24/03/2021
Edit: Nhật Nhật
...
Phí Hành Phong đang trong thời kỳ mẫn cảm, Túng Phồn không thể không xin nghỉ ba ngày theo đối phương, cậu thực sự cảm thấy mình chính là một nhân viên chuyên bỏ bê công việc điển hình, hở cái là xin nghỉ. Nếu bây giờ tiền lương của Túng Phồn không phải là tính trêи sản phẩm, cậu chắc cũng chẳng còn mặt mũi nào mà ở lại Chân Mỹ Lệ làm việc nữa.
Chẳng qua là ba ngày này cậu cũng không hề nhàn rỗi, đúng hạn gửi bản phác thảo thiết kế đã hẹn trước tới hòm thư điện tử của Diêu Vi nguyệt, bên Diêu Vi Nguyệt cũng không lập tức trả lời ngay, nên cậu cũng không vội. Quần áo khách đặt làm hẹn lấy trước tết có dì Chân hỗ trợ cho nên tiến độ vẫn nằm trong kế hoạch, không lo làm không kịp thời gian.
Túng Phồn thích trạng thái làm việc gọn gàng, ngăn nắp theo đúng kế hoạch đã đề ra như này, không cần phải cấu vào thời gian nghỉ ngơi bình thường của cậu. Nên biết, đối với người làm thiết kế mà nói, linh cảm là một cái rất rất quan trọng. Mà linh cảm đến từ đâu? Đương nhiên là bắt nguồn từ cuộc sống rồi. Nếu mỗi ngày đều không ngừng làm việc, thời gian dành cho sinh hoạt cá nhân và khám phá thế giới thiếu hụt, như vậy không phải linh cảm sẽ không xuất hiện, nhưng sẽ ít đi nhiều, rất khó có được những ý tưởng sáng tạo táo bạo theo đúng nghĩa.
Sau khi kỳ mẫn cảm kết thúc, Phí Hành Phong đến bệnh viện làm kiểm tra tổng quát, tất cả các chỉ số đều không có biến động nào quá lớn so với lần kiểm tra trước đó, mà như vậy đối với Phí Hành Phong bây giờ mà nói chính là kết quả tốt nhất. Hắn có thể thuận lợi vượt qua giai đoạn đặc thù mà không cần dùng đến thuốc, người nhà họ Phí vui muốn điên luôn, tất cả công lao đều quy hết về cho Túng Phồn. Nếu không phải tặng tiền nghe quá thô tục, lại dễ làm rạn nứt tình cảm đôi bên thì có khí nhà họ Phí đã mang theo một hòm tiền đến cho Túng Phồn để biểu đạt lòng biết ơn sâu sắc của mình rồi. Nhưng tình cảm và hiện thực không cho phép bọn họ hành động cục súc như vậy, chỉ đành làm thêm vài món ăn, mỗi ngày đưa cho Túng Phồn đổi bữa. Việc này cũng dẫn đến chuyện sau khi Túng Phồn quay lại Chân Mỹ Lệ đi làm thì không cần dì Chân mua cơm cho nữa, ngày nào cậu cũng mang cơm từ nhà đi, thỉnh thoảng còn mang cả phần cho dì Chân. Dù sao đồ ăn để lâu ăn không ngon nữa, mà tủ lạnh cũng không còn chỗ nào để mà nhét nữa rồi.
Ngày thứ ba đi làm lại, bên Diêu Vi Nguyệt gọi cho Túng Phồn, nói muốn dùng phương án thiết kế của cậu, chỉ là không biết lúc thực hiện có khó không.
Túng Phồn nói rằng khó thì có khó, nhưng cậu có cách để làm được phương án này, chỉ là phí vẩn chuyển hàng không cần bên Diêu Vi Nguyệt bỏ tiền.
Diêu Vi Nguyệt là một ngôi sao nữ đang hot, tiền không thiếu, hơn nữa nếu trang phục lần này đủ nổi bật sẽ thu hút được rất nhiều sự chú ý, chắc chắn sẽ lên được hotsearch, cái này đối với chuyện gia hạn hợp đồng đại diện thương hiệu sang năm rất có lời, cho nên cô không đắn đo nhiều đã đồng ý.
