Trước giờ tan làm, Từ Tiếu Thiên nhận được một tin làm cậu không thể bình tĩnh: chỉ tiêu tháng này của Trần Huy vừa đạt tiêu chuẩn của nhân viên, tuy rằng so với Từ Tiếu Thiên còn kém nhiều lắm nhưng đã vượt ngoài dự kiến của cậu.
Từ Tiếu Thiên không ngồi yên được, lén lút chạy xuống sảnh quấn lấy trưởng quầy lễ tân mãi cuối cùng cũng tra được hóa đơn khách hàng của Trần Huy, tất cả đều là phòng cho khách, không có gì khác.
Từ Tiếu Thiên nhìn thoáng qua phát hiện không ít điều.
Tan làm, cậu đứng chờ ở bãi đỗ xe nhìn từng người trong phòng thị trường rời đi, cuối cùng cũng đợi được Đàm Triết và giám đốc Hứa một trước một sau đi ra.
Cậu ngăn xe Đàm Triết lại, Đàm Triết đầy dấu hỏi chấm nhìn cậu.
Cậu gõ cửa xe: "Em muốn lên xe."
Đàm Triết mở cửa, trông Từ Tiếu Thiên rất tự nhiên lên xe: "Ý gì? Muốn tỏ tình hả?"
"Đưa em về với", Từ Tiếu Thiên xoa mũi, "Nhân tiện có chuyện muốn nói với anh."
"Ừ, hoan nghênh gọi điện đến đường dây nóng đêm khuya, tôi là anh em tri kỷ..."
"Trần Huy có quan hệ với Cảng vụ?" Từ Tiếu Thiên dứt khoát chặn lời Đàm Triết.
"Ừ, sao thế?"
"Anh biết rồi còn gì", Từ Tiếu Thiên không cần đoán cũng biết Đàm Triết biết rõ việc này, "Sao anh lại đưa khách hàng ở Cảng vụ cho cậu ta?"
"Cậu thấy bất công à?" Đàm Triết cười, liếc cậu một cái.
"Bất công mẹ gì, em chỉ muốn biết vì sao.
Em đi hỏi bên lễ tân, tất cả đều là khách hàng của anh, tất cả đều là công việc ở Cảng vụ.
Đây là ý gì? Cậu ta không làm gì cũng đã có gốc, em thì bị anh kéo xuống cùng mệt chết đi sống lại rồi kết quả vẫn phải cuốn xéo..."
"Đúng là gì cũng dám hỏi", Đàm Triết thở dài, "Anh còn có tật xấu là gì cũng dám trả lời."
"Thế nói nhanh đi.
Không thì em không biết làm thế nào để đối phó đâu..."
"Làm thế cho mọi người xem, nhất là để cho Trần Nguyệt xem.
Công việc của Hứa Duệ là do Cảng vụ sắp xếp nếu anh không đưa khách hàng cho Trần Huy, Trần Nguyệt sẽ đi phàn nàn với Hứa Duệ." Ngón tay Đàm Triết gõ gõ lên vô-lăng, "Thay vì để tự đi tìm khách hàng không bằng làm thế.
Ít nhất ngoài mặt thì phòng thị trường đã làm rất đúng..."
"Em...!hiểu rồi", Mãi Từ Tiếu Thiên mới đáp được một câu, một lần nữa cảm thấy mình cực kỳ ngây thơ chả khác gì tờ giấy trắng, "Em cần cố gắng ha..."
"Những việc thế này giờ cậu chưa cần hiểu.
Cậu là người có thể làm được, giờ chỉ cần làm cho thật tốt thôi những việc khác để anh giải quyết", Đàm Triết chậm rãi châm thuốc, rẽ vào đường lớn, "Nhưng cậu phải làm hết sức có thể, anh đang bị buộc với cậu đấy..."
Đàm Triết khiến Từ Tiếu Thiên thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, dù sao tình hình trước mắt không cho phép cậu lo lắng quá nhiều, chỉ cần bình tĩnh làm tốt việc của mình là được.
Nhìn xe Đàm Triết đã khuất bóng, cậu lên lầu.
Đã đến giờ cơm, mùi thức ăn từ các nhà bay ra làm bụng Từ Tiếu Thiên trống rỗng.
Cậu xoa xoa bụng.
Không biết Lạc Hiên đã dậy chưa, cả ngày nay chẳng liên lạc gì với cậu, có khi lại ngủ một giấc đến giờ không biết chừng.
