Từ Tiếu Thiên thấy hình như mình đang bị Đàm Triết lấy oán trả ơn, mình vừa mới phấn đấu quên mình vì người ta mà đắc tội Trần Nguyệt, chưa đến một phút người ta đã đẩy mình vào tình huống xấu hổ thế này.
Lúc đi gặp Tiếu Vĩ Trạch nhận ra Lạc Hiên cũng đã nói với Đàm Triết, giờ Đàm Triết hỏi quan hệ gì rõ ràng là có ý khác...Chẳng lẽ lúc ở nhà hàng cơm Tây mình với Lạc Hiên không coi ai ra gì mà đùa giỡn đã bị Đàm Triết nhìn thấy?
"Gì...!Quan hệ gì?" Từ Tiếu Thiên cầm tay nắm cửa, mắt nhìn cửa kính trả lời.
"Bạn học?"
"...!Đúng vậy." Từ Tiếu Thiên do dự một chút mới đáp.
Cậu đã quên lần trước nói với Đàm Triết là bạn bè hay là bạn học, sợ hai câu trả lời không khớp.
"Quan hệ bạn học thân thiết nhỉ." Đàm Triết lại nói.
Từ Tiếu Thiên mình cứ mãi quay mặt vào cửa kính mà đối đáp thì có hơi khó xử vì thế xoay người đối mặt với Đàm Triết, lúc này mới phát hiện ra Đàm Triết cúi đầu cũng không có nhìn mình.
"Coi là thế đi.
Có chuyện gì vậy?"
"Khách hàng của Tiếu Vĩ Trạch không phải lần nào cũng đặt phòng ở đây, nếu cậu thân với giám sát kia thì kéo hết sang đây đi." Đàm Triết không nhanh không chậm nói, nháy mắt Từ Tiếu Thiên thấy mình sắp bị dọa cho ngu người luôn rồi, hóa ra chỉ là chuyện khách hàng.
"Em sẽ cố."
"Ừ."
Đàm Triết nhìn Từ Tiếu Thiên mở cửa đi ra, khóe miệng treo nụ cười nhàn nhạt, thằng nhóc này rất tốt nhưng vẫn thiếu chút kiên nhẫn.
Từ Tiếu Thiên trở về chỗ mình, nghe Vu Giai và Trình Vân Tuệ nhỏ giọng nói chuyện quản lý bộ phận buồng phòng mang theo đàn ông đến văn phòng trực ban, trong lòng vẫn mải nghĩ những gì Đàm Triết vừa nói lúc nãy.
Theo lý thuyết, Tiếu Vĩ Trạch đã là khách hàng của Đàm Triết mấy năm, không có lý do khi có khách lại đặt khách sạn khác.
Dù có thế thật, với tính cách của Đàm Triết, anh sẽ bảo cậu lợi dụng mối quan hệ với Lạc Hiên để kéo khách hàng tới?
"Nghe Tiểu Đan bảo lúc nhỏ đi dọn phòng, bàn chải sạch* đã bị dùng mất hai cái..." Vu Giai nói nhỏ, mặt đầy hứng thú.
"Là bạn trai à?" Trình Vân Tuệ không thích tám mấy chuyện này lắm nhưng vẫn hóng hớt.
"Nào phải, bạn trai không phải người hay tới đón kia à...!Đến trực ban cùng là người khác." Vu Giai chép miệng cảm thán.
"Thế...!camera ở sảnh quay được à?"
"Ai cần xem camera, đường đường chính chính đi qua sảnh lớn, quá lợi hại!"
Từ Tiếu Thiên ôm má suy nghĩ hồi lâu cuối cùng kết luận Đàm Triết hỏi vấn đề đó không thể đơn giản như thế mà chắc chắn có nguyên nhân khác.
Cậu cầm bút vạch lên sổ mấy cái, tự thấy mình quá non nghĩ mãi mới ra.
"Quá âm hiểm." Cậu lẩm bẩm.
"Làm gì tới mức âm hiểm, có điều gan lớn thật, dám đưa tới phòng trực ban!" Vu Giai nhìn Từ Tiếu Thiên, tiếp lời.
Từ Tiếu Thiên sững sờ: "Gì thế?"
"A, cậu nói gì thế, không phải đang nghe bọn chị nói chuyện à?" Vu Giai cười
"Các chị đnag nói gì?"
"Thôi thôi, không nghe thấy thì thôi..." Trình Vân Tuệ xua tay uống nước, ra hiệu Vu Giai đừng nói nữa.
