Không Thèm Yêu Sếp

Chương 3


trước sau

cropped-rhoybvi.png

Không Thèm Yêu Sếp

Diệp Phỉ Nhiên

[Nguyên Phương]

Chương 3

Quay lại tuổi mười chín

Tiền Duy tỉnh lại giữa tiếng chuông di động réo ồn ào, cô cảm thấy toàn thân ê ẩm, mê man cầm điện thoại lên, theo phản xạ muốn tắt nhạc chuông, lần mò một lúc lâu mới nhận ra thứ cô đang cầm trong tay là một chiếc điện thoại cũ, là kiểu đã thịnh hành từ cách đây mười năm. Nếu như lúc này cô còn mê man tưởng rằng mình đang nằm mơ, thì tiếng Tiền Xuyên vang lên từ đầu dây bên kia đã khiến cô tỉnh ngủ hoàn toàn.

“Tiền Xuyên? Cậu về nước từ bao giờ đấy ???”

“Tiền Duy, có phải đầu óc chị lú lẫn rồi không? Cái gì mà về nước? Giờ em đang đứng dưới sân tòa nhà số 2 khu đông ký túc xá nam, chị mau mau tới đây ngay đi.”

Tòa nhà số 2 khu đông ký túc xá nam? ? Tiền Duy ngơ ra mấy phút, cô nhìn thoáng qua bốn phía xung quanh, trông nơi này lạ quá đi mà hình như cũng không lạ lắm, căn phòng này hiển nhiên là ký túc xá nữ, một bên phòng là hai chiếc giường hai tầng xếp cạnh nhau, phía bên kia là bốn chiếc bàn học, Tiền Duy lại nhìn một lượt, lần này càng nhìn lại càng thấy quen, càng nhìn toàn thân lại bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

Ơ kìa…. đây rõ ràng là ký túc xá thời đại học của mình mà! Cô dùng sức véo má một cái thật mạnh ! Mẹ nó, đau thật! Tiền Duy ngẩng đầu nhìn lên chiếc lịch treo tường, hôm nay là ngày 12/09/2009, đúng là năm cô mười chín tuổi.

Xem ra mình đã quay lại quá khứ thật rồi! Tiền Duy đau đầu nhức óc mà nghĩ, sớm biết ngôi miếu hôm qua thiêng như thế thì cô cũng không mồm thối xin quay lại tuổi mười chín làm gì, dù không ước mấy câu đại loại như “Hãy cho tôi thêm 500 điều ước nữa” thì tốt xấu gì cũng phải ước được trúng giải độc đắc hàng triệu đồng chứ!! Huống chi kiểu gì cũng chết, nhưng lại chết kiểu vô nghĩa như hụt chân rơi xuống hố, tốt xấu gì cũng phải cho cô chết thật hoành tráng chứ, chí ít cũng phải kiểu chết vì hy sinh làm việc nghĩa! Chết như thế còn được xưng danh là “Công dân tốt, công dân anh hùng” trên TV…

“Tiền Duy! Tao đã nhắc mày bao lần rồi, lần sau trước khi đi ngủ nhất định phải để chế độ im lặng!”

Tiền Duy nằm ở giường dưới, giường bên trên bỗng vang lên tiếng cằn nhằn ngái ngủ của Lưu Thi Vận, thậm chí cô có thể nghe thấy tiếng ván giường kêu kẽo kẹt vì cô nàng nằm trên vừa trở mình càu nhàu.

Tiền Duy tự cổ vũ bản thân, cũng tốt, trọng sinh rồi, vậy thì cứ quẩy nhiệt tình đi! Dù sao cũng tốt hơn so với việc chết hẳn!

Ngày 12/09/2009, mọi chuyện xảy ra hôm ấy dần hiện lên trong đầu cô, tất cả đều giống hệt như năm cô mười chín tuổi. Hôm đó là một buổi sáng bình thường, tối qua cô quên bật chế độ im lặng nên đã bị cuộc gọi của Tiền Xuyên phá vỡ giấc ngủ.

