Gió đêm thổi qua chòi nghỉ mát của Tích Hàn viện khiến Tuyết nhi rùng mình, nàng đứng lên rồi lại ngồi xuống, cảm thấy không thoải mái, lại đứng dậy đi đi lại lại.
Nàng làm thế nào cũng luôn cảm thấy khó chịu.
Hiện tại Quý Liên Tích đã bị bắt đi, Tuyết nhi không có nơi nào để đi, vì vậy nàng phải đến Tích Hàn viện.
Hôm nay, Nguyệt nhi và Xuân nhi xuất cung cùng Đỗ nương nương, còn nàng ở lại đây với Hạ nhi, thích nghi với tình hình.
Chỉ là vừa rồi Hạ nhi đi đón tiểu công chúa, mà giờ này vẫn chưa trở lại, cho nên Tuyết nhi không khỏi có chút lo lắng.
Kể từ khi Hạ nhi thẳng thắn nhận lỗi với nàng, nàng ấy đã trở nên trầm mặc hơn trước rất nhiều.
Dù nàng có làm gì thì cũng không nhìn thấy dáng vẻ vui vẻ thường ngày của nàng ấy, cũng không còn đấu võ mồm với nàng nữa.
Nàng ấy nghĩ rằng mình không xứng đáng với những lợi ích hay những lời khen ngợi mà mình nhận được, mặc cảm tự ti gần như nuốt chửng cả con người nàng ấy.
Tuyết nhi dành nhiều thời gian cho nàng ấy hơn trước.
Nàng biết lúc này Hạ nhi cần nhất chính là sự ủng hộ của người bên cạnh, mặc dù sai lầm nàng ấy gây ra khiến người ta không thể tin được và không dễ dàng tha thứ, nhưng tất cả đều không phải lỗi của Hạ nhi, nàng không muốn để nàng ấy ở một mình.
Hạ nhi của lúc này quá yếu đuối, dường như chỉ cần chạm nhẹ là nàng ấy sẽ vỡ tan thành từng mảnh.
Điều duy nhất nàng muốn làm là ở bên nàng ấy, giúp đỡ nàng ấy, bảo vệ nàng ấy khỏi sự tự trách đang muốn nuốt chửng nàng ấy bất cứ lúc nào và hy vọng rằng một ngày nào đó nàng ấy có thể trở lại như trước đây.
Xung quanh yên tĩnh bất chợt vang lên vài tiếng hét chói tai, Tuyết nhi rất quen thuộc với âm thanh này, chẳng phải là tiếng kêu của con chồn cùng tên với nàng hay sao!
Vừa nghĩ tới đây, một vật thể màu trắng đã nhanh chóng lao về phía nàng, dừng lại dưới chân nàng và không ngừng kéo vạt váy nàng.
"Sao lại chỉ có một mình ngươi? Chủ nhân của ngươi đâu?" Nàng hỏi.
Nhưng tất nhiên con chồn không biết nói tiếng người, nó cứ kéo nàng đi, dáng vẻ nóng vội của nó khiến Tuyết nhi cảm thấy có gì đó không ổn.
Nàng cẩn thận nhìn con chồn thật kỹ, cau mày và chậm rãi hỏi: "Hạ nhi...!đang ở đâu?"
Con chồn vừa nghe xong lập tức chạy ra ngoài vài mét, không quên dừng lại ngoái đầu nhìn xem Tuyết nhi có đuổi theo không.
Thấy vậy, Tuyết nhi vội vàng đi theo, sự bất an trong lòng cũng dần dần lan ra.
"Không ngờ con chồn này lại khá thông minh." Theo tiếng cười bất an, Tuyết nhi cố gắng thả lỏng bản thân.
Sau khi nàng xuyên qua vài trăm mét trong bóng tối, cuối cùng con chồn cũng dừng lại và nhìn xung quanh.
Khi Tuyết nhi đến nơi, nàng phát hiện hình như trong bụi cây bên cạnh có chút động tĩnh.
