“Có! Đương nhiên là có!” Tiền Duy xoa xoa hai tay, trung thành nói: “Đối với anh, chỉ cần anh muốn, không cần phải đề nghị, tôi cũng sẽ cung cấp đặc quyền này cho anh mãi mãi không bao giờ kết thúc!”“Ừm.
” Lục Tuân dời mắt sang nơi khác: “Vậy cô kiếm cho tôi một chỗ trên đó nhé, gần đây tôi định lên thư viện học.
”“Không thành vấn đề! Hôm nào anh lên thư viện học thì sang Đông Nhị Quán tìm tôi là được.
” Tiền Duy nhìn Lục Tuân cười cười: “Lần này phải biết nắm chắc cơ hội đấy.
”Lục Tuân nhíu mày lại, lại hỏi một lần: “Cơ hội gì?”Tiền Duy nhìn anh nháy mắt đầy ẩn ý: “Anh hiểu mà.
” Lục Tuân tên nhóc này cũng biết giả ngu đấy chứ, những chuyện như thế che che đậy đậy có ý nghĩa gì đâu? Trước đó chính mồm anh còn nói chắc nịch là không thích tới thư viện, cũng không quan tâm dịch vụ chiếm chỗ hộ của Tiền Duy , bây giờ lại nhắc tới hi vọng cô kiếm chỗ ngồi cho anh, ha ha, Tiền Duy nghĩ thầm, còn không phải vì bắt đầu từ một tuần nay, Mạc Tử Tâm thường thường tự học ở tòa Đông Nhi Quán chỗ cô làm thêm đó sao? Lại còn tưởng cô không nhận ra chút trò mèo của anh à? Rõ ràng thích Mạc Tử Tâm người ta, rất muốn theo đuổi người ta nhưng lúc nào cũng tỏ vẻ kiêu ngạo, không chịu ra mặt thẳng thắn theo đuổi người ta, còn không muốn bị người khác biết, cứ lén lén lút lút tiếp cận người ta.
“Có chỗ nào vắng vắng ít người qua lại không?”Tiền Duy làm động tác “OK”: “Mọi chuyện cứ để tôi lo.
”Buổi sáng vừa nhắc tới chuyện đó với Tiền Duy, chiều hôm ấy Lục Tuân đã tới Đông Nhị Quán báo cáo rồi.
Tiền Duy vừa dẫn anh tới chỗ ngồi cô đã giữ, vừa cười thần bí hỏi: “Lát nữa sẽ có điều ngạc nhiên.
”Vị trí Tiền Duy chọn cho Lục Tuân là một chiếc bàn dựa tường nằm ở khúc ngoặt, ở những chỗ khác đều xếp một bàn dài có sáu đến bảy người ngồi, riêng khu này không gian hạn chế, một chiếc bàn chỉ đủ cho hai người ngồi, dù sao xung quanh cũng không còn bàn nào tự học, trong thư viện khan hiếm chỗ ngồi mà nói vị trí này có thể gọi là vị trí dành riêng cho khách VIP.
Trên gương mặt khó tính kia quả nhiên nở một nụ cười hài lòng hiếm thấy, thậm chí anh còn quay sang cười thân thiện với Tiền Duy.
Tiền Duy thầm dương dương đắc ý, cô nghĩ, chờ xem, chờ lát nữa anh sẽ càng cảm kích tôi ấy chứ.
Quả nhiên chỉ một lúc sau, Tiền Duy đã thấy bóng dáng thướt tha của Mạc Tử Tâm xuất hiện trước cửa thư viện, bắt đầu từ đầu tuần này, gần như ngày nào tầm này cô nàng cũng tới đây tự học.
“Mạc Tử Tâm.
” Tiền Duy nhỏ giọng gọi cô lại: “Tôi đã giữ chỗ giúp cô rồi, cô không cần tìm nữa đâu.
” Tiền Duy nói xong, liền chỉ vào góc rẽ khuất bên kia: “Bên ấy, tôi dẫn