"Đây là Tuesday tới yêu đương vụng trộm." Lạc Hiên vừa cắt bít tết vừa nói khẽ.
"Chẳng lẽ không phải chính thất tới bắt Tuesday?" Từ Tiếu Thiên trộm liếc cô gái kia, khá trẻ tuổi xinh đẹp, ăn mặc make-up hợp thời, trông qua có vẻ không hợp với quy ước chính thất đều là mấy bà thím già, "Nếu có vợ như vậy ai còn tìm nhân tình bên ngoài..."
"Có vợ như thế áp lực lớn, phải tìm Tuesday lả lướt giải tỏa chút." Lạc Hiên chun mũi, cười.
Từ Tiếu Thiên nhìn cậu, nhét một miếng thịt bò vào miệng: "Hay là cược đi, nếu là Tuesday, đến sinh nhật cậu tớ sẽ chụp cho cậu một bộ ảnh..."
"Xem ra có vẻ rất chắc chắn," Lạc Hiên chậc lưỡi, "Thế chính thất thì sao?"
"Cho tớ hôn một cái." Từ Tiếu Thiên không do dự.
"Để tớ nghĩ lại," Lạc Hiên cười, "Có phải cậu chưa từng hôn tớ đâu, so sánh như thế thì tớ được hời à?"
"Rất mong cậu được hời."
"Thế được, chắc chắn là Tuesday."
"Là chính thất."
Mấy người trong phòng thị trường thu dọn chuẩn bị đi ăn.
Vu Giai nhìn điện thoại, vẻ mặt khinh thường nói với Trình Vân Tuệ: "Thằng này lại nhắn tin nữa rồi, đây là tin kiểu quái gì chứ?"
"Lại khen chị chứ gì?"Trình Vân Tuệ cười, liếc nhìn di động của Vu Giai.
"Tuy rằng được người khác vuốt mông ngựa* thì rất vui nhưng người này không phải gu của chị..."
Đàm Triết từ văn phòng đi ra, thấy trên mặt Vu Giai là biểu cảm nửa sung sướng nửa khó chịu, kéo cửa ra ngoài, nhàn nhạt đáp: "Phàm ai vuốt mông ngựa, mục đích cuối cùng cũng chỉ là cưỡi ngựa thôi."
"Quản lý Đàm anh là đồ lưu manh!" Vu Giai sửng sốt, hét lên với bóng lưng Đàm Triết.
"Sao lại nói anh lưu manh?" Đàm Triết xoay người, nghĩ tới gì đó lại vui vẻ, "Em chỉ có một định nghĩa về từ này thôi à..."
"Trời ạ!" Vu Giai lại hét, không biết phải nói gì, cả mặt ửng hồng.
Trần Nguyệt ra khỏi thang máy, nhìn dáng vẻ như là muốn tìm Đàm Triết, tới đây lại nghe thấy tiếng thét chói tay của Vu Giai, mặt mũi lập tức đen xì: "Hét cái gì, hô to gọi nhỏ, nếu khách hàng nghe thấy còn ra thể thống gì nữa."
"Bị tôi trêu." Đàm Triết chẳng hề đề ý, đi lướt qua người Trần Nguyệt.
"Quản lý Đàm, tôi có chuyện tìm anh, là về đồng phục của các anh." Trần Nguyệt ngăn anh lại.
"Giờ là giờ ăn trưa."
"Cùng đi ăn, vừa ăn vừa nói."
"Không được."
"Sao? Sao lại không được?"
"Vợ tôi tới."
Khi Đàm Triết đi vào nhà hàng, người đầu tiên anh thấy không phải Lâm Địch mà là Từ Tiếu Thiên đang ngồi một góc nhàn nhã uống nước.
Từ Tiếu Thiên hiển nhiên không đoán được anh sẽ xuất hiện, lúc bị mắt anh quét qua rất phối hợp mà sặc một chút, vẻ mặt kinh ngạc chuẩn bị đứng lên.
Đàm Triết gật đầu với cậu, sau đó vẫy tay ý bảo cậu tiếp tục.
"Đừng quay đầu lai." Từ Tiếu Thiên hạ giọng.
"Ai đó?" Lạc Hiên giơ thìa lên, trên thìa phản xạ hình ảnh của người ngồi sao.
"Quản lý Đàm của bọn tớ."
"Ai?" Lạc Hiên cũng giật mình, "Là vợ hoặc tình nhân của ảnh?"
"Hiện giờ tớ cực kỳ mong đấy là Tuesday."
