Hết tuần cô cũng xuất viện,lúc này cô đang nằm trên giường,vì vết thương đang trong thời gian lành lại nên Long Đại không để cô tự ý đi lung tung.Muốn đi đâu phải gọi anh hoặc cô Quế giúp,nhiều lúc cô bảo anh làm quá vấn đề lên,cô bị thương ở lưng nhưng chân thì hoàn toàn bình thường vẫn đi được,thế nhưng đáp lại cô chỉ là nụ cười cùng cái hôn nhẹ nhàng trên đỉnh đầu của anh.
- Alo,Mai Hân là em đúng không?
Tiếng Tố Châu vang lên trong điện thoại.
-Là em.
Vì điện thoại đã lạc mất trên du thuyền nên giờ cô đang dùng chiếc điện thoại mới.
-Rốt cuộc là em còn nhớ đến chị không thế? Thời gian qua em ở đâu? Chị không có cách nào liên lạc được cho em.
Tiếng tức giận của Tô Châu vang lên bên tại.
-Thời gian qua em chỉ là...làm một số chuyện,không may làm mất điện thoại đến hôm nay mới gọi cho chị.
-Em thật là, làm chị lo quá trời.
Tố Châu hờn dỗi,giọng cũng nhỏ dần đi.
- Em xin lỗi, dạo này chị vẫn khỏe chứ?
- Vẫn khỏe, chỉ là từ lúc em rời công ty chị cũng không nhận để quản lí nghệ sĩ nào nữa.
Công ty muốn công bố chuyện này nhưng chị muốn đợi ý kiến của em.
Nhiều fan hâm mộ của em nhắn về cho công ty hỏi tại sao không thấy em xuất hiện nữa.
Cả báo chí cũng hỏi rất nhiều.
Cô nghe Tố Châu nói nhất thời yên lặng.
-Tố Châu,nhờ chị sắp xếp cho em một buổi họp báo.
- Hả?Để làm gì?
- Tuyên bố giải nghệ.
Cô bình thản nói,đáp lại là sự im lặng của Tố Châu.
- Nhanh thế sao? Em không muốn suy nghĩ lại à?
Mãi sau Tố Châu lại lên tiếc,chất giọng lộ rõ sự tiếc nuối và buồn bã.
-Em suy nghĩ kĩ rồi.
-Được rồi.
Nói chuyện một hồi,Tố Châu quyết định đầu tuần sau sẽ mở họp báo.Lúc đó cô sẽ tuyên bố với công chúng về việc rời công ty và giải nghệ luôn.
Cô nghĩ việc này sẽ tạo nên một cuộc thảo luận rất lớn, chắc chắn sẽ có sự bàn tán rằng cô vì scandal mà giải nghệ nhưng nhanh thôi mọi chuyện cũng sẽ chìm xuống.Một thời gian sau,cái tên Mai Ngọc Hân trong giới giải trí sẽ biến mất,sẽ bị quên lãng.
Lúc đó cô mới có thể an tâm thực hiện những mục đích tiếp theo của mình.
Nói không luyến tiếc,không tiếc nuối là nói dối.Dù sao cũng theo cái nghề suốt 5 năm,còn nhớ những ngày đầu cô chật vật để xin vai quần chúng ra sao,nhớ những ngày bị xem thường vì diễn vai không thoại.Lại nhớ đến lúc có những vai diễn chính đầu tiên,vì muốn được công nhận cô đã ngày đêm nghiên cứu kịch bản kĩ đến mức nào.
Nhớ những tháng ngoài dầm mưa,hứng nắng ngoài phim trường cùng ekip,nhớ những lần bị thương,lần kiệt sức vì những cảnh quay.
Nhớ những fan hâm mộ yêu mến cô thật sự thường xuyên hỏi thăm cô, luôn đi theo cô mỗi lần đến phim trường.
Những tài nguyên nghệ thuật cô để lại,sau này cũng sẽ là hồi ức đẹp với cô.
Nếu sau này Mai Hân có thật sự biến mất,hình ảnh cô trên màn ảnh nhỏ vẫn sẽ còn đó,vẫn sẽ được nhắc đến.Thế nhưng cô vẫn mong đừng ai nhắc đến nữa, cô tốt nhất vẫn nên biến mất trong kí ức của ai đó từng gặp cô,từng biết cô.Những chuyện cô làm sau này,có lẽ trời không dung,đất không thứ.
Gọi điện cho Tố Châu xong cô buồn chán nên đi xuống lầu.
Nhìn xung quanh cũng chỉ thấy cô Quế đang loay hoay trong bếp.
- Cô nấu ăn ạ?
-À vâng, sao cô còn chưa khỏe mà lại xuống đây.
-Dạ con sắp khỏe rồi,nằm hoài trên phòng cũng buồn chán nên con xuống đây.
Long Đại đâu hả cô?
Cô khẽ đưa mắt nhìn quanh.
-Dạ cậu chủ lúc nãy đã ra ngoài rồi ạ.Cậu có dặn nêu cô có hỏi thì nói với cô là một lát sẽ về ngay.
Nghe cô Quế nói xong cô khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài vườn.
Mọi thứ chỉ mới một tuần mà hình như đã có thay đổi.
Cái hồ bơi không có nước giờ đây đã đầy,mang màu xanh trong,những khoảng đất trống cô muốn trồng hoa giờ cũng tràn ngập màu sắc của hoa hồng.
Gần đó còn có thêm chiếc ghế đá nhỏ để ngằm hoa.
Cô nhìn những bụi hoa rực rỡ tâm trạng liền tốt lên.
-Đẹp quá.
Cô không tự chủ liền thốt lên.
-Cô có thích không ạ?
Cô Quế đột nhiên từ trong nhà đi ra,tay mang theo bình nước.
-Dạ,rất đẹp.
-Lúc cô ở bệnh viện,cậu chủ đã