“Thẩm lão gia, ông vẫn không thay đổi chút nào.
Cổ hủ và ác độc như ngày xưa.
Bây giờ, tới từng tuổi này rồi, ông vẫn muốn mang theo sự cổ hủ đó xuống mồ luôn sao?”
Choang…
Tiếng chén vỡ nát khiến âm thanh xung quanh càng trở nên rõ ràng hơn.
Thẩm lão gia không thể nào nén được lửa giận, ông cũng không thể đứng lên đánh người trước mặt cho nên chỉ có thể vứt chén trà xuống sàn nhà tạo nên âm thanh chói tai cực kì.
Thẩm Diệc Hành cười to.
Đúng vậy, chính là ôm bụng cười ra nước mắt.
“Lão già, ông mất tất cả rồi.
Ông ôm hết đống tiền bạc quyền lực kia xuống mồ luôn đi.”
“Mày… câm miệng… câm miệng lại.
Mày không được nói nữa.
“Lão già, năm xưa ông và mẹ Sơ Phong hợp mưu chuốc thuốc tôi, sau đó lấy **** ***** của tôi thụ tinh để có Sơ Phong.
Rốt cuộc là đẩy bao con người vào con đường cùng.
Ông không thấy hối hận vì chuyện năm xưa sao? Một chút cũng không sao?”
“Tao..
tao…”
Thẩm Diệc Hành gằn giọng từng chữ, từng chữ như muốn xát muối vào tim của người cha già mình.
Nhắc đến chuyện 20 năm trước, một bụng lửa giận của ông không chỗ nào trút.
Năm đó, nếu không phải hai người kia suy tính làm đủ chuyện xấu, ông và bạn đời của mình cũng không có chuyện sứt mẻ tình cảm.
Thịnh Hành Cẩn càng không vì nó mà suýt chết.
Nhiều năm về sau, mẹ Thẩm Sơ Phong cũng vì hối hận chuyện ngày xưa đã làm mà sống trong ám ảnh cả đời.
Cuối cùng, dùng chính cái chết của bản thân để chuộc tội.
Thẩm Sơ Phong từ đó sống dưới bóng tối u ám vạn trượng, thậm chí còn không có chút tình cảm nào của con người.
Một đứa trẻ lớn lên không đầy đủ yêu thương, trong đầu lúc nào cũng ám ảnh chuyện gia đình tan vỡ.
Mọi chuyện vỡ tan tành.
Kết cục người ra đi mãi mãi, người bỏ xứ không quay về.
Duy chỉ có Thẩm lão gia tử vẫn cao cao tại thượng, mọi việc chỉ để thoả mãn lòng tham không đáy của người đàn ông đó mà thôi.
“Tao không làm gì sai cả.”
“Đúng vậy.
Ông không làm gì sai cả.
Ông vốn dĩ đâu có trái tim.
Ông chỉ là một cái máy hành động theo lập trình có sẵn mà thôi.
Mà một cái máy thì đến cuối đời chỉ có rỉ sét và vứt bỏ mà thôi.
Thẩm lão gia, những điều ông đã từng làm với tôi, đừng hòng lặp lại với Sơ Phong.
Tôi sẽ dùng mọi cách để bảo vệ nó.”
Thẩm Diệc Hành nói xong câu đó thì đứng dậy đi.
Dù đã trôi qua rất lâu, những tưởng sẽ có thể bình tĩnh đối diện với khuôn mặt này nhưng nó không dễ như ông tưởng.
Hận ý cùng căm ghét cứ thế tuông trào ra bên ngoài, không cách nào kiểm soát được.
“À… tôi mới chợt nhớ ra.
Sơ Phong bây giờ đã đủ mạnh mẽ để chống lại ông để bảo vệ người nó yêu rồi.
Còn nữa, tôi và nó chắc chắn cả đời này cũng sẽ không bao giờ tha thứ cho ông.
Dù cho ông có hối hận hay không cũng vậy mà thôi.”
Cuộc nói chuyện kết thúc không êm đẹp.
Thẩm lão gia tử thức trắng đêm đó.
Ông ta chờ đợi hơn hai mươi năm.
Cuối cùng chờ được một câu không bao giờ tha thứ.
Có đáng hay không chứ?!
Trong đêm tối vô cùng vô tận, Thẩm lão gia tử ngồi thở dài, ông rít từng hơi thuốc với vẻ khó nhọc.
Đã rất lâu rồi ông mới hút lại thuốc.
Nghĩ về quãng thời gian hai mươi năm trước, nghic về người phụ nữ vì không chịu được tội nghiệt của mình mà tự vẫn, nghĩ đến Thẩm Sơ Phong chưa bao giờ cười trước mặt ông.
Nghĩ về một gia tộc chỉ còn lại vỏ bọc lạnh lùng bên ngoài.
Chẳng lẽ, ngay từ đầu, ông đã sai rồi hay sao?
Trong đêm đen, chỉ còn tiếng thở dài.
...***...
“Hạ An… CẬU Ở ĐÂU A?”
Trong biệt thự của Thẩm Sơ Phong vang lên giọng nói vang dội của một người tóc vàng.
Vĩnh Tiểu La hai mắt ngân ngấn nước nhìn người vừa bước ra khỏi cửa phòng.
Cuối cùng, cậu chịu không được mà oà lên khóc nức nở.
Ai không biết lại còn tưởng là cậu chịu uất ức gì đó dữ lắm.
“Tớ ở đây.
Tiểu La, cậu đừng khóc nữa.”
“Tiêu Hạ An là đồ ác độc.
Hu hu hu…”
Tiêu Hạ An vội vàng chạy tới vuốt lưng cho bạn mình, ôm chặt người bạn thân cách xa nhau mười năm bất đắc dĩ này.
Lúc lấy lại được kí ức, người mà Tiêu Hạ An cảm thấy có lỗi nhất không ai khác chính là Vĩnh Tiểu La.
Vĩnh Tiểu La mặc kệ khác biệt về thân phận, luôn luôn chân thành đối với cậu.
Thế nhưng, cậu lại có lúc không muốn lấy lại những kí ức cực