"Hắt xì!"
"Hắt xì!"
"Thật là, hai người đều không còn là trẻ con nữa.
Lỡ bị cảm lạnh thì sao?"
Nguyệt nhi ở bên cạnh vừa đắp chăn vừa dạy bảo bọn họ, còn Xuân nhi đóng vai trò là người hòa giải.
"Trời cũng đã muộn rồi, nếu ta không ngăn cản hai người, hai người muốn chơi đến khi nào đây?"
Rất hiếm khi bị giáo huấn như một đứa trẻ, Quý Liên Tích ngượng ngùng nói: "Thật xin lỗi."
"Ta đã bảo Tuyết nhi đun nước tắm cho hai người rồi, mau đi tắm rửa đi, nếu không để bị cảm lạnh thật Thái tử điện hạ sẽ trách tội đấy."
Tắm?
"Ta và Đỗ Phụng nghi cùng tắm sao?"
Nguyệt nhi coi đó là điều đương nhiên: "Tất nhiên rồi, chỗ chúng ta chỉ có một cái bồn tắm thôi."
Một tay Quý Liên Tích nắm chặt lấy chăn, một tay nhanh chóng vung vẩy: "Lát nữa ta tắm sau, để Đỗ Phụng nghi tắm trước đi!"
Nguyệt nhi nhíu mày: "Nương nương, người đang nói cái gì vậy? Chờ Đỗ Phụng nghi tắm rửa xong thì còn phải đợi nước nóng lên, đến lúc đó nương nương chắc chắn sẽ bị cảm!"
Xuân nhi ở bên cạnh che miệng cười nói: "Quý Lương viên đừng thẹn thùng, hai người đều là nữ nhi, không có gì phải sợ."
Cho dù là như vậy, nhưng vừa nghĩ đến cảnh được ở trong cùng một bồn tắm với Đỗ Hàn Yên ở khoảng cách gần như vậy, lại còn trần như nhộng, nàng liền không kìm được muốn chạy trốn.
"Vậy thì để ta đợi đi, Liên Tích tỷ tỷ tắm rửa trước đi ạ." Đỗ Hàn Yên im lặng từ nãy chợt lên tiếng.
Nếu không phải nương nương nhà mình bị cảm thì Nguyệt nhi đương nhiên không còn gì để nói, nhưng Xuân nhi đã thuyết phục: "Nương nương, người đã gả cho Thái tử điện hạ, là người cực kỳ quý giá, không thể làm loạn, phải cẩn thận một chút!"
Đỗ Hàn Yên thờ ơ xua tay: "Yên tâm đi, thân thể của ta rất khoẻ mạnh...!hắt, hắt xì!" Lời còn chưa nói xong, một cái hắt xì đã đánh gục nàng.
"Cứ tiếp tục dây dưa là cả hai đều sẽ bị cảm lạnh đấy." Nguyệt nhi nói.
Quý Liên Tích giãy giụa mấy lần, cuối cùng vẫn gục ngã, xấu hổ nói: "Tắm ch ung thì tắm!"
Nói xong nàng muốn nắm tay Đỗ Hàn Yên, nhưng nàng ấy lại không chịu dễ dàng tuân theo, co rụt lại.
"Đợi đã..." Nàng ấy còn chưa nói hết câu, Nguyệt nhi đã đẩy nàng ấy từ phía sau.
"Chờ nữa sẽ không bao giờ xong được, được rồi, mau vào đi!" Hai bà cô bị đẩy vào phòng, Nguyệt nhi đóng cửa lại mới rời đi.
Quý Liên Tích còn chưa kịp phản ứng, thì Đỗ Hàn Yên đã nhanh chóng c ởi quần áo nhảy vào bồn tắm: "Liên Tích tỷ tỷ cứ thong thả!"
Quý Liên Tích không thể tin được thầm nguyền rủa trong lòng, trong phòng không có chỗ che chắn, chẳng phải Đỗ Hàn Yên vào bồn tắm trước sẽ nhìn thấy cơ thể [email protected] truồng của nàng bây giờ sao?
Nàng xấu hổ đến mức không thể kiềm chế được nên trước tiên ra lệnh cho Đỗ Hàn Yên quay lưng lại.
Thấy Đỗ Hàn Yên đã làm theo lời mình, nàng từ từ cởi bỏ quần áo của mình.
Phía sau truyền đến âm thanh ma sát khiến trí tưởng tượng của Đỗ Hàn Yên không thể nhìn thấy cảnh tượng trước mắt càng thêm phong phú.
Trước khi Quý Liên Tích bước vào bồn tắm, tai của Đỗ Hàn Yên đã đỏ bừng.
Tiếng bước chân trần dần dần đến gần, Đỗ Hàn Yên có thể cảm nhận được nàng nhẹ nhàng bước vào bồn tắm.