Nàng vừa đến gần, hai bóng đen đã bay ra khỏi tầm nhìn của nàng.
Tuyết nhi giật mình, nàng định đuổi theo nhưng người ngã trong bụi cây đã thu hút sự chú ý của nàng.
Chỉ nhìn thấy Hạ nhi úp mặt xuống đất, cuộn tròn và bất động.
Cảnh tượng này càng làm cho Tuyết nhi sợ hãi hơn: "Hạ nhi! Xảy ra chuyện gì vậy!?" Nàng vội vàng đến gần vuốt lưng Hạ nhi, muốn xác nhận rằng nàng ấy không sao.
Một lúc sau Hạ nhi mới dám ngẩng đầu lên, khuôn mặt tím bầm, khoé miệng còn đang rỉ máu, nhìn thấy Tuyết nhi trước mắt, nàng ấy không cầm được nước mắt nữa.
Nàng ấy nghiến răng và thậm chí không thể hét lên đau đớn, nhưng nàng ấy cố gắng hết sức để di chuyển cơ thể của mình, để lộ ra Tử Khâm mà mình vẫn luôn bảo vệ trong vòng tay.
Cho dù cánh tay của nàng ấy không còn sức lực để chống đỡ, nhưng nàng ấy vẫn run rẩy muốn trao Tử Khâm vào vòng tay của Tuyết nhi.
Tuyết nhi vội vàng ôm lấy, xem xét tiểu công chúa, đứa bé ở trong lòng nàng không khóc cũng không làm ầm ĩ, chỉ tò mò nhìn xem.
Sau khi xác định tiểu công chúa không sao, Tuyết nhi muốn dang tay giúp Hạ nhi: "Ngươi còn có thể đi không? Ta đưa ngươi đi tìm đại phu."
Nhưng mỗi lần Hạ nhi muốn cử động đều sẽ nhíu mày: "Ngươi...!đưa tiểu công chúa...!đến nơi an toàn trước đi..."
"Nhưng ngươi..." Tuyết nhi lo lắng về thương thế của Hạ nhi, vết thương có vẻ nghiêm trọng, có cảm giác như nàng ấy sẽ bất tỉnh bất cứ lúc nào.
"Nhanh lên! Đến nơi thì quay lại tìm ta...!dù sao thì ta...!cũng không thể đi đâu cả..."
Tuyết nhi cau mày, nhưng trong vòng ba giây nàng nhanh chóng hạ quyết tâm, vội vàng nói với Hạ nhi: "Chờ ta, ta lập tức sẽ trở lại." Sau đó nàng nhanh chóng chạy đi.
Hạ nhi không cần phải lo lắng cho tiểu công chúa nữa, sau khi chuyển sang tư thế nằm nghiêng, nàng ấy không thể di chuyển thêm tấc nào nữa, cũng không thể làm bất cứ điều gì.
Nàng ấy nhìn bầu trời đêm đầy sao qua khóe mắt, từng tấc trên cơ thể đang ngứa ran, nàng ấy cảm thấy tay chân như không thuộc về mình nữa, nhưng trong lòng dần bình tĩnh lại rất nhiều.
Nhìn bầu trời đầy sao giống như đang nghe một khúc hát ru, cơn buồn ngủ ập tới, ngay cả cơn đau cũng không thể chống lại nó.
Lời Tuyết nhi bảo nàng ấy chờ đợi đang vang vọng trong tâm trí, nàng ấy thầm xin lỗi khi đang nhắm mắt lại.
Khoảnh khắc lại có ý thức, Hạ nhi chỉ cảm thấy cơ thể mình đang lơ lửng trong không trung, phải mất một lúc nàng ấy mới nhận ra có ai đó đang ôm mình chạy đi.
Nhưng đến cả sức lực mở mí mắt cũng không có, nàng ấy chỉ có thể mặc cho người kia chi phối.