Chờ chút! Cuộc gọi của Tiền Xuyên…. tòa nhà số 2 khu đông ký túc xá nam…

Những manh mối này dần xuất hiện trong đầu Tiền Duy, lần này thì cô tỉnh ngủ hẳn, cô bật dậy khỏi giường, mặc tạm một bộ đồ vừa tiện tay vớ được, ngay khi cô chuẩn bị xông ra ngoài thì người giường trên đột nhiên vươn bàn tay trắng dài, kéo chiếc mũ áo khoác của Tiền Duy, sau đó một cô nàng tóc tai bù xù như ma nữ Sadako [1] ngồi dậy, từ trong màn thò nốt tay còn lại ra, trên tay bỗng xuất hiện một chậu xương rồng cảnh.

[1] Ma nữ Sadako (thực tế là đàn ông) : một nhân vật trong The Ring. Ba mươi năm trước, chàng trai trẻ Sadako Yamamura bị giết chết oan uổng và vứt xác xuống giếng sâu. Linh hồn oán hận của anh không thể siêu thoát nên ám vào một cuộn băng để gieo rắc nỗi sợ hãi.

1-8635-1479194891

“Tiền Duy, mày định xuống dưới đúng không? Giúp tao đặt chậu xương rồng cảnh này ở ngoài sân tầng một để nó được tắm nắng, ban công phòng chúng ta không hứng được nắng, cây xương rồng cảnh của tao sắp chết rồi.”

Tháng 9/2009, khai giảng năm hai chưa được bao lâu, tòa bên cảnh xảy ra chuyện có tên biến thái nửa đêm đột nhập ký túc xá nữ, mặc dù được phát hiện kịp thời, tên biến thái chưa làm được gì đã bỏ chạy, nhưng trong nhất thời lại khiến tất cả mọi người đềukhủng hoảng, người có dao gọt trái cây thì giấu dao dưới gối, người thì mua còi báo động đút trong người. Riêng Lưu Thi Vận thì mình cô một kiểu, cô lôi chậu xương rồng cảnh của mình lên giường, lấy danh là khi nào có biến thái tiếp cận, sẽ có thể cầm ngay chậu xương rồng đập cho hắn bất tỉnh.

“Nếu như sau khi bị cây xương rồng đập trúng mà hắn không ngất còn chạy trốn được, thì tao cũng có thể bắt hắn bằng gương mặt toàn gai xương rồng !”

Tiền Duy còn nhớ rõ rất rõ lời nói đầy quyết tâm của Lưu Thi Vận hôm ấy. Chỉ là sau một tuần, tên biến thái còn chưa xuất hiện, thì chậu xương rồng cảnh của Lưu Thi Vận đã thoi thóp rồi, ngay cả những chiếc gai cũng mềm oặt cả xuống.

“Chờ chút! Tao đang có việc gấp!”

Lưu Thi Vận không tha lại kéo mũ Tiền Duy về, dưới tình thế cấp bách cô đành phải nhận chậu cây xương rồng, ôm nó hùng hùng hổ lao ra khỏi ký túc xá.

Cô mau chóng chạy tới tòa nhà số 2 khu đông ký túc xá nam, Tiền Xuyên đang ở đó hẹn Lục Tuân tới đánh nhau! Ở kiếp trước, sau khi bị cuộc gọi của Tiền Xuyên đánh thức thì cô chẳng để ý, mà xoay người ngủ tiếp, đợi đến khi cô tỉnh lại, Tiền Xuyên và Lục Tuân đã đánh nhau một trận rõ to dưới sân ký túc, từ đó hai người kết thù, Tiền Duy cùng Tiền Xuyên cũng chính thức bắt đầu bước lên con đường đắc tội Lục Tuân .

Nếu ông trời già đã cho cô cơ hội sống lại, vậy thì lần này cô nhất định phải trân trọng nó, giữ gìn mối quan hệ tốt với sếp lớn tương lai!

Đáng tiếc Tiền Duy vẫn tới chậm một bước, đợi đến khi cô chạy tới trước ký túc xá nam thì Tiền Xuyên đã đấm Lục Tuân một cái.

