Long Đại đã ngồi dậy từ lúc nào mắt đang nhìn gì đó ở xung quanh, nghe câu hỏi của cô chợt quay lại nhìn cô.
-Đừng hỏi mấy câu vớ vấn, việc cần lúc này là làm thế nào để lên được trên kia, nếu không tôi sẽ để cô chết ở đây một mình.
Giọng nói lành lạnh khiến cô rùng mình.
-Tôi biết rồi.
Cô không nói nữa, đưa một tay xoa lấy cái chân đang đau của mình.
Rõ ràng là nằm trong lòng Long Đại, không hiểu lại va đập ở đâu mà giờ chân cô có dấu hiệu trật khớp hoàn toàn không thể đứng lên.
Thấy bản thân dường như không thể đi lại cô lê người lại phía một thân cây.
-Làm sao?
Chợt giọng nói chả mang cảm xúc gì của Long Đại cất lên .
-Không sao cả.
Không ai nói với ai câu nào nữa, cô thử tìm kiếm điện thoại nhưng hình như đã rơi đâu mất rồi, không còn cách nào liên lạc cho Tố Châu.
-Long Đại, anh có đem điện thoại không? Chúng ta gọi người tới giúp.
-Không có.
Nghe câu trả lời cô cũng không biết làm thế nào, ngước mắt lên nhìn không ngờ con dốc này cao như thế, hơn thế lại là dốc đất hoàn toàn trơn trượt tuyệt nhiên là không thể leo lên lại.
-Long Đại, anh đi đâu thế?
Long Đại bên này đã đứng dậy đi đâu đó, cô có thể nhìn thấy bộ đồ đã nhăn nheo của Long Đại vì ban nãy lăn xuống dốc.
Chân đau nên cô không thể đứng dậy đi theo đành ngồi đó dựa vào thân cây đợi Long Đại quay về.
Nhưng lỡ như anh ta đi luôn thì sao, Long Đại đâu có ưa gì cô, hơn thế mấy tháng trước còn đe dọa cô, việc anh ta bỏ lại cô một mình cũng rất dễ hiểu.
Cô vẫn nhìn chằm chằm theo hướng Long Đại đi ban nãy, trời tối nên mọi thứ chỉ là một khoảng đen kịt của đêm tối.
Như biết trước Long Đại sẽ không để mình ở lại cô chợt nhắm mắt không muốn nhìn nữa.
Đêm tối ở đây lạnh vô cùng, trên mình chỉ có cái áo khoác mỏng, chân phải đau nhứt khiến cô co rúm mình lại .Chợt có tiếng bước chân đi tới khiến cô cũng ngầm biết được là ai, không quá bất ngờ từ từ mở mắt ra.
Long Đại đã quay về trên tay là một mớ củi khô.
Anh đến gần phía cô đặt đống củi lên trước mặt, tay móc ra một chiếc bật lửa từ túi quần rồi châm lên.
Chợt lửa được đốt, bừng sáng cả một góc, xua tan hơi lạnh về đêm.
Đột nhiên, hanh động tiếp theo của Long Đại khiến cô bất động.
Anh chợt nắm lấy chân cô, cởi bỏ chiếc giày đế thấp đưa lên quan sát.
Cô vội thụt chân lại.
-Để yên nếu cô không muốn tàn phế cả đời.
Hù dọa ai thế, ai trật chân lại bị tàn phế bao giờ.
Cô không rụt chân lại nữa để yên cho Long Đại quan sát.
Mắt cô chăm chú nhìn hành động của anh nhưng trong đầu lại tính toán điều gì đó.
Không ngờ một ngày cô và Long Đại lại có thể ở chung một chỗ, cô phải nắm bắt cơ hội này để thực hiện kế hoạch của mình.
Cô không biết bản thân có thể kiên nhẫn bao lậu mà "chơi đùa" với Mã Phi và Long Đại nữa.
Ngần ấy năm đã quá đủ rồi, cô phải đẩy nhanh tiến độ khiến anh ta thân bại danh liệt, còn Mã Phi phải chết dưới tay cô.
với Mã Phi coi như cô thành công khiến anh ta bị thu hút, nhưng Long Đại thì khó hơn nhiều, Long Đại không phải một kẻ non nớt tình trường như Mã Phi.
-Á.
Không biết có phải cô đàn nghĩ xấu xa khiến trời phạt không mà không nói không rằng Long Đại đã chỉnh khớp lại cho cô khiến cô đau đến ch ảy nước mắt.
Đang chìm đắm trong suy tinh của mình,chưa kịp chuẩn bị để đón nhận cơn