Dòng suy nghĩ của Từ Tiếu Thiên từ câu hỏi kỳ lạ của Đàm Triết bị dẫn sang chuyện quản lý bộ phận buồng phòng dẫn đàn ông đến trực ban còn dùng hết hai cái bàn chải sạch.
Khách sạn 5 sao mà cũng lộn xộn như thế?
Chẳng lẽ cô ta không phải trả tiền cho bàn chải sạch? Nếu bị thiếu thì chắc chắn phải trả tiền thế lúc đưa tiền nói thế nào? Tôi qua đêm với đàn ông nên dùng? Tôi tự dùng?
Nghĩ đến đây Từ Tiếu Thiên kịp thời tốp xì, vấn đề này không cần suy xét sâu xa.
Đàm Triết đi ra văn phòng, gõ bàn Lương Bân: "Anh đi tìm quản lý Trần.
Nếu nửa tiếng nữa anh chưa về cậu qua tìm anh, nói là có khách hàng quan trọng muốn anh nghe điện thoại ngay lập tức."
"Quản lý Đàm anh chuẩn bị đi bàn chuyện đồng phục hả?" Vu Giai lại hóng hớt nữa.
"Ừ." Đàm Triết vẻ mặt bất lực, không nói gì nữa rời khỏi phòng thị trường.
"Sao lại có cảm giác như sắp ra pháp trường..." Từ Tiếu Thiên thở dài.
"Gần như thế đi.
Chỗ quản lý Trần đó có ai tự nguyện đi.
Cậu xem mấy cô gái bên phòng Nhân sự kìa, đi làm như chịu tội, nói không dám nói nhiều cũng chẳng dám lớn tiếng, đi WC thêm vài lần cũng bị hỏi," Đại Hồng Đậu cầm cốc đứng dậy lấy nước, "Làm gì có chỗ nào thoải mái như phòng chúng ta, tuy rằng quản lý Đàm thỉnh thoảng có mắng mấy câu nhưng cũng chỉ là chuyện vài phút, cắn môi nhắm mắt là qua."
"Quản lý Trần..." Từ Tiếu Thiên nghĩ một chút, dù chuyện này có độ hóng hớt hơi cao nhưng chuyện đã đưa đẩy đến đây thì giờ hỏi là thích hợp nhất, "Chị ấy vẫn luôn như thế à?"
"Ý cậu là cô ấy và quản lý Đàm?" Vu Giai hứng thú, chuyện này cô là người có quyền lên tiếng nhất, cô đi theo Đàm Triết lâu nhất.
"Vâng.
Cảm giác như có mâu thuẫn ấy."
"Đương nhiên là có mâu thuẫn rồi! Cậu biết quản lý Trần là ai không? Là vợ của tổng giám đốc Hứa..." Vu Giai hô lên khe khẽ, vội chạy ra cửa nhìn, quay đầu, "Vị trí quản lý phòng thị trường, quản lý Trần muốn cho em trai mình đến nhận nhưng giám đốc Hứa chỉ đích danh quản lý Đàm, đã hiểu chưa."
"À..." Từ Tiếu Thiên quả thực có hơi giật mình, giật mình này không phải giả vờ cho có đâu.
Thứ nhất cậu không nghĩ quản lý Trần lại là vợ của giám đốc Hứa, thứ hai không nghĩ Đàm Triết là được giám đốc Hứa đích thân bổ nhiệm.
Mà điều cậu không nghĩ ra nhất chính là Đàm Triết biết rõ mối quan hệ này vậy mà vẫn tiếp nhận vị trí, cũng không có ý tạo mối quan hệ tốt với Trần Nguyệt...!Đàm Triết quả thật không phải người đơn giản.
Từ Tiếu Thiên cảm thấy mình đết Tinh Duyệt thực tập đúng có vẻ là một quyết định đúng đắn, Đàm Triết là ví dụ điển hình cỡ nào cho câu chuyện có cố gắng là có thành công chứ.
Nửa giờ sau, Lương Bân vội vàng chạy đến phòng Nhân sự cứu người theo chỉ thị của Đàm Triết.
Để tạo cảm giác khách hàng sốt ruột muốn tìm Đàm Triết, Lương Bân chạy như bay, chưa đầy một phút sau đã quay lại: "Bị chơi rồi, quản lý Đàm không ở..."
"Bị quản lý Trần xem thường à." Đại Hồng Đậu thò đầu lại gần.
"Người ta cũng không ở..." Lương Bân về vị trí của mình, "Nghe bảo hai người cùng đi ra ngoài."