"Điều ngươi nói là sự thật sao?" Ngoài Tiểu Thần cô nương và Công chúa nghiêm túc nhìn Thiên nhi ra, những người khác đều kinh ngạc.
Theo những gì Thiên nhi nói thì Thái tử điện hạ đang có âm mưu gì đó cùng với Lương đệ của mình, ngầm chỉ ra rằng nó có thể có liên quan đến tính mạng của Hoàng thượng.
"Lời này không thể nói nhảm!" Thành Hùng hiện tại đã là tướng quân, nếu như chuyện này là thật, bảo vệ Hoàng thượng là trách nhiệm của hắn.
Nhưng nếu là tin đồn thất thiệt, thì nó sẽ là trọng tội.
"Đương nhiên Thiên nhi không dám nói nhảm!" Tất nhiên nàng ấy phải nắm chắc mới dám nói cho Công chúa biết chuyện nghiêm trọng này.
"Nói ra mới thấy, vừa nãy khi ta đi ngang qua viện của Lý Lương đệ thì quả thực có nghe thấy nàng ta và Thái tử điện hạ đang hưng phấn thảo luận chuyện gì đó.
Nhưng phải nhanh chóng lên đường nên thần thiếp nghe không rõ lắm..." Tuy rằng không có cách chứng minh bất cứ điều gì, nhưng nó làm cho vấn đề này đáng tin hơn một chút.
"Nhưng theo lý mà nói, chỉ cần Thái tử ngoan ngoãn chờ đợi là hắn có thể đăng cơ một cách danh chính ngôn thuận.
Hiện tại không có lý do gì phải sốt ruột, nếu làm không tốt sẽ rơi vào kết cục bị rơi đầu." Tiểu Thần bình tĩnh phân tích, ca ca bi3n thái chỉ có đầu óc không tốt thì cũng thôi đi, không phải bị hỏng hẳn đấy chứ?
"Hơn nữa, hắn có thể tự mình nghĩ ra kế hoạch không chê vào đâu được sao?" Tiểu Thần vô cùng hoài nghi điểm này.
Công chúa đưa tay ra chống cằm: "Lý Lương đệ kia là Lý Nghiên, đích nữ của Lý thái phó à?"
"Vâng."
"Có vẻ như...!tám phần mười là ý tưởng của nàng ta." Vũ Văn Ngưng vẫn còn nhớ Thái phó đã từng dạy mình và Vũ Văn Dương khi còn nhỏ.
Lý Nghiên là con gái của ông ta, vì vậy họ sẽ thường xuyên gặp nhau.
Có điều sau khi Vũ Văn Ngưng dần dần trưởng thành, không học cùng Vũ Văn Dương nữa, sau đó cũng không để ý tin tức của bọn họ.
Ấn tượng của nàng về Lý Nghiên là thích giở trò, hồi tưởng lại lúc đó nàng ta thường dùng thủ đoạn để tách mình ra, hiện tại nàng mới phát hiện nàng ta làm như vậy là vì muốn ở một mình với Thái tử.
Nhưng cho dù là như vậy, động cơ nào khiến nàng ta phải làm điều này?
Nàng ấy còn chưa kịp hoàn hồn lại, đột nhiên nhìn thấy Đỗ Hàn Yên đứng dậy, nàng đi tới trước mặt Vũ Văn Ngưng, ầm một tiếng quỳ xuống, hai mắt như sắp khóc.
"Xin Công chúa giúp thần thiếp việc này, thần thiếp sẽ dùng cả đời để báo đáp ơn cứu mạng của Công chúa."
Nhìn thấy nương nương quỳ trên mặt đất, Xuân nhi và Tuyết nhi không dám sơ suất, vội vàng quỳ xuống với Đỗ Hàn Yên.
"Mau đứng dậy đi, ta không còn là Công chúa nữa, ta nhận không nổi." Nàng ấy vội vàng đỡ Đỗ Hàn Yên dậy, nghiêm túc thở dài: "Ta hiểu rồi, ta sẽ trở về xem mình có thể làm được gì."
Đỗ Hàn Yên nghe xong cảm kích đến rơi nước mắt, không ngừng cảm ơn nàng ấy.
Vũ Văn Ngưng quay lại nhìn Tiểu Thần, chỉ thấy nàng ấy cau mày với vẻ mặt không đồng ý, nhưng không nói gì nhiều.
***
Sau đó đoàn người tức tốc chạy về hoàng cung, nhìn thời gian, có lẽ sẽ đến hoàng cung trước hừng đông.
Tiểu Thần đỡ Vũ Văn Ngưng lên ngựa, đã lâu rồi nàng ấy không cưỡi ngựa, may mắn có Tiểu Thần ở phía sau ôm và giữ cho nàng ấy không bị ngã.
"Ngưng nhi, nàng xác định muốn trở về sao?" Tiểu Thần đã thay đồ để tiện hành động, nhảy lên ngựa, từ phía sau ôm lấy nàng và ghé vào tai nàng nói: "Nếu như nàng không muốn, ta sẽ không để họ ép buộc nàng." Điều duy nhất Tiểu Thần quan tâm là mong muốn của Vũ Văn Ngưng.
Khó khăn lắm nàng mới thoát khỏi gông cùm thân phận Công chúa, hiện tại quay về chắc chắn sẽ phá vỡ thỏa thuận cắt đứt quan hệ với Hoàng thượng.
Chẳng những bị coi là người hay lật lọng, mà còn có thể bởi vì cắt đứt quan hệ với hoàng thất mà làm hỏng nỗ lực ban đầu của nàng để thoát khỏi hoàng cung.
Vũ Văn Ngưng liếc nhìn nàng ấy và mỉm cười tự hào, tình yêu chân thành của nàng ấy là luôn đặt nàng lên hàng đầu và khiến nàng luôn cảm thấy hạnh phúc, vì điều này nên nàng cũng hy vọng rằng mình có thể cố gắng hết sức để cứu cặp đôi kia.
"Bởi vì ta có một người yêu tốt như nàng, khiến ta cảm thấy mình mắc nợ cả thế giới này." Nàng đặt tay lên đầu gối của Tiểu Thần.
"Tiểu Thần, ta sẽ không bao giờ quên tình yêu mà chúng ta đã trải qua, chưa kể nàng đến từ một thời đại cởi mở hơn, điều đó đối với nàng dễ dàng hơn rất nhiều.
Nhưng bọn họ phải trải qua bao nhiêu điều mới dám thổ lộ tình cảm với nhau, thì ta có thể hiểu được.
Tiểu Thần, ta hy vọng bọn họ, những người cuối cùng đã tìm thấy tình yêu đích thực của mình có thể sống một cuộc sống hạnh phúc hơn chúng ta."
Tiểu Thần bất lực thở dài, nàng ấy hơi quay đầu lại lén đặt một nụ hôn lên má Vũ Văn Ngưng: "Không ai có thể hạnh phúc hơn chúng ta."
Thành Hùng đang cưỡi ngựa ở một bên cố gắng kìm chế không trợn mắt, hắn thực sự rất đáng thương, không chỉ phải nhìn đôi tình nhân ân ái với nhau mà còn phải giúp họ che khuất tầm nhìn của người khác.
Họ ở bên nhau bao lâu rồi mà vẫn tình cảm như vậy, hắn rất muốn hỏi lão đại xem rốt cuộc nàng làm như thế nào vậy.
Một nhóm người xuống ngựa ở gần hoàng cung, Vũ Văn Ngưng đeo khăn che mặt cho Tiểu Thần, che gần hết khuôn mặt của nàng ấy và nhắc đến kế hoạch với mọi người: "Ta sẽ đến gặp Hoàng thượng trước, tìm cách trì hoãn chuyện của Quý Lương viện.
Tiểu Thần sẽ đến phòng của Thái tử để điều tra, xem có thể tìm thấy thứ gì hữu ích không..."
"Xin chờ một chút." Đỗ Hàn Yên đột nhiên nói: "Cảm ơn lòng tốt của Công chúa, bọn ta đội ơn người vì người sẵn sàng giải cứu Quý Lương viện, nhưng mọi người không cần phải làm chuyện nguy hiểm như vậy..." Nàng lo lắng nhìn Tiểu Thần đã được đeo khăn che mặt xong.
"Nhưng nếu không xử lý Thái tử thỏa đáng, sau này chuyện này vẫn sẽ xảy ra.
Nếu hắn thực sự có âm mưu đại nghịch bất đạo, thì đây chính là cơ hội ngàn vàng." Thấy Đỗ Hàn Yên vẫn còn có chút do dự, Vũ Văn Ngưng nói: "Nếu như thuận lợi, ngươi có thể cùng Quý Lương viện rời xa nơi này, hai người cùng nhau chung sống cả đời, ngươi không muốn như vậy sao?"
Chắc chắn những lời này rất có sức hấp dẫn Đỗ Hàn Yên, mong đợi được trải qua một cuộc sống bình thường với Quý Liên Tích là điều viển vông mà nàng không dám nghĩ tới.
Và giờ giấc mơ đó dường như đã nằm trong tầm tay.
"Hơn nữa, đừng lo lắng về Tiểu Thần.
Nàng ấy chỉ cần lo lắng về việc khuôn mặt của mình bị nhìn thấy mà thôi." Vũ Văn Ngưng vừa nói vừa kiểm tra lại xem khăn mặt đã được buộc chặt chưa.
Nếu những người khác nhìn thấy "Hạ tướng quân" trở về từ cõi chết, có lẽ sẽ khiến rất nhiều người sợ chết