Tiền Duy gật đầu liên tục, mau chóng kéo khóa lên cao hơn cả ngực.
Sau khi cô mặc áo vào, Lục Tuân mới dám quay lại nhìn thẳng vào cô, anh quét một lượt từ trên xuống dưới người Tiền Duy, sắc mặt mới dịu lại không ít.
Chẳng lẽ anh sợ cô cảm lạnh vì dính mưa sao? Tiền Duy nhìn thoáng qua gương mặt thối đen kia, đột nhiên cảm thấy thoải mái: “Cám ơn anh nhé, Lục Tuân.
” Xem ra tuy ông chủ tương lai lòng dạ nham hiểm nhưng vẫn có chút tốt bụng.
Lục Tuân nhếch khóe miệng, vẻ mặt lạnh lùng: “Không cần cám ơn, chiếc áo của cô trông khó coi chết được, ảnh hưởng đến bộ mặt của thành phố chúng ta.
”“…”Tiền Duy ngắm chiếc áo khoác đen đang phủ trên người mình do người nào đó tiện tay mua , nghĩ mãi mà không ra tại sao chiếc áo anh mua lại có thể làm đẹp bộ mặt của thành phố, phản chiếu trong tấm cửa kính của quán, Tiền Duy luôn có cảm giác cả người mình như được bọc trong chiếc túi bóng rác màu đen, hơn nữa còn là loại cỡ lớn…Đáng tiếc Lục Tuân chẳng có hứng thú với chuyện bình luận về thẩm mỹ của anh, Tiền Duy chỉ đành nhắm mắt theo đuôi anh đi về, hai người không ai nói gì nữa, cho đến khi tới cửa trường học, Tiền Duy mới đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó.
“Ơ? Lục Tuân, chẳng phải anh đang định đi đâu à, không về trường cơ mà?”Lúc này Lục Tuân mới nhớ ra, anh khẽ ngẩn người, nhưng vài giây sau đó lại khôi phục thần thái lạnh lùng của mình: “Quần áo tôi cũng ướt hết rồi, về ký túc thay trước đã.
”“Ờ… nhưng sao lại đi đường vòng thế? Từ cửa trường đi qua tòa nhà ngay đầu tiên là tới ký túc xá nam rồi mà?”“Đến ký túc xá nữ rồi đấy, cô không định vào à?” Lục Tuân nhíu mày lại: “Cô rảnh như thế à, tôi thấy bài luận văn cuối kỳ Hình pháp cô hoàn toàn có thể tự viết được đấy.
”“Ơ ơ ơ, tôi không rảnh đâu, tôi rất bận, bài luận văn Hình pháp nhờ anh hết đấy! Tôi về trước nhé! Hẹn gặp lại!”Tiền Duy nói xong, thì chạy biến đi như một làn khói, cứ như đang sợ Lục Tuân sẽ đổi ý vậy.
***“Cậu tha lôi đâu cái áo đen xì như quạ ở đâu về thế?” Vừa vào cửa ký túc xá, Lưu Thi Vận đang sơn móng tay ngẩng đầu nhìn chằm chằm chiếc áo khoác đen của Tiền Duy thì hơi ngạc nhiên: “Lúc cậu đi tớ có thấy cậu mặc cái áo khoác này đâu?”“Cậu cũng thấy nó xấu đúng không? Còn cố ý mua cho tớ mặc nữa chứ…”Tiền Duy vừa lẩm bẩm vừa tháo chiếc áo ra, cô đang tiếp tục phàn nàn, lại bị tiếng huýt sáo của Lưu Thi Vận cắt ngang.
Tiền Duy ngẩng đầu, chợt nhận ra Lưu Thi Vận đang nhìn chằm chằm vào ngực cô với ánh mắt đầy ẩn ý: “Tiền Duy ơi Tiền Duy, trông cậu vậy mà thích áo lót viền hoa màu đen cơ đấy.
Bình thường chẳng thấy mặc bao giờ, trông rãnh kìa cũng sâu hun hút đấy nhỉ.
”Tiền Duy cúi đầu xuống nhìn thoáng qua ngực mình, cuối cùng cũng nhận ra ẩn ý của Lưu Thi Vận, hôm nay cô mặc chiếc áo thun trắng ra ngoài, bây