"Không phải cậu bảo đây là chính thất à?"
"Nếu là Tuesday," Từ Tiếu Thiên chống cằm, lộ vẻ hung ác, "Có phải là tớ tóm được nhược điểm của ảnh không..."
"Ôi trời," Lạc Hiên cười, "Trông cậu bây giờ..."
"Trông làm sao?"
"Quá đẹp trai."
"Cảm ơn.
Tớ không cố ý đâu mà cứ đẹp trai như thế, tùy tiện lớn lên thôi."
Đàm Triết ngồi xuống trước Lâm Địch, châm thuốc: "Sao em lại tới đây, không phải bảo hôm nay đi shopping à?"
"Mua xong rồi." Lâm Địch liếc nhìn anh, lấy từ trong túi xách ra một bao thuốc lá của nữ, Đàm Triết lập tức cầm bật lửa châm cho cô.
"Sau đó thì sao?"
"Tới đây tìm anh ăn cơm."
"Được yêu mà sợ đó, Lâm đại tiểu thư muốn ăn gì?"
"Đừng giả ngu," Lâm Địch cầm thuốc lá, lạnh lùng nhìn, "Rốt cuộc hôm đó anh làm gì?"
"Gì cũng không làm.
Đã bảo là đi đánh bài." Đàm Triết cười cười.
"Giải thích thế nào về mùi nước hoa trên người?"
"Em muốn nghe giải thích thế nào," Giọng Đàm Triết vô cùng bình tĩnh, "Chú Đinh dẫn bốn cô gái tới, lúc vào phòng thì áo khoác để chung một chỗ..."
"Nếu em không tin?"
"Anh có thể tiếp tục ngủ ở văn phòng.
Chả sao cả."
Từ Tiếu Thiên không nghe rõ Đàm Triết với người phụ nữ kia nói gì, nhìn động tác và vẻ mặt của Đàm Triết cũng không đoán ra đây là chính thất hay Tuesday.
Mãi nửa tiếng sau khi hai người đứng dậy ra ngoài, Từ Tiếu Thiên thấy Đàm Triết rất tự nhiên ôm eo người kia, vì thế xác định đây là vợ ảnh.
Đàm Triết vốn kiêu ngạo, sẽ không ở chỗ làm việc của mình mà quang minh chính đại ôm Tuesday từ nhà hàng đi ra.
"Là chính thất." Từ Tiếu Thiên vui vẻ, rất có cảm giác thành công nhìn Lạc Hiên, "Chắc chắn là chính thất."
"Chẳng phải cậu mong đấy là Tuesday để cậu bắt thóp được đuôi người ta rồi tha hồ tàn sát à?"
"Tớ vừa nghĩ lại, vẫn thấy hôn cậu thì hấp dẫn tớ hơn."
"Đến đây đi." Lạc Hiên buông dao nĩa trong tay, cười tủm tỉm nhìn cậu.
"Đến làm gì?"
"Hôn tớ đó."
"Tớ đệt, ở đây?" Từ Tiếu Thiên kinh ngạc.
"Ừ thì sao, không dám à? Thế thì cá cược vô hiệu."
"Đừng!" Giọng Từ Tiếu Thiên hơi cao lên lại vội vàng ép xuống, "Cậu quá vô lại!"
Lạc Hiên huơ huơ ngón trỏ trước mặt cậu: "Suỵt, đừng kích động.
Được rồi, để tỏ rõ thành ý của tớ, tớ chủ động vậy."
"Đây là chỗ tớ làm đó..." Từ Tiếu Thiên rất không quen với việc Lạc Hiên trở nên tích cực, định giả ngây để tránh nhưng Lạc Hiên đã nhanh chóng vươn tay lên môi cậu chọc chọc.
"Ok." Lạc Hiên cúi đầu tiếp tục ăn.
"Chờ chờ đã, ok cái gì?" Từ Tiếu Thiên khá hoang mang.
"Không phải hôn cậu rồi đó à?" Lạc Hiên nói mà không thèm ngước lên.
"Cậu chắc chắn đó là hôn mà không phải là chọc một cái?"
"Định nghĩa hôn của của chúng ta khác nhau?"
"Đệt," Từ Tiếu Thiên sờ môi, nhéo tay Lạc Hiên, "Cậu chờ đó!"
"Chờ gì?"
"Đoán xem?"
Ăn cơm trưa xong, Từ Tiếu Thiên đưa Lạc Hiên ra ngoài khách sạn bắt taxi, nhìn theo bóng