Không Thèm Yêu Sếp
Diệp Phỉ Nhiên
[Nguyên Phương]
Chương 59
Anh không thích cậu ta
Theo phản xạ Mạc Tử Tâm lui về sau một bước, nhưng tên kia lại càng kích động đuổi theo cô, mọi chuyện diễn ra nhanh như tốc độ ánh sáng, Tiền Duy vô ý thức muốn kéo Mạc Tử Tâm lại, nhưng trước khi cô kịp làm gì, đã có một bàn tay kéo Mạc Tử Tâm ra.
Là Lục Tuân.
Lục Tuân kéo Mạc Tử Tâm đang sợ đến ngây người ra sau lưng mình.
Không còn Mạc Tử Tâm, Lục Tuân trở thành người đối mặt chính diện với gã đàn ông điên khùng kia.
Đối phương có vẻ như muốn phát tiết cơn hận trong lòng, nên giơ mảnh thủy tinh nát đâm về phía Lục Tuân, đối mặt với một người đàn ông trông to con hơn mình, Lục Tuân chẳng hề nao núng, mắt anh không hề chớp lấy một lần, thậm chí anh còn chẳng sợ mảnh thủy tinh vụn kia, chỉ vươn tay tới giữ chặt cổ đối phương, lực ấy mạnh đến mức Tiền Duy cũng có thể nhìn thấy những sợi gân xanh nổi lên trên mu bàn tay anh, ánh mắt anh sắc bén, khí thế ép người, cứ thế anh dùng một tay đẩy mạnh đối phương cố định vào bức tường cách đó không xa, mới vừa rồi tên kia còn ngang ngược làm càn, khi đối mặt với một Lục Tuân có ưu thế tuyệt đối về vũ lực, hắn ta không có cơ hội đánh trả, cổ hắn đang bị bóp nghét, phần da thịt nơi ấy hơi đỏ lên, miệng thở hổn hển, cố thể thấy hắn ta rất muốn chửi ầm lên, nhưng cổ họng bị bóp chặt quá khiến hắn không thể nào phát ra tiếng được.
Có sự kiềm chế của Lục Tuân, mấy nam sinh còn lại cũng mau chóng hồi hồn lại, ba chân bốn cẳng chạy tới cướp mảnh thủy tinh vỡ trên tay đối phương, sau đó cả đạm tụ nhau vặt tay gã đàn ông kia ra sau.
Mạc Tử Tâm vừa trải qua thời khắc ngàn cân treo sợi tóc suýt nữa bị tấn công nên giờ vẫn chưa hoàn hồn, cô ta run lẩy bẩy trốn sau lưng Lục Tuân, dạng vẻ yếu đuối bất lực như thế, giống một đóa hoa hồng ngậm hạt sương mai, nước mắt rơi như mưa phối hợp cùng gương mặt trứng ngỗng [1], trông vừa yếu đuối lại xinh đẹp.
[1] Gương mặt trứng ngỗng là khuôn mặt chuẩn nhất của hầu hết các cô gái phương Đông, còn được gọi là khuôn mặt hình elip.
Anh hùng cứu mỹ nhân, dường như họ sinh ra để dành cho nhau vậy.
Tiền Duy chứng kiến cảnh tượng này nãy giờ, trong lòng và trong mắt cũng không nhịn được hơi chua xót, cô bắt đầu hoài nghi về bản thân, Lục Tuân thật sự thích cô sao? Bản thân mình có xứng với anh không? Hôm nay anh đột nhiên lạnh lùng, là vì Mạc Tử Tâm sao?
Tiền Duy nhìn Mạc Tử Tâm và Lục Tuân đứng cách đó không xa, tâm trạng rối bời, rõ ràng cô vốn là người to gan, giờ này lại hơi sợ, bản thân do dự không biết có nên bước tới không?
“Lục Tuân. . .”
“Lục Tuân!” tiếng gào của Mạc Tử Tâm lấn át cả tiếng gọi của Tiền Duy, Mạc Tử Tâm nắm lấy tay Lục Tuân, “Tay cậu bị thương rồi đang chảy máu! Để tôi đưa cậu tới bệnh viện gần đây băng bó!” Giọng Mạc Tử Tâm đã có chút nghẹn ngào, “Đều do lỗi của tôi, nếu như cậu không vì bảo vệ tôi, thì sẽ không bị thương. . .”