"Lâm Hạ, ngươi phải cố chống đỡ, có nghe thấy không!" Âm thanh từ phía trên truyền đến, đương nhiên Hạ nhi nhận ra, là người mà nàng ấy đang nghĩ tới.
Kể từ khi vào cung, tên tuổi của nàng ấy dường như đã bị bỏ rơi, thậm chí nàng ấy suýt chút nữa quên mất tên của mình, chỉ khi Tuyết nhi bị mình chọc giận nàng ấy mới nghe thấy nó.
Nàng muốn đáp lại nàng ấy, đừng lo, ta vẫn còn sống, nhưng nàng không làm được.
Nói thật, nàng không biết mình còn sống hay chỉ là hồi dương.
Nếu như cứ chết như vậy, nàng cũng sẽ không oán trách, thậm chí còn có chút vui mừng, bởi vì nàng chết một cách quang minh lỗi lạc, bởi vì nàng không hổ thẹn với lòng mình, dốc hết sức bảo vệ tiểu công chúa, thiên thần mà nàng đã từng muốn làm hại.
Phản bội Lý Lương đệ, nàng biết rằng ngày này sớm muộn gì cũng sẽ đến, nếu có tiếc nuối thì chính là không thể ở bên cạnh Tuyết nhi được nữa.
Mặc dù ban đầu cả hai không hợp nhau và thường xuyên cãi vã, nhưng dần dần nàng ấy trở thành mặt trời trong cuộc đời nàng, soi sáng bóng tối trong lòng nàng và trở thành niềm an ủi ủng hộ nàng bước tiếp.
Mong ước lớn nhất và ngông cuồng nhất của nàng là được ở bên cạnh nàng ấy đến hết cuộc đời.
Nghĩ đến đây, Hạ nhi lại bất tỉnh.
Tuyết nhi chạy liên tiếp mấy dặm, lại đang ôm thêm một người nên có chút th ở dốc, nhưng nàng cũng không có tâm tư dư thừa để nghĩ về mình.
Nàng chỉ muốn nhanh chóng theo chân đại phu đi tới y quán, nhanh chóng chữa trị cho Hạ nhi, không thể lãng phí một giây nào.
Vài khắc trước, nàng vội vàng tìm một đại phu đi theo mình đến chỗ của Hạ nhi, đại phu cau mày khi nhìn thấy nàng ấy đang hấp hối và trên cơ thể không có chỗ nào còn lành lặn, cho rằng hy vọng sống sót của nàng ấy rất nhỏ.
Nhưng Tuyết nhi không chịu nghe, nhất quyết yêu cầu đại phu chữa trị cho nàng ấy, nếu không mình sẽ không để ông đi.
Thân là một đại phu, việc không cố gắng hết sức cứu người là trái với nguyên tắc của mình.
Nhưng vết thương của cô nương này rất nghiêm trọng, phải quay lại y quán mới có thể chữa trị toàn diện, cho nên sau khi băng bó đơn giản, Tuyết nhi đã ôm nàng ấy chạy đến y quán.
"Đưa cô nương ấy vào đây." Đại phu chỉ vào chiếc giường trải chiếu bằng rơm, chỉ vừa đủ cho một người nằm.
Một thiếu niên bước ra khỏi phòng, trông tuổi của hắn cũng ngang với Hạ nhi và Tuyết nhi.
Tuyết nhi đặt Hạ nhi xuống rồi tránh sang một bên, không muốn làm phiền công việc của đại phu.
Nàng thở hổn hển, kiểm tra lại tình trạng của Hạ nhi, mũi bầm tím và khuôn mặt sưng tấy thì không nói, cho dù Tuyết nhi chưa từng học y cũng có thể nhìn ra chân trái của Hạ nhi không ổn, vết bầm tím trên ống chân trông rất đáng sợ, nhìn ngoại quan thì dường như nó là nơi nghiêm trọng nhất trên toàn cơ thể.
Đại phu lấy mấy loại dược liệu ở trong ngăn tủ ra, sau đó bắt