túm cổ cậu xuống, vì thế phải căn thời gian cho thật chuẩn.
Thời gian hẹn gặp bạn là ngày mai, hôm nay cậu không có sắp xếp gì.
Cậu lấy di động ra, tầm mắt dừng lại ở tên của Lạc Hiên, cậu cảm thấy việc gì mình cũng có thể nhanh gọn dứt khoát, chỉ độc khi giải quyết mối quan hệ với Lạc Hiên, chân tay lúc nào cũng lóng ngóng, như thể Lạc Hiên là một món đồ sứ tinh xảo, mạnh tay chút là vỡ nát.
Cậu gửi tin cho Lạc Hiên, hôm nay tớ không làm gì, cậu có thời gian không, tớ qua.
Lạc Hiên nhắn lại ba chữ: Mang bữa sáng.
"Vừa về lại chạy đi, mẹ mày ở nhà cả ngày phòng không gối chiếc," mẹ cầm giẻ lau, vẻ mặt không vui, "Chẳng mấy khi con trai về, trời chưa sáng đã chạy ra ngoài."
Từ Tiếu Thiên nhìn ra cửa sổ: "Mặt trời đã lên cả con sào, gì mà trời chưa sáng chứ...!Buổi tối về con hầu chuyện mẹ đến đêm luôn."
"Mày ra ngoài có phải đi tìm bạn học không?" mẹ đột nhiên hỏi.
"...Phải."
"Bạn học nữ?"
"...Cũng có."
Lúc Từ Tiếu Thiên chảy ra khỏi cửa nhà, giọng mẹ còn vang bên tai: "Là bạn nữ...à..."
Bữa sáng Lạc Hiên thích ăn bánh đường với sữa đậu nành.
Món bánh đường này, trên đường rất ít người bán, hầu hết đều là trong nhà tự làm, ngày trước Lạc Hiên luôn rất đắc ý khoe khoang mẹ cậu làm bánh đường ngon thế nào.
Nghĩ vậy, Từ Tiếu Thiên quay tay lái, chạy thẳng đến khu ẩm thực trong thành phố, đoán chừng chỉ ở nơi đó mới tìm được.
Lòng vòng mãi mới tìm được một nhà có bán bánh đường.
Từ Tiếu Thiên nhìn chằm chằm người bán cả buổi, thấy người ta làm vô cùng thuần thục, tự nghĩ mình chắc cũng làm được.
Khi cậu cầm bánh cầm sữa đến gõ cửa nhà Lạc Hiên, Lạc Hiên còn chưa tỉnh ngủ, đầu bù tóc rối, nhìn đồ ăn trong tay Từ Tiếu Thiên mà kinh ngạc: "Ai làm đấy?"
"Tớ làm." Từ Tiếu Thiên đặt đồ lên trên bàn.
"A", Lạc Hiên đi qua cắn một miếng bánh, "Đây chắc là nhà ngon nhất ở khu ẩm thực làm?"
Bây giờ đến lượt Từ Tiếu Thiên ngạc nhiên, đi qua cướp bánh ăn thử một miếng, lại trả cho cậu: "Ăn cũng không có gì đặc biệt, miệng cậu làm từ gì đấy, cái này cũng nếm ra được?"
"Nhà này rán bánh cho nhiều dầu, ăn rất xốp," Lạc Hiên bỏ bánh, đi rửa mặt, tham âm từ trong phòng tắm truyền ra, "Lúc không về nhà, có thời gian tớ ở lại khu ẩm thực, toàn mua bánh nhà này, ăn luôn."
Từ Tiếu Thiên sững người, không kiềm được mà đi qua bên đó theo Lạc Hiên, do dự một chút, cậu đứng ở cửa phòng bếp: "Cậu ở một mình bao lâu rồi?"
"Mấy năm rồi, cãi xong với