“Thẩm Sơ Phong, em có chuyện cần nói với anh.”
Thẩm Sơ Phong đang làm việc thì thấy Tiêu Hạ An đi vào.
Bất tri bất giác hắn trở nên căng thẳng, bàn tay cũng không tự chủ xoa xoa quần.
Từ trên khuôn mặt của Tiêu Hạ An, Thẩm Sơ Phong có thể thấy được sự nghiêm túc, quyết tâm của cậu.
Nhưng sâu thẳm trong đó là chút buồn rầu.
Hắn không muốn nghe bất cứ điều gì cả.
Thật tâm rằng trạng thái của hai người bọn họ bây giờ hoàn toàn không tốt chút nào, mập mờ lơ lửng.
Nhưng Thẩm Sơ Phong lại e ngại nhiều điều.
Hắn không thể không thừa nhận là hắn có thái độ trốn tránh.
Mấy ngày hôm nay, hắn liên tục đi sớm về khuya, chỉ có lúc ngủ mới chạy vào phòng Hạ An ôm ấp một chút.
Dù cho như vậy có không đủ đi chăng nữa, nhưng cảm giác sợ hãi khi phải đối diện với sự thật sắp tới quả thực không dễ chút nào.
“Anh bận..”
“Cho em năm phút thôi.
Thẩm Sơ Phong, đừng trốn nữa.
Trước kia anh đâu có như thế.”
Tiêu Hạ An nhìn thẳng Thẩm Sơ Phong.
Dù cho cậu không làm ra hành động nào, nhưng ánh mắt nghiêm khắc của cậu làm cho tay chân hắn cứng ngắc, không thể chạy trốn.
Hắn định lái xe ra ngoài hút thuốc một chút.
Lúc về có lẽ em ấy đã ngủ rồi.
Nhưng lần này có vẻ như là không may mắn như những lần trước rồi.
Đặt cây bút xuống, Thẩm Sơ Phong thở dài.
“Hmmm….
Được rồi.
Em nói đi.”
“Em sẽ trở về thành phố B với chú Diệc Hành.
Có lẽ một tuần nữa sẽ đi.
Quán mì cũng cần mở lại rồi.”
Câu này mang tính chất thông báo hơn là xin ý kiến và Thẩm Sơ Phong rất không vui với điều đó.
Thái độ lạnh nhạt dửng dưng của cậu làm hắn đau lòng cực độ.
Tại sao em lại có thể tàn nhẫn như vậy? Tiêu Hạ An trước kia em luôn suy nghĩ cho anh mà.
Trước kia trái tim em luôn có anh, thế nhưng bây giờ lại không giống như trước nữa.
Thẩm Sơ Phong thật sự muốn hét lên chất vấn đủ điều nhưng may mắn là hắn đã kiềm chế lại được.
Thật sự mối quan hệ của họ đã đủ xấu rồi, nếu hắn mất kiểm soát làm chuyện gì đó, rất có thể sẽ khiến nó đi vào vực sâu vạn trượng.
“Anh không đồng ý.
Tiêu Hạ An, anh đã từng cầu xin em mà.
Em cũng hiểu mà.
Anh không thể sống thiếu em được.”
Thẩm Sơ Phong ngẩng đầu lên.
Giây phút ấy, Tiêu Hạ An mới biết hoá ra con người này cũng có thể yếu đuối như thế.
Quyết tâm lúc trước bỗng chốc trở nên dao động bởi ánh mắt buồn thảm của người kia.
Cậu cắn chặt răng, dời tầm mắt đi, bằng mọi giá không thể bị ánh mắt như chú cún kia làm dao động nữa.
Nhưng không thể nào quay lại nữa rồi, không thể.
Cậu cũng phải sống vì mình, Thẩm Sơ Phong cũng phải sống vì bản thân anh ấy.
Nếu cả hai giao nhau ở một đường cắt nào đó thì nó nên ở quá khứ chứ không phải tương lai.
Tương lai của họ vốn không thuộc về nhau, nếu cố chấp bên nhau chỉ có thể đem lại đau đớn cho đôi phương mà thôi.
Nếu Thẩm Sơ Phong không nỡ cắt đứt mối quan hệ này thì Tiêu Hạ An lần này sẽ làm người nhẫn tâm.
Dù sao, cậu cũng không còn luyến tiếc điều gì ở đây nữa.
“Em không hỏi ý kiến của anh.
Em đã nhờ chú Diệc Hành đặt vé rồi.”
Roẹt…
Tiếng xé giấy phá vỡ cuộc nói chuyện.
Thẩm Sơ Phong vò nát tờ giấy mình vừa xé trong tay.
Bàn tay hắn nổi lên gân xanh, chứng tỏ chủ nhân đang cực kì giận dữ, nhưng đôi mắt sâu kia vẫn cố gắng tỏ ra điềm tĩnh nhất có thể.
Thẩm Sơ Phong biết có thể sự nhẫn nại cả đời của mình đã dùng hết cho phút giây này rồi.
Nhưng hắn đang cực lực cố gắng kiềm chế con thú trong tim mình.
Kiềm chế ham m,uốn xông tới bắt ép Hạ An, nhốt em ấy lại, làm những chuyện thân mật mà không xin phép.
Hắn biết mình khốn nạn cực độ.
Và giờ đây hắn phải kiềm sự khốn nạn đó lại.
“Hạ An, nếu em muốn tiếp tục công việc trước kia thì cứ nói với anh.
Ở thành phố A này anh sẽ mở cho em một quán mì như trước kia.
Em đừng lo.
Em muốn làm chủ hay nấu ăn tuỳ thích.
Có được không?”
Tiêu Hạ An thở dài nhìn người trước mắt.
Thẩm Sơ Phong chưa bao giờ khom lưng quỳ gối thành khẩn như hôm nay.
Điều đó khiến cậu nao núng, nhưng từ trong đầu óc vẫn liên tục nhắc nhở cậu hãy tỉnh táo lên.
“Anh Sơ Phong, tôi không có ý định sẽ ở lâu dài tại thành phố