Cho đến khi đã đi hoàn toàn vào trong nhà cô mới dám thở mạnh, hai tay buông thỏng xuống cố gắng hít thở để lấy lại bình tĩnh, ổn định lại cảm xúc.
Cô không biết nãy giờ mình có bị nhìn ra điều gì hay không, người đàn ông đó quá mức thâm sâu cô không thể diễn một cách qua loa để qua mặt ông ta được, mọi thứ phải tự nhiên và chân thật nhất có thể.
Tuy đã luyện tập tập trước gương rất nhiều lần, đã quay phim rất nhiều bộ phim, đã trải qua vô số vai diễn, cô vốn vẫn tự tin vào kĩ năng diễn xuất của mình nhưng chỉ mới gặp người đàn ông đó hai lần nhưng cô đã xém bị lộ tẩy, biểu cảm lúc nãy có một vài điểm không được tự nhiên, cô không biết Triệu Minh có tinh mắt đến mức nhận ra hay không.
Câu hỏi này cứ luẩn quẩn trong đầu khiến cô cứ bồn chồn,lo lắng, trong lòng không yên.
Cô vào nhà liền kiểm tra thử chiếc máy nghe lén nhưng không phải chuyên môn nên nhìn đi nhìn lại cô cũng không hiểu nó hư hỏng chỗ nào.
Cô gọi điện thoại báo cho Anh Thư một tiếng rằng mình đã lấy được máy nghe lén về, thời gian tới sẽ sắp xếp thời gian đi gặp Anh Thư để bàn kế hoạch tiếp theo.
Sau đó cô liền đem chiếc máy bỏ vào một nơi kín đáo trong túi xách của mình.
-Phi Long, người đàn ông lúc sáng chúng ta gặp là ai thế?
Tối đến cả hai đang ở trong phòng của Long Đại.Mai Hân đang ngồi sấy tóc còn Long Đại chỉ vừa mới tắm xong.
Vừa thấy anh ra khỏi phòng tắm cô lại bâng quơ hỏi.
- Ông ta là Triệu Minh, một thuộc hạ đã làm ở đây rất lâu, còn trước khi anh trở thành chủ của nơi này.
Chức vụ của ông ta ở đây là trông coi toàn bộ nơi này, sẽ thay anh quản lí mọi chuyện lúc anh không có ở đây.
So với Mã Phi còn trên cả một bậc.
Long Đại vừa lau mái tóc ướt, vừa đi đến chỗ cô đang ngồi ôn tồn giải thích.
- Có chuyện gì sao?
Long Đại thấy cô im lặng không nói gì liền nhướng mày hỏi.
-À cũng không có gì, lúc sáng khi em đi tìm hoa tai có gặp ông ấy, ông ấy có giúp em tìm nên em muổn hỏi để sau này có gặp dễ xưng hô ấy mà.
Cô nhanh chóng lắc đầu tỏ ý không có gì rồi nói.
-Triệu Minh làm việc rất tốt, từ trước giờ chưa có sai sót gì, nếu em có việc gì cần có thể nói với ông ấy.
Long Đại đưa tay lấy máy sấy trên tay cô vừa sấy tóc cho cô vừa nói.
- Vâng.
Mai Hân ngoan ngoãn gật đầu một cái như đã hiểu, ánh mắt léo lên sự suy tư, đương nhiên vì đang quy lưng lại với Long Đại nên anh không thể nhìn thấy.
- Anh muốn ở đây đến bao giờ, không muốn về nhà với em sao?
Cô lúc này từ từ xoay người lại, hai tay vòng qua hông ôm lấy anh, ngẩng đầu lên nhìn anh hỏi.
Ánh mắt suy tư theo đó mà biến mất.
- Công việc vẫn chưa ổn lắm, anh phải ở đây một khoảng thời gian nữa.
Long Đại mỉm cười đầy cưng chiều, một tay đưa nhẹ mấy sáy, một tay luồng qua tóc xoa nhẹ nhẹ cho cô.
Động tác hết sức nhẹ nhàng như sợ làm đau cô.
Mai Hân nghe thế liền im lặng cúi mặt xuống.
- Em sao thế?
Long Đại vội vàng tắt máy sấy, hai tay nâng mặt cô lên nhẹ giọng hỏi.
- Không sao cả.
Cô nhỏ giọng đáp, tuy không thể hiện ra thái độ quá rõ ràng nhưng Long Đại biết rằng cô đang giận dỗi.
- Anh xin lỗi, là anh không nghĩ đến cảm xúc của em, để em