Lục Tuân của năm mười chín tuổi với dáng người dong dỏng cao, môi hồng răng trắng, khuôn mặt vẫn anh tuấn như thế, tỉ lệ vàng trên khuôn mặt khiến người ta cứ nghĩ tới những vị công tử nhà quý tộc của thời đại dân quốc xưa.

Ngày ấy trông anh vẫn còn trẻ, toàn thân tràn trề nhiệt huyết tuổi xuân, mặt mũi sáng sủa thư sinh, và trên gương mặt cân đối kia cũng đã có những nét sơ khai của đóa hoa lạnh lùng cấm dục sau này. Lục Tuân là người như thế đó, lúc bạn tưởng rằng nhan sắc của anh đã đạt tới đỉnh cao rồi, thì anh sẽ dùng khí chất hiên ngang và tướng mạo ngời ngời kia phá vỡ quan điểm của bạn để tạo nên một đỉnh cao mới.

Thật đáng tiếc, lúc này gương mặt đẹp trai kia lại bị phả hủy bởi một cú đấm của Tiền Xuyên. Má trái của Lục Tuân bầm tím sưng to, khóe miệng đang rách da chảy máu.

Anh vươn tay chùi sạch máu bên khóe miệng, cúi đầu nhìn máu dính trên tay mình, mặt không biến sắc nhìn thoáng qua Tiền Xuyên, anh không nói gì cũng không giận không cáu, chỉ từ từ xắn tay áo lên, động tác vẫn thong dong nhàn nhã như thế.

Tiền Xuyên vênh mặt đắc ý nhìn Lục Tuân: “Thế nào? Đánh không lại à? Mấy tên học luật như cậu yếu ớt thật đấy.”

Tiền Duy nhủ thầm trong bụng là có chuyện rồi.

Lục Tuân ấy à, thái độ càng bình tĩnh thì xuống tay càng tàn nhẫn. Giờ cô mới hiểu vì sao ở kiếp trước, Tiền Xuyên lại bị Lục Tuân đánh cho một trận gần chết trước ký túc xá nam, kiểu khiêu khích này không phải muốn tự tìm đường chết thì là gì? Lục Tuân vốn chẳng hề yếu ớt như người ta nghĩ, từ năm mười mấy tuổi anh đã bắt đầu luyện Sanda [2] rồi …

[2] Sanda (Tán thủ) : là môn võ thuật sử dụng các đòn đấm, đá, nhấn, quăng, quật và các kỹ thuật tấn công, phòng thủ khác. Môn này được coi như một môn thể thao chiến đấu hiện đại và là một phần quan trọng của võ thuật Trung Hoa.

“Cứ lườm tôi như thế cũng chẳng được ích gì đâu? Có bản lĩnh thì lên đi.”

Tiền Xuyên vẫn liều lĩnh khích tướng, Tiền Duy liền xông tới gõ một cái thật mạnh vào sau gáy anh.

“Ai đấy? !” Tiền Xuyên nổi giận hét to một tiếng rồi quay đầu, vừa nhìn thấy Tiền Duy, giọng cậu mới dịu lại, “Rốt cuộc chị cũng tới hỗ trợ tôi một tay rồi đấy à ?.”

Lục Tuân theo lời Tiền Xuyên, cũng quay sang nhìn Tiền Duy một cái. Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, trong một giâyTiền Duy đổi ngay sang gương mặt cười tươi rực rỡ như hoa, cô nhiệt tình bước tới cầm tay Lục Tuân.

“Bạn học Lục Tuân! Tôi ngưỡng mộ cậu từ lâu rồi!”

Tiền Xuyên: ? ? ?

Sự thay đổi một trăm tám mươi độ này khiến Lục Tuân ngẩn người, tay anh cứng đơ, trong lúc nhất thời cũng quên cả rụt tay về.

