Lúc Từ Tiếu Thiên mang được tài liệu ở Cảng vụ về cho Đàm Triết, Trần Huy đã sắp xếp xong vị trí trong phòng thị trường.
Cuối cùng Đàm Triết không để Trần Huy phải ngồi đối diện với chính mình.
Theo lời Đại Hồng Đậu thì Đàm Triết bảo anh sợ Trần Huy ngắm anh chết mê chết mệt rồi quên mất công việc.
Thế nên giờ tình hình của cái bàn là: Trần Huy vẫn ngồi sau Từ Tiếu Thiên nhưng đổi hướng bàn, ngồi như lúc đi học ấy, bàn trước bàn sau.
Từ Tiếu Thiên chưa ngồi đã thấy cả người ngứa ngáy, giờ làm gì cũng bị Trần Huy trông thấy hết.
Cậu cầm tài liệu vào văn phòng đặt lên bàn Đàm Triết: "Anh chỉnh em à? Để cậu ta ngồi phía sau nhìn em chằm chằm."
"Xoay người lại." Đàm Triết đang viết gì đó, không thèm ngẩng đầu.
"Để làm gì?"
"Xoay đi."
Từ Tiếu Thiên hoang mang xoay người rồi nghe được câu nói của Đàm Triết: "Phía sau của cậu không có gì hấp dẫn để người ta nhìn mãi đâu, yên tâm."
"Cảm ơn nha." Từ Tiếu Thiên đã quen với cái giọng này của Đàm Triết, cạn lời quay lại.
"Nói chuyện nghiêm túc với cậu." Đàm Triết buông bút, "Mấy tháng tới cậu cố gắng vất vả một chút.
Chúng ta đã khoe khoang rồi thì phải làm cho người ta không nói được gì."
"Vâng, em biết rồi."
"Thêm nữa, cả cậu và Trần Huy, trong thời gian làm việc anh sẽ không thiên vị ai đâu, hiểu chưa."
"Anh tuyệt đối đừng thiên vị.
Khí thế của anh mạnh lắm em đỡ không nổi đâu."
Khi Từ Tiếu Thiên trở về chỗ ngồi, Trần Huy đang vùi đầu đọc tài liệu.
Từ Tiếu Thiên liếc nhìn, là danh sách khách hàng.
Bây giờ cậu mới nhớ ra lúc nãy Đàm Triết không nhắc phân chia khách hàng thế nào.
Vu Giai nháy mắt với Từ Tiếu Thiên, cậu đành đứng dậy đến chỗ Vu Giai, hỏi nhỏ: "Sao thế?"
"Khách hàng của quản lý Đàm đấy." Giọng Vu Giai rất nhỏ nhưng vẫn đủ khiến Từ Tiếu Thiên lắp bắp kinh hãi.
Từ Tiếu Thiên không nghĩ rằng Đàm Triết sẽ cho Từ Tiếu Thiên khách hàng của chính mình.
Tự dưng cậu thấy áp lực hơi lớn.
Qua mấy lần cậu đã biết sơ sơ về khách hàng cảu Đàm Triết, toàn là khách sộp, mời bừa vài người đã có thể đạt chỉ tiêu của nhân viên bình thường rồi.
Thế này mà kêu là không thiên vị?
Từ Tiếu Thiên buồn bực đến cơm trưa cũng không nuốt nổi, mấy lần muốn đi tìm Đàm Triết hỏi cho ra nhẽ lại thấy mình có hơi bộp chộp quá đành cố nén lửa giận.
Mất một bữa cơm ngon cậu mới nhận ra mình dở hơi ghê, đã không hiểu tính toán của Đàm Triết thì thôi lại còn tự làm mình không vui cả buổi...!Cuối cùng cậu vẫn quyết định đi hỏi, có chết cũng phải hiểu tại sao.
Không ngờ Đàm Triết lại đáp rằng: "Cậu nghĩ khách hàng của anh dễ dụ vậy à? Lần trước nếu anh không nói vào, cậu nghĩ ông chủ Tiếu sẽ đồng ý bàn việc với cậu?"
Đàm Triết đúng là cáo già, quá xấu xa.
Từ Tiếu Thiên vừa ngạc nhiên vừa xúc động gọi điện cho khách hàng của mình, tâm trạng cực tốt.
Ngoài mặt Đàm Triết đưa hết khách hàng của mình cho Trần Nguyệt để mọi người đều thấy anh đối xử với Trần Huy tốt vô cùng, để rồi Trần Huy đến một khách hàng cũng chả kiếm được...!Đàm Triết cũng là người nói chẳng giữ lời, bảo không thiên vị nhưng kết quả vẫn thiên vị đấy thôi.
