Chị cũng là Lý Bích,là cảnh sát trong đội phòng chống buôn lậu vũ khí của đội trưởng Tuấn Phong.
Gió thổi bên tai khiến tai cô như ù cả đi,gió của sông về đêm thổi từng cơn vào khuôn mặt đã cứng lại,tiếng huyên náo của các vị khách ở bữa tiệc ồn ào như thế nhưng chẳng tạp âm nào lọt qua tai cô.
Ngay lúc này chỉ có lời nói của Anh Thư là vang vọng trong đầu,cơ thể căng cứng,mái tóc bay bay trước mặt nhưng cô chẳng muốn để tâm mà đưa tay hất sang một bên.
Cô như chết lặng,chỉ biết nhìn Anh Thư chằm chằm.Không gian như muốn ngưng đọng,hai người phụ nữ nhìn nhau vô định,trái với nụ cười bình thản của Anh Thư cô lại hoang mang đến cực độ.
- Chào em,Mai Hân, vợ của đội trưởng Tuấn Phong.
Nghe những câu nói đã rất lâu rồi mới nghe lại,ánh mắt cô hiện lên vẻ kích động.Cô không biết cảm xúc của mình bây giờ là gì.Là vui mừng khi gặp được một đồng minh giống mình đang trên con đường tìm đến những sự thật trong thế giới ngầm hay là lo sợ khi đã có người thứ hai ngoài bản thân cô biết chuyện cô đang làm.
Nhận thấy mắt cô đã sắp long lanh nước,Anh Thư liền chạm nhẹ cánh tay cô,mắt đảo qua một vòng.
-Bình tĩnh,đừng để lộ biểu cảm bất thường.
Là một cảnh sát chìm phải đóng giả một diễn viên từng bước trà trộn vào thế giới showbiz rồi lại thế giới ngầm,Anh Thư đủ kinh nghiệm và tỉnh tảo trong mọi tình huống.
Nghe sự nhắc nhở của Anh Thư cô khẽ đảo mắt để mắt thôi long lanh,hít một hơi khó nhọc cô lấy lại bình tĩnh.
Có thứ cảm xúc gì đó mắc ở cổ nghẹn đắng khiến cô không thốt nên lời nào.
- Chị biết tôi từ khi nào?
Cô khó nhọc mở miệng,thanh âm rất nhỏ chỉ có hai người nghe.
- Có lẽ em không nhớ, ngày đám cưới của em cùng đội trưởng chị có đến dự.
Ánh mắt Anh Thư nhìn cô đầy hồi tưởng,vẻ mặt vẫn tươi cười đầy chuyên nghiệp.
Mai Hân lục tìm kí ức của ngày cưới hạnh phúc lẫn đau thương ấy.
Cô nhớ đến hình ảnh cô và Tuấn Phong Đang khoác tay nhau tiếp khách ở sảnh nhà hàng,cô và anh còn đang cười rất hạnh phúc,tay anh nắm chặt tay cô không buông rất ấm áp.Rồi cô nhớ đên một cô gái ăn mặc có phần kín đáo,mang cặp kính cận to,mái tóc cột đuôi ngựa rất năng động và mạnh mẽ.
Cô gái đó còn tới trước mặt cô và Tuấn Phong chào hỏi và chúc mừng.
-Đây là Lý Bích, là cô gái rất mạnh mẽ trong đội của anh.
Câu nói của Tuấn Phong ngày ấy chạy nhanh trong đầu cô.
Thì ra đó là Anh Thư của bây giờ,chị thay đổi đến mức cô không thể liên tưởng được.
- Tôi nhớ rồi, ngày hôm đó chị đứng trước mặt chúng tôi,anh ấy còn giới thiệu chị với tôi.
Cô đờ đẫn nói,thanh âm càng ngày càng nhỏ.
-Nhớ ra rồi thì tốt,không cần phòng bị với chị nữa rồi chứ?
- Chị,tại sao lại thay đổi như thế, tại sao lại trở thành bạn gái của Trương Bình.
- Em còn hỏi chị,chẳng phải chính em là câu trả lời rồi sao? Ban đầu chị cũng chẳng nhận ra em, một cô gái với vẻ ngoài thanh thuần và nụ cười rạng rỡ trong chiếc váy cưới lúc đó nữa.
Chẳng phải bây giờ em cũng đang là người phụ nữ của Long Đại đó sao?
Cô như hiểu ra mọi thứ.
Thì ra cả cô và Anh Thư đều đã thay đổi vì chung một mục đích.Đều phải đánh đổi rất nhiều để có thể đứng ở đây.
- Hai cô gái nói chuyện gì mà say mê thế,mới đây mà thân thiết rồi sao?
Đang định hỏi thêm gì đó thì tiếng của Trương Bình phía sau cắt đứt tất cả các mạch hồi tưởng.
Tựa như đang khởi động lại lớp mặt nạ của cả cô và Anh Thư.
Cả hai quay đầu với khuôn mặt rạng rỡ,vui tươi như đang trong một cuộc hội thoại vui vẻ mà các cô gái hay nói với nhau.
- Thì chuyện phụ nữ với nhau,anh thì biết cái gì.
Anh Thư lấy lại phong độ ban đầu rất nhanh liền tiến tới trước vòng tay qua tay Trương Bình.
Kế bên Trương Bình,Long Đại nhìn cô hết sức chăm chú.
Cô thấy thế cũng tiến tới cạnh anh nhẹ khoát tay kèm theo nụ cười chuẩn mực.
-Phụ nữ của Long Đại quả thật rất thú vị,vừa nói đôi ba câu đã thấy hợp nhưng mà hình như tinh thần còn hơi yếu vừa chọc đôi ba câu em ấy đã sợ rồi.
Thấy cô vẫn có chút chưa thoải mái,còn Long Đại thì đang nhìn cô vơi ánh nhìn bất thường,Anh Thư liền nói đỡ cho cô để giải thích vẻ mặt kì lạ này.
Ngay sau đó Long Đại cũng nhìn sang Anh Thư.
- Ấy nè, đừng nhìn tôi với ánh mắt đó chứ,người phụ nữ của anh vẫn yên bình đứng đó còn gì.
Anh Thư cười cười nói liền nhìn sang Trương Bình.
- Em đó, thôi chọc ghẹo