Tiền Duy

lại càng mặt dày hơn: “Chào cậu! Tôi là Tiền Duy, mặc dù tôi thường xuyên trốn học nên chắc cậu không biết tôi là ai, nhưng tôi cũng là sinh viên khoa luật, là chị em song sinh với Tiền Xuyên. Tuy rằng chỉ ra đời sớm hơn cậu ta một phút, nhưng dù sao cũng là chị hai của nó, mà chị hai thì như mẹ nên tôi thay mặt nó xin lỗi cậu! Hi vọng cậu sẽ nể mặt tôi là bạn học cùng khoa mà tha cho nó lần này! Cậu em này của tôi là sinh viên khoa thể dục, đoạt giải quốc gia nên được tuyển thẳng vào đại học A, cậu biết đấy, sinh viên khoa thể dục mà, tứ chi phát triển nên đầu óc không được tốt lắm, hi vọng cậu sẽ không so đo với nó.”

“Tiền Duy! Chị đang nói liên thuyên gì đấy? Đầu óc chị lú rồi đúng không? Ai tứ chi phát triển đầu óc ngu si? !” Tiền Xuyên giận dữ hét lên, “Bạn gái thứ tư của tôi vì tên Lục Tuân này mà đòi chia tay với tôi ! Cô ấy nói thích hắn, chị còn định giúp tên mặt trắng này à ?”

Tiền Duy hung dữ trợn mắt nhìn Tiền Xuyên một cái: “Tiền Xuyên, những chuyện như thế sao cậu lại đổ tội cho Lục Tuân được? Rõ ràng là vì cô bạn gái thứ tư của cậu thích Lục Tuân nên mới đá cậu, hơn nữa cậu không có bằng chứng chứng minh Lục Tuân là tiểu tam, mà nếu người ta là tiểu tam thật, thì cậu cũng phải tự vấn lại bản thân mình trước đã, nếu như cậu và bạn gái mình tình vững hơn vàng, người khác có thể chen chân vào được sao?”

Gương mặt Tiền Xuyên méo xệch vì phẫn nộ và khiếp sợ: “Tiền Duy chị… chị…”

“Chị cái gì mà chị? Bạn gái cũ chia tay với cậu, đó là vì cậu không đủ đẹp trai không đủ thông minh hay có nội hàm như Lục Tuân. Cậu nên học cách trưởng thành từ những thất bại, can đảm chấp nhận sự kém cỏi của mình chứ ! Sao lại quay ra đánh bạn học ưu tú được?” Tiền Duy nói xong, mặt nịnh nọt nhìn qua Lục Tuân, “Lục Tuân, vết thương bên miệng cậu không sao chứ? Tôi đưa cậu tới phòng y tế nhé? Cậu có gì muốn nhờ cứ nói!”

Lục Tuân chứng kiến cảnh này nãy giờ, trên mặt nở nụ cười tựa như không, anh nhìn thoáng qua Tiền Duy, giọng điệu đầy ẩn ý: “Đã đến lúc cậu buông tay tôi được rồi đấy?”

Lúc này Tiền Duy mới nhận ra mình đang nắm tay Lục Tuân rất chặt, cô cười ngượng ngùng rồi nhanh chóng thả tay đối phương ra: “Vì tôi quá kích động nên không kiềm chế được, mong cậu nhất định phải chấp nhận sự xin lỗi của tôi!”

Sống lại một kiếp, lần này nhất định cô sẽ thay đổi vận mệnh! Không chỉ ngừng đắc tội Lục Tuân, mà còn phải trở thành bạn tốt của anh! Cố gắng vỗ mông ngựa ông chủ tương lai! Dù sao sau này Lục Tuân cũng là cây hái tiền và thần tài của cô mà!

Lục Tuân chỉ vào vết thương trên miệng mình, giọng lạnh lùng đều đều: “Em trai cậu đánh tôi thành thế này, cậu xin lỗi nhẹ nhàng một câu là tôi nhất định phải cho qua à? Chẳng có chút thành ý muốn xin lỗi nào? Nếu như tôi nhớ không lầm, trong trang 23 chương 3 sổ tay sinh viên của trường chúng ta có nêu: Điều mười , đánh bạn học gây thương tích nặng sẽ bị trừ mười điểm tích lũy cả năm .”