Một tháng sau đó Từ Tiếu Thiên như được tiêm chất kích thích, ngày nào cũng bận bù đầu, ngày nào cũng mệt chết sắp ngu luôn nhưng dường như không hề khó chịu, tâm trạng tốt vô cùng.
Niềm vui lớn nhất mỗi ngày của cậu không phải khi về nhà sẽ nhìn thấy Lạc Hiên mà là tranh thủ giờ làm đến phòng tranh của Tiếu Vĩ Trạch gọi điện cho Lạc Hiên rồi cùng nhau sang quán nước trò chuyện.
"Quả nhiên người nào cũng có lúc dở hơi." Từ Tiếu Thiên vừa nhai đá vừa thở dài.
"Đúng thế.
Hôm nào đi làm cũng phải yêu đương vụng trộm mới thấy cuộc sống tốt đẹp." Lạc Hiên cúi đầu vẽ chi chít lên giấy.
"Cậu cũng nhận ra?"
"Chẳng phải ngày nào cậu cũng say mê chăm chỉ dùng hành động để chứng minh đấy à?" Lạc Hiên bật cười.
"Có phải cậu chuẩn bị nghỉ việc không?" Từ Tiếu Thiên nhìn gương mặt tươi cười của Lạc Hiên, chợt nhớ ra vấn đề quan trọng nhất.
"Ừ, còn một tuần nữa, giải quyết xong việc là đi."
"Lão Tiếu nói gì không?"
"Không.
Anh ta có thể nói gì được."
"Lạ à nha..." Từ Tiếu Thiên cảm thấy đây không phải phong cách của lão lưu manh như Tiếu Vĩ Trạch.
"Có phải cậu nghĩ anh ta phải giữ tớ lại bằng mọi cách không?"
"Đệt! Anh ta dám!" Từ Tiếu Thiên vỗ bàn, "Tớ đập phòng tranh của anh ta."
Đúng là Tiếu Vĩ Trạch không giữ cậu lại.
Lúc Lạc Hiên đặt đơn xin nghỉ việc lên bàn anh ta không mở ra xem, chỉ hỏi: "Định bao giờ đi?"
"Tuần sau, xử lý xong việc còn tồn thì sẽ đi.
Anh tìm người mới đi, em hướng dẫn người ta một chút."
"Không cần, không thích hợp, nói sau đi." Tiếu Vĩ Trạch xua tay, "Sau này có kế hoạch gì không?"
"Nghỉ ngơi một tháng sau đó tìm công việc tương tự." Kế hoạch ban đầu của Lạc Hiên là nếu không tìm được việc thì chưa nghỉ vội nhưng dạo gần đây cậu bị lười, thế là dứt khoát nghỉ một thời gian luôn, "Lúc đó tính sau, tìm việc bình thường cũng không khó."
"Nếu chỉ thế thôi thì hà tất phải đi, anh đâu có ăn cậu." Tiếu Vĩ Trạch thở dài.
"Không giống", Lạc Hiên cười cười, "Anh là bom hẹn giờ.
Em không muốn trừ cậu ấy ra ngày nào cũng có người nói thích em ở bên cạnh..."
"Sao? Tình cảm của hai đứa như thế mà không chịu nổi thử thách à?" Tiếu Vĩ Trạch nhướng mày.
"Tình cảm không cần kiểm tra, từ trước đến nay em chưa từng muốn thử thách tình cảm." Lạc Hiên lạnh nhạt, "Em chỉ muốn tránh tất cả các yếu tố không ổn định."
Tiếu Vĩ Trạch im lặng một lát, gõ gõ tay lên bàn: "Được rồi.
Nhưng...!anh nói nhưng nếu ngày nào đó em cần giúp đỡ thì cứ tới tìm anh, đừng ngại."
"Cảm ơn."
"Phòng làm việc của em...!cứ giữ lại đi, lúc nào muốn dùng thì cứ tới."
"Lão Tiếu, anh sến sẩm như thế từ bao giờ vậy, em không cần, đừng lãng phí." Lạc Hiên cười, "Lúc mới gặp anh có thế này đâu."
Tiếu Vĩ Trạch nhìn Lạc Hiên, chậm rãi uống trà, "Rồi rồi, thế thì thế.
Anh không chúc em thuận lợi hay hạnh phúc gì đâu, anh còn đang đợi hai đứa chia tay đây."
"Vậy anh phải kiên nhẫn rồi.
Mẹ em bảo nếu em chia tay với cậu ấy thì phải kết hôn."
"...!Mẹ cậu hận anh thế à, cứ chặn hết