"Vậy được. Phương án cụ thể một lát nữa tôi sẽ gửi đến hòm thư của cô, đảm bảo đêm giao thừa sẽ hoàn thành. Dĩ nhiên, chuyện gì cũng có lúc không suôn sẽ, nếu gặp trường hợp bất khả kháng, cô không thể nào mặc bộ lễ phục này đi thảm đỏ, thì vẫn nên chuẩn bị thêm phương án dự phòng." Túng Phồn nói. Lần này cũng có thể coi là một lần thử nghiệm hết sức táo bạo của cậu, hi vọng mọi việc đều diễn ra ổn thỏa, đừng có chuyện gì ngoài ý muốn phát sinh.
Diêu Vi Nguyệt cười nói: "Tôi biết. Nói thật với cậu, để chuẩn bị cho buổi tiếc cuối năm này, tôi đã đặt trước hai bộ lễ phục, mặc thử cũng rất hợp người. Chỉ là tôi vẫn thấy chưa đủ bắt mắt cho nên mới muốn tìm cậu, để xem cậu có thể thiết kế cho tôi một bộ trang phục càng tốt hơn hay không. Thiết kế lễ phục của cậu là kiểu mà chưa từng có nhà thiết kế nào từng thử nghiệm, tôi cảm thấy nó rất thú vị, cũng có cảm giác rất mới lạ, nên mới nóng lòng muốn mặc thử một lần, Nếu lúc đó vì vấn đề gì khác mà không thể sử dụng bộ váy này thì tôi sẽ mặc một bộ đã chọn trước đó. Coi như là tự mình khiêm tốn, không đoạt ống kính thôi."
Diêu Vi Nguyệt đã thành thật như vậy, Túng Phồn đương nhiên cũng không giả đò vờ vịt với đối phương làm gì: "Vậy tôi yên tâm rồi. Lúc chế tác tôi sẽ để ý toàn bộ quá trình, chỉ cần máy bay đến đúng giờ, tôi nhất định có thể làm cho cô mặc được bộ lễ phục này."
"Vậy tôi sẽ cầu nguyện cho thời tiết hôm đó thật là đẹp."
Sau khi quyết định xong các hạng mục công việc cần làm, người đại diện của Diêu Vi Nguyệt đích thân mang hợp đồng đến cho Túng Phồn. Đừng thấy đây chỉ là hợp đồng đặt hàng một bộ lễ phục mà nhầm, điều khoản bên trong cũng không hề ít hơn các hợp đồng bình thường khác. Đối với phía Diêu Vi Nguyệt, hợp đồng đảm bảo bộ trang phục này nhất định Diêu Vi Nguyệt phải là người mặc đầu tiên, trong thời gian này, Túng Phồn không thể bán thiết kế này lại cho bất cứ người nào khác. Đối với phía Túng Phồn chính là đảm bảo phí thiết kế của cậu. Còn lại mới là các điều khoản kèm theo liên quan đến thành phẩm và các vấn đề trong quá trình chế tác.
Đêm tất niên trong sự mong đợi và háo hức của mọi người dần đến gần. Một năm trôi qua, đã làm được những gì, còn bao nhiều điều chưa thể hoàn thành, cuốc sống có gì thay đổi hay không... đều trở thành những mối quan tâm chính lúc này. Và cũng giống như vậy, ai ai cũng có những kế hoạch, những điều mong ước cho một năm mới sắp đến.
Chỉ là những tâm tình này Túng Phồn hoàn toàn không có, bởi vì cậu quá bận rộn, bận đến độ không có phút giây nào rảnh mà nghĩ đến rồi cảm khái mấy chuyện này. Mục tiêu của cậu luôn ở đó, không hề thay đổi, không cần biết sẽ cần bao nhiêu thời gian, cậu sẽ vẫn tiếp tục hướng về phía mục tiêu của mình, có chăng chỉ là nhanh hay chậm hơn mà thôi.
Phí Hành Phong lúc này cũng không dám quấy rầy Túng Phồn, cố hết sức để mình không dính lấy cậu. Đối với chuyện bạn trai bận rộn công việc, điều hắn có thể làm chính là ủng hộ và cổ vũ.