Nhưng lúc cắm chìa khóa vào cửa, Từ Tiếu Thiên thấy đèn trong phòng đang sáng.
Thích quá, cậu nghĩ thầm, dù bây giờ chỉ có một xửng màn thầu trên bàn cậu cũng thấy quá đủ.
Mở cửa ra hít một hơi thật sâu, mùi đồ ăn làm cậu ngây ngẩn cả người.
Lạc Hiên khoanh chân ngồi sau bàn, trên bàn bày bốn món một canh.
Cậu sững sờ ngoài cửa mãi mới bước vào nhà, vừa nhìn thấy đồ ăn trên bàn cậu đã hô: "Trời ơi!"
"Thế nào," Lạc Hiên ngồi yên đó tủm tỉm nhìn cậu, đắc ý, "Phát biểu cảm nghĩ lúc này đi."
"Cảm ơn ông trời," Từ Tiếu Thiên gần như là xông tới ôm hôn Lạc Hiên, "Không không, phải là cảm ơn bố ông trời! Tớ không đến nhầm nhà chứ đệt mợ đây là việc không thể tưởng tượng được."
"Nào," Lạc Hiên đẩy cậu, "Quỳ xuống tạ ơn."
Từ Tiếu Thiên không chút do dự lập tực quỳ một chân xuống, "Vì bữa cơm này tớ đây cam nguyện làm trâu làm ngựa..."
"Ôi trời đừng nói linh tinh, ai muốn cậu làm trâu làm ngựa..." Lạc Hiên vui vẻ dựa lên ghế.
"Vậy nói lại.
Vì bữa cơm này tớ cam nguyện làm phu quân của cậu cả đời, không được từ chối!"
"Ài, biết cậu chẳng nói được câu nào hay ho mà," Lạc Hiên thở dài, đứng dậy kéo cậu ngồi lên ghế, "Lại đây đi.
Đây là lần đầu tớ phục vụ người ở cữ, không biết có hợp miệng cậu không..."
"...Đệt."
"Có muốn giới thiệu đồ ăn không?" Lạc Hiên đứng đằng sau, chống tay lên vai Từ Tiếu Thiên.
"Ừ, giới thiệu đi.
Vui quá nên tớ chẳng biết gì nữa, chỉ biết có rau cải cúc nấu ốc."
"Ừ ừ, anh hùng nhìn này", Lạc Hiên lấy một chiếc đũa gõ vào mâm, "Đây là canh cà tím trong truyền thuyết."
"À..." Từ Tiếu Thiên hô lớn, lấy đũa gắp: "Lần đầu tiên trong đời tớ thấy cà tím nấu đấy, đẹp xuất sắc!"
"Anh hùng cứ từ từ", Lạc Hiên cướp đũa trong tay cậu, chỉ một món khác, "Còn cái này là trứng xào cà chua trong truyền thuyết."
"Món này tớ biết, tớ biết!" Từ Tiếu Thiên rất phối hợp, "Cái này tớ quen lắm, làm món duy nhất Kiều công tử tu luyện được sai hai mươi năm vào bếp..."
"Quả nhiên kiến thức của anh hùng vô cùng rộng rãi, nào, anh hùng xem món này..
Đây là...!cần tây xào thập cẩm trong truyền thuyết..."
"A, quả là mỹ vị thế gian..."
"Còn có món canh kia nữa, có vẻ anh hùng có hiểu biết nhất định với canh cải cúc nấu ốc trong truyền thuyết?"
"Từng nghe thấy từng nghe thấy, chỉ là không nghĩ đầu bếp Lạc sẽ làm được món khác biệt như thế..."
Lạc Hiên dừng lại, gõ gõ bát canh: "Có gì khác biệt?"
"...!Tớ nói bừa thôi." Từ Tiếu Thiên nhìn bát canh, nghĩ mãi không ra điểm gì khác lạ.
"Giả quá."
"Từ từ, hãy nhìn món canh này xem, không chỉ có ốc mà còn có rau cải..."
"Ừ, có cả canh nữa, nên mới gọi là canh rau cải nấu ốc." Lạc Hiên bật cười, ngồi xuống phía đối diện.
"Đầu bếp Lạc", Từ Tiếu Thiên cầm đũa, "Tớ đói rồi, xin được ăn cơm."
"Nào", Lạc Hiên vung đôi đũa trên tay, "Mời."
Mấy món này trông cực kỳ đẹp mắt không giống như tác phẩm đầu tay của người mới nấu, mùi cũng cực kỳ thơm.
Đây là