Không Thèm Yêu Sếp

Chương 60


trước sau

GgsB1K7

Không Thèm Yêu Sếp

Diệp Phỉ Nhiên

[Nguyên Phương]

Chương 60

Ngay cả nói mấy lời sến súa đó cô cũng thua anh

“Trước đó không phải anh còn nhờ em giúp theo đuổi cô ấy à. . .”

Lục Tuân nghiêng đầu sang hướng khác, giọng có hơi mất tự nhiên: “Anh nói dối đấy, lúc ấy là vì muốn có lý do chính đáng để gặp em, ngày đó anh còn tưởng em đang hẹn hò với Mạc Đào, em còn nói tình cảm của hai người vững chắc hơn vàng, nên anh chỉ nghĩ ra cách đó thôi, thật sự là anh không hề rủ cô ta đi xem phim, cũng không có ý tặng quà sinh nhật cho cô ta, anh cũng chẳng tìm cô ta. . .”

“Vậy sao anh không nói cho em biết?”

Lục Tuân hung dữ liếc xéo Tiền Duy: “Những chuyện thế này, anh nghĩ em cũng biết chứ, mọi người đều tự hiểu trong lòng là được rồi, vì sao phải nói toạc ra.” Anh nhỏ giọng, trong giọng nói còn có vẻ chật vật “Anh còn tự trọng của anh mà.”

“Nhưng. . . em biết anh đã từng thổ lộ với cậu ta. Lúc ở phòng tập luyện của nhà thể dục.” Mặc dù không muốn nhớ lại, nhưng cô vẫn dùng một câu đơn giản để mô tả lại cảnh tượng lúc ấy, “Hơn nữa chính tai em nghe thấy.”

Lục Tuân không vui: “Tai nào của em nghe thấy hả? Anh nói gì nào?”

“. . .”

“Tiền Duy, đây là nhận định sai lầm của em, em là người học luật, chẳng lẽ không biết thông tin không thể chỉ nghe một chiều à? Tất cả luồng thông tin từ bên ngoài cung cấp, cho dù chính tai mắt em nhìn thấy nghe thấy, cũng phải tự mình tiến hành phân tích và suy nghĩ theo hai chiều, huống chi chuyện đó còn không phải em nghe thấy anh nói hay nhìn thấy anh ở đó.” Lục Tuân im lặng vài giây sau đó đánh trúng điểm yếu chỉ ra vấn đề, “Cái hôm mà em nói là anh tỏ tình với Mạc Tử Tâm đó, em không hề thấy mặt anh, cũng chẳng nghe thấy anh nói câu nào.”

“Chẳng lẽ em không nghĩ anh không hề có mặt ở hiện trường à?”

Lần này đến lượt Tiền Duy khiếp sợ, nhưng suy nghĩ kỹ lại, thì đúng là như thế, trong toàn bộ quá trình, cô đoán Lục Tuân tỏ tình thất bại đều do Mạc Tử Tâm.

“Anh chưa từng thích cô ta, thì sao có thể tỏ tình với cô ta được. Nếu em không tin, thì nói cho anh biết chính xác ngày giờ mà em chứng kiến cảnh anh thổ lộ với cô ta, anh sẽ tìm bằng chứng chứng minh cho em thấy anh không có mặt ở đó, thế đã đủ chưa?”

Giờ đầu óc Tiền Duy rối như tơ vò, như vậy thì tức là. . . Mạc Tử Tâm đã nói dối à? Cô ta tự biên tự diễn sao? Có lẽ là vì suy nghĩ ban đầu đã ăn sâu vào máu, ấn tượng kiếp trước quá sâu sắc, thậm chí Tiền Duy còn mặc định chuyện Lục Tuân đã thổ lộ với Mạc Tử Tâm một cách vô thức mà chẳng dựa trên căn cứ gì, giờ khi ngẫm lại. . . mọi chuyện ngày hôm đó rồi biểu hiện của Mạc Tử Tâm, đâu đâu cũng có điểm khả nghi. Lục Tuân nói không sai, cho dù anh không ở đó, chỉ cần cô ta thể hiện thật tự nhiên, thì một mình Mạc Tử Tâm cũng có thể diễn được cảnh tỏ tình đó.

Dù là kiếp trước ngây thơ trẻ con, hay kiếp này từng trải, thì Tiền Duy vẫn chẳng thể tỉnh táo trong những chuyện liên quan tới Lục Tuân. Khi đối mặt với khách hàng thì cô là một luật sư lý trí khách quan và logic, nhưng khi đứng trước mặt anh mọi thứ sẽ sụp đổ.

Trước kia Tiền Duy chưa từng suy nghĩ tới chuyện đó, cho tới bây giờ, rốt cục cô mới bất giác nhận ra điều này.

Có lẽ từ rất lâu trước kia rồi, khi cô còn chưa nhận ra thì đối với cô mà nói Lục Tuân không giống như những người khác.