Hóa ra vừa rồi một tay anh bóp cổ hắn ta, một tay khác cản mảnh thủy tinh vỡ đã là điều không dễ dàng rồi, nhưng tên kia khá khỏe nên trong lúc giãy dụa hắn đã dùng mảnh thủy tinh vỡ tấn công Lục Tuân khi anh định cướp hung khí của hắn.
Tiền Duy nghe nói Lục Tuân bị thương, thì chẳng để ý tới chuyện khác nữa, theo phản xạ định chạy tới chỗ anh, nhưng tai họa bất ngờ nói tới là tới ngay.
Cô định chạy về phía anh, thì tên điên vừa bị mấy nam sinh khống chế kia đột nhiên trở nên kích động, hắn cậy mình khỏe, mau chóng thoát khỏi gông cùm của mấy nam sinh, hắn đẩy hai nam sinh kia ra, hai nam sinh kia lảo đảo lùi người về sau mấy bước, va vào Tiền Duy chưa kịp tránh ra, lần này cô không đứng vững, theo phản xạ cũng ngã lùi người về sau.
“Tiền Duy! Cẩn thận!”
Đó là tiếng của Lý Sùng Văn vừa nói chuyện điện thoại xong quay về, lòng bàn chân trái của Tiền Duy chợt cảm thấy đau nhói.
Tiền Duy cúi đầu, giơ chân lên, mới nhìn thấy mấy mảnh thủy tinh vụn đã chọc vào đế giày mình, những mảnh thủy tinh kia là từ chai bia vỡ vụn, vì cô không để ý nên trong lúc va chạm đã dẫm phải.
Tiền Duy cúi người định nhổ mấy mảnh thủy tinh vụn đang ghim trên lòng bàn chân, nhưng một bàn tay đã vươn tới ngăn cô lại.
“Đừng nhổ, nhổ ra là nó sẽ chảy máu.” Lý Sùng Văn đã chạy tới trước mặt Tiền Duy, vì chạy quá vội, nên giọng anh còn đang hổn hển vì thở, “Nào, cậu vịn vai tôi, đi bằng một chân thôi, cẩn thận, tôi đưa cậu tới bệnh viện gần đây, vẫn nên để bác sĩ khử độc rồi xử lý vết thương cho cậu thì hơn.” Vừa nói, Lý Sùng Văn vừa định vươn tay khoác qua vai Tiền Duy, “Cậu không đi nổi thì cứ dựa vào người tôi là được rồi.”
Nhưng chẳng đợi Lý Sùng Văn khoác tay qua vai cô, một bàn tay vừa mạnh mẽ mà bá đạo khác đã vòng qua eo Tiền Duy, sau đó bế ngang cô lên, cứ như muốn cướp cô từ tay Lý Sùng Văn.
Tiền Duy ngẩng đầu, thoáng cái đã đối diện với đôi mắt đen bóng của Lục Tuân, anh nhanh chóng dời mắt sang hướng khác, chỉ dành một cái cằm xinh đẹp cho Tiền Duy chiêm ngưỡng.
Sắc mặt anh lạnh lùng, cũng đen xì, giọng kiên quyết: “Chân cậu ấy bị thương, đi một chân cũng mệt, tôi bế cậu ấy tới bệnh viện cũng được.” Anh dừng một chút rồi nói bổ sung, “Dù sao vết thương trên tay tôi cũng cần được xử lý.”
Lý Sùng Văn nhìn Tiền Duy sau đó ngẩng đầu nhìn thẳng Lục Tuân nói: “Tôi lo cho Tiền Duy, để tôi đi cùng hai người nhé.”
Lục Tuân không chút ngại ngùng nhìn thẳng vào anh, giọng nói lạnh như băng không cho anh giải thích thêm: “Không phiền cậu tốn sức, cậu vẫn nên ở lại đây đi, chiều nay chúng ta còn tiếp tục buổi tư vấn, hai người ra ngoài, những người còn lại tiếp khách áp lực cũng lớn.” Mặc dù anh nói khá khách sáo, nhưng những lời vừa rồi của Lục Tuân, đã có mùi cấp trên và không chịu nhượng bộ thấy rõ.
Đáng tiếc người vốn dễ nói chuyện như Lý Sùng Văn lần này lại nhất quyết không chịu nhượng bộ, anh nhìn chằm chằm Lục Tuân: “Cậu cũng bị thương mà, tôi sợ lúc cậu đi băng bó thì không có ai chăm cho Tiền Duy.”