Trán Tiền Duy lấm tấm mồ hôi, cô không muốn đắc tội với Lục Tuân, nhưng cũng không thể bán đứng em trai mình. Chút điểm tích lũy đáng thương của Tiền Xuyên mà bị trừ thêm 10 điểm, không chừng hết năm tư thằng nhóc này cũng không tốt nghiệp được…

Cũng chẳng biết có phải con người lâm vào đường cùng mới dễ dàng bộc lộ trí thông minh không mà Tiền Duy đột nhiên nhớ tới chậu cây xương rồng cảnh trên tay mình.

“Sao lại chẳng có thành ý chứ! Đây tặng cho cậu!” Tiền Duy nói xong, liền trịnh trọng bưng chậu xương rồng cảnh đặt vào tay Lục Tuân, “Đàn ông thì phải co được dãn được, không nên ghim thù.”

“Thế nên cậu mới tặng tôi chậu xương rồng cảnh này?” Lục Tuân cười lạnh đáp, “Cây xương rồng tương trưng cho sự kiên cường, cậu tặng tôi chậu cây này ý là muốn tôi kiên cường sau khi bị em trai cậu đấm chảy máu miệng mà chẳng hiểu gì à?”

Tiền Duy kiên nhẫn giải thích : “Cây xương rồng cũng là một loại thực vật, màu xanh của lá tượng trưng cho sự hòa bình hữu nghị, mà cây xương rồng cũng là thực vật sống được ở sa mạc, vì thế ý của tôi là hi vọng cậu và em trai tôi sẽ bắt tay làm hòa, tình bạn bền chặt kiên cường như chính cây xương rồng này vậy.”

Lục Tuân nhìn chằm chằm cây xương rồng cảnh trên tay, sau đó nhìn Tiền Duy cười: “Thật sao? Nhưng cậu nhìn chậu cây này đây, gai đã mềm oặt cả rồi , cảm giác như mấy hôm nữa sẽ chết luôn. Tôi thấy tình bạn của tôi và em trai cậu cũng như chậu cây xương rồng này thôi, chẳng mấy chốc mà lụi tàn?”

“…” Tiền Duy khóc không ra nước mắt, “Vậy tôi sẽ nhận lỗi thay Tiền Xuyên, được không?”

“Mặt tôi đã sưng tím thế này, cậu chỉ nhận lỗi là đủ à?”

“Vậy cậu nói đi! Tôi phải làm thế nào thì cậu mới chịu giảng hòa với Tiền Xuyên? Chỉ cần cậu đưa ra yêu cầu, tôi nhất định sẽ giúp cậu thực hiện!” Tiền Duy chân chó nói, “Huống chi cậu vốn là tấm gương học tập của tôi, hình mẫu để tôi noi theo. Tiền Xuyên đánh cậu, mặc dù người bị thương là cậu, nhưng trong lòng tôi cũng rất khó chịu, thử hỏi ai có thể trơ mắt nhìn thần tượng của mình bị đánh chứ? Cậu chính là niềm tự hào của khoa luật chúng ta! Coi như cậu đại nhân đại nghĩa tha thứ cho Tiền Xuyên thì tôi cũng không tha thứ cho nó, về nhà tôi nhất định sẽ giáo dục nó một trận đàng hoàng!”

Lục Tuân thản nhiên nhìn thoáng qua Tiền Xuyên đang đứng bên cạnh nghiến răng nghiến lợi: “Nếu đã như thế, chuyện lần này tôi sẽ không truy cứu nữa.” Anh đảo mắt nhìn sang Tiền Duy, “Về phần chuyện bồi thường thế nào, chờ tôi nghĩ xong rồi sẽ nói cho cậu biết.”

*****

[Phư] : Giữ lời hứa tuần 1 chương nhé :)), truyện hài hài vui vui, đừng mang não khi đọc không lại cáu đấy =)), chương này đọc thương bạn xương rồng quá, tự dưng thành cống phẩm :)))


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện