Phu nhân đang tìm gì sao?
Tiếng nói của ai đó vang lên khiến cô ngay lập tức bất động, ngay cả xuất hiện biểu cảm hoảng hốt cũng không dám, cô gần như nín thở, hai vai nhẹ run lên, nhịp tim theo đó tăng lên như muốn rơi ra khỏi lồng ngực.
Cô vẫn giữ nguyên tư thế cúi người vào trong xe, tầm mắt nhẹ nâng lên một chút, cô nhẹ đưa tay vuốt một phần tóc ra sau tai, lợi dụng cánh cửa xe đang che khuất liền điều chỉnh nét mặt từ từ ngẩng đầu lên đứng thẳng dậy.
Vừa mới nhìn lên cô liền bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo đầy nguy hiểm của người đàn ông trung niên ở ngoài cửa xe nói chuyện với Long Đại lúc nãy.
Hai mắt chạm nhau không quá lâu, rất nhanh cô liền nở nụ cười nhạt nhẹ gật đầu chào.
- Ông là...
Cô nheo mắt nhìn người đàn ông, làm ra vẻ mặt đầy thắc mắc,thanh âm phía sau kéo dài chờ đợi ông ta đáp lại.
- Chào phu nhân, tôi là Triệu Minh, là người của Long Đại cũng là người trông coi mọi thứ ở đây.
Ông ta cố gắng thể hiện ít ý cười nhưng ánh mắt lại quá sắc lạnh khiến nụ cười đó trông đáng sợ vô cùng.
- À chào ông, tôi là Mai Hân.
Cô mỉm cười gật đầu đáp.
Chiếc máy nghe lén đã kịp thời bỏ vào túi áo ngay khi Triệu Minh cất tiếng gọi khiến cô có phần an tâm, một tay vô thức nắm chặt làn váy vì quá căng thẳng nhưng trên mặt cô vẫn giữ biểu cảm tự nhiên nhất.
- Thật thất lễ, có phải tôi làm phu nhân hoảng sợ rồi không?
Giọng nói trầm trầm vô cùng bình thường, thế nhưng không hiểu sao qua tai cô lại tràn đầy ý nghĩa sâu xa.
Ý cười trong mắt Triệu Minh vẫn giữ nguyên, khóe môi nhếch lên một chút để làm ra nụ cười thể hiện sự khách sáo nhưng cô vẫn cảm nhận được sự kì lạ từ người đàn ông này đối với mình.
- Không có đâu, tôi vẫn ổn.
Cô mỉm cười đáp lại, ánh mắt lặng lẽ quan sát Triệu Minh.
- Hình như phu nhân đang tìm gì đó, nếu cần tôi có thể giúp phu nhân tìm.
Triệu Minh dùng giọng điệu cung kính nói, thế nhưng ánh mắt lại mang phần dò xét, ánh mắt ông ta hết đảo qua xe rồi lại đảo qua cô.
- À, lúc nãy tôi có làm rơi chiếc hoa tai trên xe nên bây giờ đang tìm lại, chiếc hoa tai đó là do Long Đại tặng nên tôi không thể làm mất được.
Cô hết sức tự nhiên nói, tay còn đưa lên tai sờ sờ vào vành tai trống không.
Triệu Minh đưa mắt nhìn đến tai cô, quả thật ở hai tai chỉ còn lại một chiếc hoa tai nhỏ màu bạc sáng lấp lánh.
- Vậy phu nhân có cần tôi tìm giúp không?
Ánh mắt dò xét của Triệu Minh hoàn toàn biến mất, lúc này chỉ còn lại sự lạnh lùng không thể hiện cảm xúc gì nữa.
- Vậy được, làm phiền ông rồi.
Mai Hân nhìn Triệu Minh với ánh mắt ái ngại nhưng không từ chối.
Nói rồi cô khẽ nhích ra khỏi vị trí cửa xe để Triệu Minh có thể đến gần.
Triệu Minh sải bước đi tới, ông ta càng tới gần một cảm giác lạnh lẽo liền lan tỏa khiến cô gần như mất bình tĩnh nhưng vẫn kiểm soát được cảm xúc trên khuôn mặt.
Nhường chỗ cho ông ta kiếm hoa tai, cô giả vờ đi xung quanh xe nhìn khắp nơi dưới đất như cũng đang tìm kiếm.
- Chiếc hoa tai trông như thế nào thế thưa phu nhân?
Khi chuẩn bị nhoài người vào xe kiểm tra ông ta mới hỏi cô.
- Hình hoa hồng, màu bạc, có đính pha lê nhỏ.
Cô đưa tay lên giả bộ sờ lại chiếc hoa tai còn lại rồi nói.
Ông ta không nói gì gì nữa, yên lặng cúi người vào xe tìm hoa tai cho cô.
Không gian nhất thời liền yên tĩnh chỉ còn nghe tiếng giày cao gót của cô lạch cạch nho nhỏ đang đi đi lại lại.
Trong môt khắc nào đó khi đang quay lưng lại tìm kiếm dưới đất, cô bỗng cảm nhận được cảm giác lành lạnh sau lưng như đang có một ánh mắt nào đó đang nhìn mình chằm chằm.
Thế nhưng cô không hề quay đầu lại nhìn, một phần vì sợ cũng một phần vì đóng cho tròn vai, người đàn ông tên Triệu Minh này hông đơn giản, cô sợ chỉ một giây lơ là, cô sẽ bại lộ.
- Tôi tìm thấy rồi, là cái này sao?
Khoảng ít phút sau, Triệu Minh ngẩng đầu hô lên một tiếng.
Cô ở một bên nãy giờ vẫn giả vờ nhìn xung quanh tìm kiếm liền quay người đi về phía Triệu Minh, cảm giác nặng nề trong lòng liền trở nên nhẹ bẫng, cô lặng lẽ thở phào một cái.
- Đúng rồi, là