Giọng Lục Tuân ẩn chứa áp lực mơ hồ, sắc mặt anh bình tĩnh, nhưng Tiền Duy biết, qua giọng nói có thể thấy anh đã cố nén cơn giận lắm rồi: “Tất nhiên tôi sẽ đợi cậu ấy xử lý xong vết thương rồi mới đến lượt mình.”
Có lẽ là chịu ảnh hưởng từ thái độ của Lục Tuân, nên Lý Sùng Văn cũng bất ngờ cao giọng hẳn: “Như thế cũng không tốt cho vết thương của cậu.”
“Vết thương của tôi thế nào trong lòng tôi tự biết.”
Không khí giữa hai người lúc này lại có xu thế sắp bắn nhau tới nơi, trên mặt Mạc Tử Tâm vẫn còn vết tích của nước mắt, cô nàng đưa ra lời đề nghị để xoa dịu bầu không khí: “Không thì để tôi đi cùng hai cậu tới bệnh viện, tôi là con gái, chăm cho Tiền Duy cũng tiện hơn, Lục Tuân lại vì bảo vệ tôi nên mới bị thương. . .”
Đáng tiếc Lục Tuân đã khó ở thì chẳng ai khuyên nổi anh, anh chẳng thèm suy nghĩ, đã thẳng thắn đáp lại Mạc Tử Tâm bằng hai chữ lạnh như băng: “Không cần.”
Lục Tuân ôm chặt Tiền Duy, anh khiêu khích liếc nhìn Lý Sùng Văn: “Tôi không ở đây lãng phí thời gian với cậu nữa, vết thương của Tiền Duy cần mau chóng xử lý, tài nguyên phải tối đa hóa sử dụng, nhiều người tới bệnh viện như thế là không cần thiết.”
Dường như để chứng minh lời Lục Tuân vừa nói thì khi anh vừa dứt lời, đã có mấy cảnh sát phụ trách khu này tới lấy lời khai, Lưu Thi Vận liền gọi Lý Sùng Văn và Mạc Tử Tâm: “Hai cậu mau tới hỗ trợ an ninh đi! Tôi sẽ đi theo chú cảnh sát này về đồn công an lấy lời khai, buổi chiều số người đến tư
“. . .”
Lý Sùng Văn im lặng, nghiến răng, nhìn Lục Tuân bằng ánh mắt căm thù, rồi mới quay người rời đi. Sau khi Lý Sùng Văn đi, Mạc Tử Tâm tất nhiên cũng chẳng còn lý do ở lại, nhìn Lục Tuân vài lần như muốn nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng đành theo sau Lý Sùng Văn trở về.
Màn kịch tranh chấp ly hôn đến giờ mới coi như kết thúc, xung quanh dần yên tĩnh lại, đoạn đường này chỉ còn Lục Tuân và Tiền Duy.
Rõ ràng không có ai cả, rõ ràng anh đang ôm Tiền Duy rất chặt, thế nhưng Lục Tuân vẫn im lặng không nói một lời, lông mày của anh nhíu lại, hàng lông mi đẹp bởi vậy cũng cong lên đầy tinh tế, mắt anh vẫn nhìn thẳng con đường phía trước, sắc mặt tỉnh bơ, cứ như anh đang bế không phải cô, mà là con heo hay con dê đang đợi làm thịt để ăn tết. . .
Trong toàn bộ quá trình ấy, Lục Tuân không nhìn Tiền Duy một cái, cô dè dặt từng li từng tí trong lòng anh để đổi người sang tư thế thoải mái hơn, lúc ấy anh mới cúi đầu nhìn cô cảnh cáo một cái, sau đó lại ôm cô thật chặt.
Mặc dù không tính là nặng, nhưng dù sao Tiền Duy cũng gần trăm cân [2], Lục Tuân vẫn ôm cô nhẹ tênh tiếp tục đi về phía trước, quanh khu công cộng Hoa Sen toàn là chung cư đã cũ, nơi này đường đi vòng bèo, anh cũng không quen đường ở đây cho lắm, nên dù biết bệnh viện cộng đồng gần đây, cũng không tránh khỏi phải lượn qua lượn lại vài vòng tìm kiếm, nhưng cánh tay anh ôm Tiền Duy vẫn rất vững, đi lâu như thế mà mặt anh không hề đỏ hơi thở cũng chẳng gấp tí nào.
[2] Khoảng 50 kg theo đơn vị Việt Nam.
