Quý Liên Tích gọi Tuyết nhi đến, bảo nàng ấy chuẩn bị giường cho Đỗ Hàn Yên.
"Quý Lương viên...?" Đỗ Hàn Yên nhìn nàng chằm chằm, muốn tìm chút manh mối để giải thích nghi ngờ của mình, nhưng trên khuôn mặt hoàn mỹ của nàng lại không chút tì vết: "Tại sao ngươi..." Không vạch trần ta?
Đỗ Hàn Yên còn chưa nói nửa câu sau, Quý Liên Tích đã nói: "Ta chỉ có một câu hỏi." Trên mặt nàng không có cảm xúc gì đặc biệt: "Đỗ Phụng nghi muốn hại ta sao?"
Nghe vậy, Đỗ Hàn Yên mở to mắt và lắc đầu nguầy nguậy.
Thấy vậy, khóe miệng Quý Liên Tích cuối cùng cũng cong lên: "Vậy thì cứ như vậy đi."
Nàng dẫn Đỗ Hàn Yên đang ngơ ngác đi vào phòng khách, sau khi nói "Nghỉ ngơi thật tốt" mới rời đi.
Nhìn Quý Liên Tích rời đi, Hạ nhi lập tức nghiêng người ghé vào tai Đỗ Hàn Yên và hỏi: "Nương nương, chuyện này là sao vậy? Tại sao chúng ta lại đột nhiên muốn qua đêm ở viện Y Liên vậy?"
Tất nhiên bọn thị nữ không biết, bởi vì tất cả bắt đầu từ việc nàng nói dối trong lúc nhất thời mà thôi.
Đột nhiên nàng không giải thích được nên chỉ nói: "Quý Lương viên thấy trời đã muộn, trên đường trở về rất nguy hiểm nên bảo chúng ta ở lại."
Hạ nhi gật đầu, lại hỏi lại: "Vậy người cảm thấy...!Quý Lương viên này thực sự có lòng tốt hay là tốt bụng giả tạo ạ?"
Lại nghe thấy Hạ nhi lỡ lời, Xuân nhi lại đánh nàng ấy như một lời cảnh cáo.
"Ta nghiêm túc đó!" Hạ nhi co rụt vai, xoa xoa cánh tay bị đánh: "Ngươi không thấy vừa rồi chúng ta làm hỏng việc tốt của Quý Lương viên sao? Nàng ấy còn không ghi thù chắc, lại còn có lòng tốt tiếp đãi chúng ta, có quỷ mới tin!"
Mặc dù giọng nói của Hạ nhi không lớn, nhưng bây giờ bọn họ đang ở chỗ của người ta, lại còn nói ra những lời như vậy nên Xuân nhi vội vàng dùng hai tay bịt chặt miệng của nàng ấy lại.
Nàng hoảng sợ nhìn xung quanh một vòng, cầu nguyện rằng họ sẽ không bị Quý Liên Tích hoặc các thị nữ của nàng nghe thấy.
Mà Đỗ Hàn Yên chỉ ngồi trên giường và suy nghĩ không chắc chắn.
Mặc dù trước khi nàng vào cung, cha mẹ nàng đã dặn dò nàng ở trong cung phải cẩn thận, đừng dễ dàng tin tưởng bất cứ ai.
Nhưng nàng luôn cảm thấy Quý Lương viên không giống thế, ít nhất là khác với những người khác mà nàng đã gặp ở đây cho đến nay.
Ví dụ như hai tỷ muội Dương Tầm và Dương Liễu, chỉ cần nàng nói chuyện với họ, nàng có thể phát hiện ra khát vọng quyền lực của họ, dường như chỉ cần có cơ hội là bọn họ sẽ đạp lên đầu nàng mà leo lên không chút do dự.
Còn đối với Quý Liên Tích, nàng chỉ có thể cảm nhận được sự theo đuổi bình lặng của nàng ấy, dường như một khi nàng ấy rời khỏi đây, nàng ấy sẽ tìm thấy một chốn yên vui và sống trong an yên cả đời.
Có lẽ bởi vì nàng quá ngây thơ nên không nhìn ra lòng dạ của con người vô cùng sâu, nhưng nếu không phải thì sao? Nếu Quý Liên Tích giống như nàng, không quan tâm đ ến quyền lực hay địa vị, mà chỉ thuận theo vận mệnh của mình và gánh vác mong muốn của người nhà thì sao? Biết đâu trong chốn thâm cung cô độc này, họ vẫn có thể trân trọng lẫn nhau.
Sáng sớm hôm sau, Đỗ Hàn Yên bị thị nữ Tuyết nhi của Quý Liên Tích đánh thức, nàng ấy bảo Đỗ Hàn Yên rửa mặt chải đầu, sau đó đi gặp nương nương.
Nàng ngái ngủ gật đầu trong cơn mê, nhưng không ngờ sau khi Tuyết nhi rời đi, Đỗ Hàn Yên lại quay về trong mộng.
Lần sau khi nàng mở mắt ra, Đỗ Hàn Yên còn nghi ngờ rằng mình vẫn đang ở trong mơ.
Bởi vì Quý Liên Tích trông giống như một thiên sứ từ trên trời rơi xuống trong ánh ban mai, cùng với khuôn mặt xinh đẹp của nàng, nói đó là một giấc mơ cũng không ngoa.
Đỗ Hàn Yên chỉ ngây người nhìn người đẹp trong mộng một lúc lâu, cho đến khi người đẹp cau mày: "Nếu Đỗ Phụng nghi có lòng học chữ thì buổi sáng là thời điểm thích hợp nhất, nếu đến cả quyết tâm dậy sớm học mà cũng không làm được thì Đỗ Phụng nghi nên từ bỏ chuyện này càng sớm càng tốt."
Nghe đến đây Đỗ Hàn Yên mới thực sự tỉnh táo, nàng ấy vội ngồi dậy, nhận ra sự hớ hênh vừa rồi của mình, xấu hổ cúi đầu xuống.
Thấy vậy, Quý Liên Tích ngừng gay gắt và nói: "Nếu ngươi đã sẵn sàng thì đến thư phòng đi." Nàng chờ Đỗ Hàn Yên gật đầu mới rời đi.
Cho đến khi trở lại thư phòng, Quý Liên Tích mới hít một hơi thật sâu, cố gắng điều chỉnh lại nhịp tim khó hiểu của mình.
Vừa rồi nàng nhờ Tuyết nhi đi gọi Đỗ Phụng nghi, nhưng chờ một hồi cũng không thấy nàng ấy xuất hiện nên nàng đích thân đến đó.
Nàng vốn tưởng rằng nàng ấy tốn quá nhiều thời gian để trang điểm nên không nghĩ ngợi gì liền mở cửa đi vào thúc giục, không ngờ đụng phải Đỗ Hàn Yên vẫn đang ngủ say.
Vào lúc nàng ấy mở đôi mắt mờ sương và nhìn nàng, ánh mặt trời chiếu nhẹ lên người nàng ấy và phong thái lười biếng đã in sâu vào tâm trí của Quý Liên Tích.
Nàng lắc đầu, buộc mình không được nghĩ ngợi nữa, cầm quyển sách vừa đọc dở lên, cố gắng phân tán sự chú ý của mình.
Một lúc sau, Nguyệt nhi ở bên cạnh vẫn luôn nhìn nàng với ánh mắt kỳ lạ đưa tay ra, cầm cuốn sách trong tay Quý Liên Tích lên, xoay nó nửa vòng rồi đặt lại vào tay nàng.
Quý Liên Tích lúng túng cười với Nguyệt nhi, Nguyệt nhi thở dài: "Nương nương, lại có điều gì làm người phiền lòng sao?"
Nàng lơ đãng đến nỗi còn đọc ngược cuốn sách.
Quý Liên Tích rũ mắt thở dài, quyết định nói ra suy nghĩ của mình: "Thật ra ta gần đây..." Vừa mới bắt đầu thì kẻ đầu xỏ khiến nàng phiền lòng tiến vào, thế nên nàng vội vàng im lặng.
"Tham kiến Quý Lương viên." Đỗ Hàn Yên chào hỏi, Quý Liên Tích không muốn tỏ ra kỳ lạ, vì vậy nàng nhanh chóng ngồi xuống, đưa cho nàng ấy một cuốn sách với một cây bút và mực, yêu cầu nàng ấy phải vừa viết cách phát âm vừa viết chính tả.
Sau khi dạy nàng ấy từng chữ một, Quý Liên Tích có thể nhìn ra Đỗ Hàn Yên cần thời gian để tiêu hóa, nên nàng đã bảo nàng ấy nghỉ ngơi một lúc.
Còn mình lấy tờ giấy viết thư ra, cẩn thận viết vài chữ lên đó.
Đỗ Hàn Yên ngồi đối diện nàng, luân phiên nhìn dáng vẻ nghiêm túc và nét chữ đẹp đẽ của nàng, tò mò muốn biết nàng đang viết gì.
Nhưng vì mối quan hệ của nàng và Quý Liên Tích còn chưa đủ thân thiết để can thiệp vào chuyện riêng tư nên nàng ấy chỉ có thể im lặng nhìn.
Quý Liên Tích nhận ra ánh mắt của Đỗ Hàn Yên, nàng cười nói: "Ta đang viết thư để gửi về nhà."
"À, thì ra là thế.
Ta không biết chữ nên chưa từng nghĩ đến việc viết thư về nhà." Đỗ Hàn Yên đi vòng qua bàn để đến chỗ nàng, nhìn vào nội dung, nàng ấy nhận ra một vài từ mình vừa học, chỉ vào chúng và đọc chúng.
"Đỗ Phụng nghi học thật nhanh!" Quý Liên Tích vui vẻ nói.
Đỗ Hàn Yên mỉm cười, nàng ấy tinh nghịch hếch mũi lên nói: "Không phải ta khoe khoang đâu, đầu óc của ta quay rất nhanh!"
Nhìn thấy dáng vẻ dương dương đắc ý của nàng ấy, Quý Liên Tích buồn cười nói: "Nếu như vậy, ta dạy Đỗ Phụng nghi thêm vài chữ nữa nhé?"
Đỗ Hàn Yên nghe xong vội vàng lắc đầu: "Xin người hãy tha cho ta đi!"
Cả hai hòa thuận vui vẻ, nhìn nhau mỉm cười, dường như những cảm xúc kỳ lạ trong lòng trước đó chưa từng xảy ra.
"Nếu Quý Lương viên không chê..." Đỗ Hàn Yên bắt đầu trước: "Ngươi có thể gọi ta bằng tên của ta không? Cứ gọi là Đỗ Phụng nghi thì xa lạ quá."
Quý Liên Tích nghe xong liền nghĩ đến tên của nàng ấy, trong đầu thầm gọi "Hàn Yên", nàng cảm thấy xấu hổ và cảm thấy mình không nói ra nổi, vì vậy nàng đã nghĩ ra một phương án thỏa hiệp.
"Chi bằng ta gọi ngươi là Hàn Yên muội muội nhé?" Dù sao Đỗ Hàn Yên cũng nhỏ tuổi hơn nàng, nhập cung muộn hơn nàng, thêm tước hiệu cũng sẽ không quá thân thiết và cũng không xa lạ, cho nên nàng cho rằng đây là một ý kiến hay.
Mặc dù Đỗ Hàn Yên không thể che giấu sự thất vọng của mình, nhưng nàng ấy đã cố gắng hết sức để không thể hiện điều đó ra và gật đầu.
Quý Liên Tích lại nói: "Vậy ngươi cũng có thể gọi ta tỷ tỷ."
Đỗ Hàn Yên gật đầu, gọi thử: "Liên Tích tỷ tỷ..."
"Ừm." Không biết loại quái vật nào gây rắc rối, nghe nàng ấy gọi tên mình mà Quý Liên Tích cảm thấy lòng mình ngứa ngáy.
Nàng hắng giọng như để che đậy, rồi cầm bút lên tiếp tục hoàn thành bức thư nhà còn dang dở.
Tuy nhiên, Đỗ Hàn Yên lại không dễ dàng buông tha cho nàng, nàng cảm thấy ánh mắt của Đỗ Hàn Yên vẫn dán chặt vào người mình.
Khi nàng không thể chịu đựng được nữa, Đỗ Hàn Yên quay đi và quay trở lại chỗ ngồi của mình mà không nói một lời nào.
Bầu không khí kỳ lạ cuối cùng cũng được giải tỏa, Quý Liên Tích tạm thời gác lại chuyện của nàng ấy sang một bên, hoàn thành bức thư nhà, sao đó nhờ Tuyết nhi gửi nó cho công công phụ trách việc sắm sửa trong cung.
Sau khi làm xong những việc nên làm, Quý Liên Tích hỏi: "Vậy Đỗ Phụng...!à không, Hàn Yên muội muội muốn làm gì tiếp theo?"
Đột nhiên bị gọi, Đỗ Hàn Yên rùng mình, sau đó lại khôi phục vẻ mặt tươi cười thường ngày hỏi: "Vậy Liên Tích tỷ tỷ thường làm gì để giải trí vậy?"
"Ngoài việc đọc sách, ta cũng sẽ chơi cờ với đám Tuyết nhi, thế nào? Hàn Yên muội muội có hứng thú chơi một ván cờ không?" Chơi cờ là thú vui thường ngày mà nàng thích nhất ngoài đọc sách, bình thường người chơi cờ với nàng cũng chỉ có thị nữ bên cạnh mình.
Nếu Đỗ Hàn Yên cũng thích chơi cờ, vậy thì cuộc sống sau này của nàng sẽ có thêm một người chơi cờ, như thế cũng vui.
"Chơi cờ sao?