Tuy mọi thứ đều đang diễn ra hết sức thuận lợi, nhưng mà cũng có một việc khiến Túng Phồn hơi bị phân tâm, chính là gần đây tuyến thể của cậu có hơi trướng trướng. Cậu nghi là do lần trước Phí Hành Phong cắn mạnh quá nên vậy, nhưng mà đã không còn thấy dấu răng nữa, vết cắn rõ ràng đã khép lại hoàn toàn rồi, đáng lý phải không có vấn đề gì mới đúng chứ.
Ôm theo nghi hoặc trong lòng cũng với áo khoác của Phan Huyền mới làm xong, Túng Phồn hẹn Phan Huyền đi ăn trưa.
Vốn cái áo này mấy hôm trước phải đưa cho Phan Huyền rồi, nhưng cậu nghỉ ở nhà ba ngày, thành ra chuyện hẹn Phan Huyền đi dạo phố cũng phải tạm gác lại, hôm nay hai người cũng chỉ có thể cùng ăn một bữa, còn phải chọn chỗ ở gần bệnh viện.
"Bách Vũ nghe nói Phí Hành Phong thuận lời vượt qua kỳ mẫn cảm còn tính mở một cái party chúc mừng kìa." Phan Huyền vừa ăn mì vừa cười nói.
Hai người hẹn nhau ở một nhà hàng chuyên mì, ở đây có đủ các loại mì, từ mì gạo cho đến miến cái gì cũng có, giá cả hợp lý, phần ăn lại đầy đặn, đối với chuyện buổi chiều họ phải về đi làm tiếp thì rất thực tế, có thể bổ sung đầy đủ lượng carlo cần thiết.
"Chuyện này mà cũng muốn chúc mừng à?" Túng Phồn bật cười, Hứa Bách Vũ có mà đang tìm lý do để tụ tập ăn chơi thì đúng hơn.
"Bình thường thì không cần, nhưng đặt vào trường hợp của phí Hành Phong thì có vẻ cũng cần đấy." Sau khi thân thiết hơn với Túng Phồn, thỉnh thoảng Phan Huyền cũng sẽ nói giỡn một hai câu như vậy.
"Thì cũng được thôi, dù sao cũng là cậu cả Hứa mời khách." Túng Phồn trút phần thịt gọi riêng vào trong bát mì, "Nhưng mà chắc phải đợi đến sang năm mới được, Hành Phong dạo này đang chọn kịch bản, có hẹn gặp với nhiều đạo diễn lắm. Muốn quay trở lại đóng phim, kiểu gì cũng phải liên lạc nhiều hơn, với lại giờ là cuối năm, cho nên mời khách ăn cơm cũng không thể ít được."
Thực ra làm trong ngành nghề nào cũng giống nhau, chỉ có điều trong giới giải trí thì chuyện xã giao phải làm nhiều hơn một chút.
Người Trung Quốc bọn họ dường như lại càng thích đi xã giao bên ngoài vào dịp cuối năm hơn, ví dụ như gặp gỡ đối tác, hay là công ty mở họp thường niên. Còn thời điểm tết đến xuân về thì lại càng thích ở cùng với người thân và bạn bè hơn.
"Được, vậy về rồi tôi nói lại với Bách Vũ một tiếng, để sang năm anh ấy xếp lịch hẹn.
Đang ăn, Túng Phồn bèn nói đến chuyện tuyến thể của mình dạo này có hơi trướng cho Phan Huyền.
Phan Huyền đặt đũa xuống, tỉ mỉ kiểm tra cho cậu một chút: "Ấn như thế này có thấy đau không?"
"Không đau, cũng không có cảm giác gì đặc biệt cả." Túng Phồn thành thật nói.
"Vậy vấn đề không lớn." Phan Huyền nói tiếp, "Xem bên ngoài thì hiện giờ không có vấn đề gì, năng lực tự lành của tuyến thế của cậu so với các omega bình thường khác thì kém hơn một chút, nhưng vẫn có thể lành lại được, chỉ hơi chậm hơn mà thôi. Có lẽ do khép lại chậm nên mới xuất hiện tình trạng như vậy, cậu về quan sát thêm xem, nếu vẫn bị trướng thì nhớ tới bệnh viện tìm tôi."
Nghe phán đoán của Phan Huyền, Túng Phồn yên tâm hẳn, chỉ cần không phải vấn đề gì lớn là được.
*
Chớp mắt