Cũng may vòng qua vòng lại vài lần, rốt cục cũng tìm được bệnh viện cộng đồng.
“Cứ xử lý vết thương cho cô ấy trước đi ạ.”
Lục Tuân vẫn trầm lặng như thế, rõ ràng có thể xử lý vết thương của cả hai người, nhưng anh cứ cố chấp chờ y tá xử lý xong vết thương cho Tiền Duy mới bằng lòng xử lý vết thương của mình.
May mà cả vết thương của Tiền Duy lẫn Lục Tuân đều không nặng lắm, sau khi khử trùng chỉ cần băng bó lại là được, tuy nhiên vì cô bị thương ở lòng bàn chân, nên đành phải đi lại bằng một chân.
Ban đầu hai người định băng bó xong sẽ về, đáng tiếc trời không chiều lòng người, ngoài trời đã bắt đầu có mưa nhỏ tí tách, Tiền Duy và Lục Tuân đành phải tạm thời ở lại bệnh viện cộng đồng trú mưa.
Tiền Duy rất muốn nói chuyện với Lục Tuân, nhưng anh lại ngồi xuống một chiếc ghế khác.
“. . .”
Mặc dù không biết vì sao nhưng hiển nhiên trong lòng Lục Tuân đang có tâm sự nên không muốn cùng trò chuyện cùng cô. . .
Tiền Duy cố nhịn, cô cứ ngẩn người nhìn đăm đăm vào chiếc máy bán nước tự động trước mặt.
Sau đó Lục Tuân đứng dậy, khuôn mặt vẫn lạnh lùng, anh tới chỗ máy bán nước tự động, bỏ tiền vào khe, máy bán nước tự động nhả ra một chai trà sữa.
Lục Tuân cầm lên, đưa cho Tiền Duy.
“Sao anh biết em muốn uống trà sữa?”
Lục Tuân quay đầu sang hướng khác, giọng khàn khàn: “Em đã nhìn chằm chằm trà sữa mười phút rồi.”
“Em nhìn trà sữa, còn anh cứ ngồi đó nhìn em à?”
Lục Tuân nghiêm mặt quay sang nhìn Tiền Duy, miệng phủ nhận: “Không hề.”
Tiền Duy đi tới bên cạnh Lục Tuân, đưa chai trà sữa cho anh.
Lục Tuân nhìn cô tỏ vẻ chẳng hiểu gì.
“Em không mở được.”
Trên mặt Lục Tuân viết đầy hai chữ “Không tin”, nhưng tay thì vẫn nhận chai trà sữa mở giúp Tiền Duy.
Cuối cùng bai người cũng ngồi bên nhau, cùng nhau nhìn ra cơn mưa ngoài cửa sổ.
Đây là cơn mưa đầu tiên của mùa đông năm nay, Tiền Duy khẽ đung đưa hai chân, cô cúi đầu, rốt cục lấy hết dũng khí mà nói.
“So ra thì có phải anh thích mẫu người như Mạc Tử Tâm không.”
Lục Tuân ngẩng đầu, hơi nhíu mày: “Em nói gì thế?”
Trong lòng Tiền Duy chua xót: “Hôm nay có Mạc Tử Tâm trước mặt nên anh chăng thèm để ý đến em nữa.” Cô ngẩng đầu, cố gắng để cho giọng mình bình tĩnh nhất có thể, “Em biết cậu ấy ưu tú hơn em, nhưng em cũng có nguyên tắc và giới hạn cuối cùng của mình, em không muốn. . .”
Lục Tuân cất giọng cắt ngang lời Tiền Duy nói, đôi mắt đen xinh đẹp trợn tròn lên, cứ như mắt của động vật họ mèo cỡ lớn nào đó đang rất khiếp sợ: “Liên quan gì tới Mạc Tử Tâm? Anh thích cậu ta bao giờ?”
Lần này, Tiền Duy quyết định dứt khoát thổ lộ hết lòng mình: “Mấy hôm trước anh thổ lộ với em, khi ấy vì em quá bối rối nên có một số chuyện cũng không hỏi rõ, em biết trước em thì anh từng theo đuổi Mạc Tử Tâm, chuyện này anh không cần phải phủ nhận.”
“Anh không hề.” Lục Tuân mím môi, “Khi anh tỏ tình với em anh không thích cậu ta, trước đó cũng chưa từng thích cậu ta.” Anh nhìn Tiền Duy chằm chằm, “Trước nay anh không hề thích cậu ta.”
*****