“Cảm ơn anh.
Hôm nay nói chuyện vui lắm ạ.”
Tiêu Hạ An đôi mắt sáng bừng nhìn người đối diện.
Cậu thật sự không muốn kết thúc cuộc trò chuyện này chút nào.
Chỉ là bây giờ đã hơn 11 giờ, nếu còn dây dưa thì sẽ trễ mất.
“Đừng cảm ơn nữa.
Hôm nay cậu cảm ơn tôi bao nhiêu lần rồi cơ chứ.”
Vương Kính đưa tay xoa đầu người đối diện.
Tóc cậu không dày lắm nhưng sờ lên xúc cảm rất tốt.
Hành động của anh có phần hơi gần gũi nhưng Tiêu Hạ An cũng ngoan ngoãn đứng đó không trốn tránh, còn tỏ vẻ rất hưởng thụ nữa.
Dáng vẻ như chú cún nhỏ của cậu càng khiến người khác phải yêu quý.
“Lần sau chúng ta lại gặp nhau nữa nhé.”
Tiêu Hạ An ngập ngừng.
Lần sau cậu không thể hứa hẹn gì trước được.
Thậm chí rất có thể cậu chủ sẽ không cho cậu ra ngoài gặp gỡ người này nữa.
Cho nên cậu không thể hứa hẹn suông với anh được.
“Xin lỗi.
Nhưng mà, anh cũng biết tính chất công việc của tôi rồi đó.
Cái này…”
Tiêu Hạ An tìm cách lý giải cho Vương Kính hiểu.
Công việc của cậu cậu cũng nói chuyện rõ, ngạc nhiên là anh không hề tỏ vẻ khinh thường, ngược lại càng hứng thú với công việc vệ sĩ này nữa.
Điều này khiến Tiêu Hạ An cảm thấy thật sự được an ủi rất nhiều.
“Vậy được, khi nào cậu rảnh đều có thể nhắn tin cho tôi.
Tôi luôn có sẵn thời gian.”
“Vâng được ạ.
Vậy….
Vậy tôi có thể tiếp tục trò chuyện nhắn tin với anh được chứ? Có làm phiền anh không ?”
“Hì… tất nhiên là được.
Nói chuyện với cậu khiến tôi rất vui.”
Sự rộng lượng vui vẻ của Vương Kính khiến Tiêu Hạ An thoải mái tâm trạng cực kì.
Lần đến quán bar đó, đã tạo nên một bước ngoặc lớn trong cuộc đời của cậu rồi.
Vương Kính muốn đưa Tiêu Hạ An về nhưng đã bị cậu từ chối.
Dù sao, để lộ nhà ở của chủ nhân lúc này vẫn là không nên.
Ngồi trên xe bus, Tiêu Hạ An vui vẻ như muốn bay lên.
Hai tay cậu nhịp nhịp trên đùi, miệng thì khẽ huýt sáo vui vẻ theo một điệu nhạc cũ nào đó.
Ánh nắng mặt trời hôm nay rất đẹp, mây cũng xanh, dường như tất cả đều khiến tâm trạng của cậu thư thả vui vẻ hơn.
Kết thân với một người bạn, tuy không biết có lâu dài không nhưng cũng đã vẽ lên một nét màu sắc tươi mới trong cuộc đời xám nhạt của cậu.
Tiêu Hạ An tựa đầu vào cửa kính xe bus, ánh mắt ánh lên niềm vui hiếm có, tâm hồn thả theo những đám mây lơ lửng phía trên trời.
Thật kì lạ là cậu lại muốn trở thành những đám mây kia chứ.
Tiêu Hạ An lơ đãng nên không biết vẫn luôn có một chiếc xe hơi bình thường vẫn luôn bám theo cậu nãy giờ.
Cửa ô tô hạ xuống một nửa, đôi mắt xanh ấy nhìn cậu chăm chú.
Nhìn nụ cười xinh đẹp, ánh mắt tràn đầy hăng hái, cả cái miệng nho nhỏ đang huýt sáo kia nữa.
Một Tiêu Hạ An kì lạ như vậy, đẹp như vậy, vui như vậy là lần đầu tiên mà Thẩm Sơ Phong nhìn thấy.
Bên cạnh nhau hơn mười năm, phải chăng cậu chưa bao giờ cho anh một nụ cười thật lòng.
Điều này làm Thẩm Sơ Phong điên cuồng ghen tỵ.
Hắn tự nhận mình đối xử rất tốt với người vệ sĩ này, nhưng cậu thà cho người ngoài xem nụ cười của mình cũng không bao giờ cười với hắn.
Thẩm Sơ Phong điên cuồng vặn vẹo vạt áo của áo mình.
Hắn đang cố gắng áp chế cơn tức giận nóng nảy của mình.
Hắn ham m.uốn nhốt Tiêu Hạ An lại, chặt đứt đôi cánh của cậu, đánh gãy đôi chân của cậu, để cậu ở bên cạnh hắn mãi mãi.
Mãi mãi chỉ làm vệ sĩ của riêng hắn mà thôi.
...***...
“Cậu thấy vui lắm sao?”
Tiêu Hạ An an phận đứng sau lưng cậu chủ mình thì bỗng nhiên được hỏi một câu lạ lùng.
Thẩm Sơ Phong đang xử lý hồ sơ công ty, hắn cố gắng tập trung vào công việc nhưng cuối cùng cũng không nhịn được hỏi.
Nét vui mừng trên mặt Tiêu Hạ An vẫn chưa nguôi, cậu cố gắng điều chỉnh lại sắc mặt của mình, mím môi.
“Thưa cậu chủ, không có ạ.”
Câu nói dối đầy sơ hở, nhưng Thẩm Sơ Phong cũng không vạch trần.
Y nhìn chằm chằm vào tập tài liệu trên tay, ngón tay chà sát vào tờ giấy.
Tiêu Hạ An đứng phía sau có thể nhìn thấy tờ giấy bị vò cho nát bấy.
Dù không nhìn thấy sắc mặt của cậu chủ, Tiêu Hạ An cũng rõ ràng là ngài ấy đang rất tức giận.
Cậu chỉ có thể cúi đầu yên lặng, dù cậu chủ giận về vấn đề gì, về ai, nếu cậu có chút sơ sẩy nhỏ nào thì người chịu đòn cũng là cậu mà thôi.
“Đêm nay đến Thiên Thần, cậu gọi người chuẩn bị