Vì Tuyết nhi không ngờ rằng hai người họ sẽ tắm rửa cùng nhau nên chỉ pha nước đủ cho một mình Quý Liên Tích, nhưng bây giờ hai người đang ngâm chung bồn tắm nên nước tự nhiên sẽ đầy và chảy ra.
Hai người quay lưng lại với nhau, gần đến mức có thể cảm nhận được tóc đối phương chạm vào lưng mình.
"Để Liên Tích tỷ tỷ phải chịu thiệt khi tắm ch ung với Hàn Yên rồi."
"Không thiệt chút nào, ta...!hôm nay chơi rất vui, cảm ơn muội." Lần trước nàng tươi cười như thế này đã là chuyện bao lâu rồi?
Có lẽ là khi nàng còn nhỏ nằm trong lòng ca ca, nghe hắn đọc hoạ bản.
Kể từ khi nàng gả tới đây, nụ cười trên khuôn mặt nàng không còn chân thật nữa.
Khi nàng nhớ ra mình đã thuộc về Thái tử, ký ức vui vẻ vừa rồi chợt trở nên nhạt nhòa.
Quý Liên Tích rũ mắt xuống và không nói gì nữa.
Nàng đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, không nhận ra rằng Đỗ Hàn Yên đã lén lút quay lại, nhìn nàng với ánh mắt dập dềnh sóng nước.
Những giọt nước lặng lẽ chảy trên bờ vai trắng như tuyết của Quý Liên Tích, Đỗ Hàn Yên phải cố gắng rất nhiều để chống lại sự xúc động muốn xông tới cắn xuống.
"Thái tử điện hạ thật có con mắt tinh tường." Đỗ Hàn Yên nói lời xa xôi, làm cho Quý Liên Tích khó hiểu.
Cũng bởi vì những lời này đã khiến nàng tỉnh táo lại, nàng theo bản năng quay đầu lại, lúc này mới phát hiện Đỗ Hàn Yên đang ở đối diện với mình, nếu nàng quay lại thì sẽ là mặt đối mặt.
Chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến mặt Quý Liên Tích nóng như lửa đốt, may là bị hơi nước nóng bao phủ nên khó nhìn thấy.
"Vào lúc này thì đừng nhắc đến Thái tử điện hạ..." Những suy nghĩ phức tạp khác nhau được giấu kín trong lời nói của Quý Liên Tích.
Đỗ Hàn Yên im lặng, "vào lúc này" có nghĩa là gì? Là khi chỉ có hai người họ sao?
Sau khi làm ấm người, hai người ra khỏi bồn tắm, thay quần áo mới tinh.
"Nương nương, cũng muộn rồi, nên về rồi ạ..." Xuân nhi đang định mời Đỗ Hàn Yên về tẩm cung, nhưng lại nhận được ánh mắt thỉnh cầu của nàng cắt ngang lời nàng ấy.
Sau đó Đỗ Hàn Yên nói: "Nhưng tối nay...!ta muốn ngủ với Liên Tích tỷ tỷ..."
Quý Liên Tích nghe xong trợn mắt trong giây lát.
Xuân nhi khó xử nói: "Nhưng mà..." Nếu như Thái tử điện hạ lại tới sủng hạnh...!Bọn họ ngăn cản chuyện tốt của Quý Lương viên một lần thì cũng thôi đi, nhưng nếu như là hai lần liên tiếp thì thật sự rất khó để đảm bảo Quý Liên Tích sẽ không tức giận.
"Không được sao?" Đỗ Hàn Yên khẽ cau mày, vẻ mặt tủi thân tựa hồ có thể rơi lệ bất cứ lúc nào, nàng quay sang thỉnh cầu Quý Liên Tích đồng ý.
Đối mặt với ánh mắt ngây thơ trước mắt, Quý Liên Tịch đã suýt chút nữa thốt ra lời đồng ý, nhưng cân nhắc hôm nay là ngày thứ hai ở lại qua đêm, dường như vẫn có chút gì đó không thích hợp.
Nhưng sau khi nghĩ lại, nếu Đỗ Hàn Yên quay về, nàng ấy sẽ lại là món ăn của Vũ Văn Dương, trong lòng nàng biết rất rõ rằng mình không muốn chuyện này xảy ra.
Khi Đỗ Hàn Yên cảm thấy không còn hy vọng thì nàng ấy lại nghe thấy tiếng "được" của Quý Liên Tích, khiến trái tim nàng ấy lại nhảy lên một lần nữa.
Nàng đang dặn dò Tuyết nhi chuẩn bị giường cho Đỗ Hàn Yên thì Đỗ Hàn Yên vội vàng ngăn nàng lại: "Vừa rồi Liên Tích tỷ tỷ không nghe rõ sao? Muội