Có lẽ là trong quá khứ đã qua, sâu tiềm thức cô hay ngẩng đầu nhìn anh, đi theo anh, quan sát anh, hi vọng anh được hạnh phúc, hi vọng anh bình an, hi vọng anh có thể tìm được tình yêu tốt nhất trên thế giới này, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ, mình có thể trở thành người cho anh hạnh phúc cho anh cuộc đời bình an, khiến anh có được tình yêu tốt nhất trên thế giới này.

Lục Tuân quá ưu tú, trong lòng Tiền Duy chưa bao giờ nghĩ hai người có thể đứng trên cùng một bậc thang. Có một thứ tình cảm sẽ khiến cho bạn cảm thấy mình thật hèn mọn, vì người đó là Lục Tuân, cho nên suy nghĩ của cô đã trở nên mù quáng và không đủ tỉnh táo.

May mà sống lại kiếp này, cô có thể nhìn nhận rõ bản thân, cũng nhận ra tấm chân tình của Lục Tuân.

“Anh chưa từng thổ lộ với cô ta, mà ngược lại cô ta từng tỏ tình với anh.”

“Ai cơ?”

Lục Tuân nhìn về phía Tiền Duy: “Nhưng anh từ chối rồi.”

“Ừm. . .”

Dường như Lục Tuân có vẻ bất mãn lắm, anh nhíu mày, ra vẻ lơ đãng mà nói: “Nếu em muốn khen anh vì đã dứt khoát từ chối lời tỏ tình của cô ta, kiên định với tình cảm của mình, anh sẽ nhận ngay.”

Tiền Duy nghĩ ngợi, thử dò xét nói: “Từ chối hay lắm, từ chối rất tốt, từ chối rất tuyệt?”

“. . .”

Rồi Tiền Duy đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó: “Mạc Tử Tâm tỏ tình với anh lúc nào?”

Lục Tuân nghĩ rồi mới nói: “Chắc là trong khoảng thời gian diễn ra giải đấu khiêu vũ toàn trường.”

“Cụ thể là ngày nào?”

Lục Tuân nhún vai: “Anh không nhớ nữa.”

“Chẳng phải chuyện gì anh cũng nhớ hết hay sao. . .”

“Dung lượng não của con người cũng có có hạn, nếu anh mà nhớ mấy chuyện tỏ tình bé như hạt vừng ấy, thì anh còn sức đâu để nhớ những chuyện quan trọng nữa?” Lục Tuân nhìn Tiền Duy, giọng hậm hực, “Hơn nữa cô ta cũng đâu phải em, tại sao anh phải tốn tâm tư và sức lực nhớ những lời cô ta nói.”

Tiền Duy hơi xấu hổ, cô tròn mắt nhìn anh rồi mới giải thích: “Bởi vì em nhớ, trong khoảng thời gian diễn ra giải đấu khiêu vũ Mạc Tử Tâm đã đồng ý hẹn hò với Tiền Xuyên, nhưng cũng trong khoảng thời gian này cô ta lại tỏ tình với anh, em sợ cô ta thực sự không thích Tiền Xuyên.” Nghĩ tới cậu em trai song sinh của mình, Tiền Duy cũng hơi lo lắng. Trước hôm nay, cô không nghĩ Mạc Tử Tâm là loại người đó, bây giờ sau khi nói rõ ràng hết mọi chuyện với Lục Tuân, cô lại bắt đầu lo lắng, Mạc Tử Tâm không thật lòng thích Tiền Xuyên, mà chỉ coi anh như lốp xe dự phòng thế thân sau khi thổ lộ thất bại mà thôi…

Tiền Duy hiểu rất rõ Tiền Xuyên, nhìn bề ngoài thì có vẻ anh không đứng đắn cho lắm, nhưng trong phương diện tình thì lại rất đơn thuần, anh khá ngốc nghếch cứng đầu cứng cổ, một khi đã thích ai đó, anh sẽ dồn hết sức lực để đối xử thật tốt với người đó. Kiếp trước cô không biết vì lý do gì mà Mạc Tử Tâm và Tiền Xuyên chia tay, anh không chịu nói với cô, nhưng sau khi chia tay Tiền Xuyên quả thật đã đau khổ một thời gian dài.

Tiền Duy thở dài: “Tiền Xuyên thích Mạc Tử Tâm như vậy, em lo sau này thắng nhóc ấy sẽ bị tổn thương.”

Đáng tiếc Lục Tuân chẳng hề cảm thấy thương tiếc gì, anh nhếch miệng: “Cậu ta thích Mạc Tử Tâm, là đàn ông, đã chứng tỏ cậu ta không có mắt nhìn người, nếu bị tổn thương, vậy cũng chỉ có thể nói cậu ta tự làm tự chịu, con trai ấy à phải tôi luyện bản thân thật nhiều, phải chịu thiệt một lần thì mới học được cách nhìn người, em cứ lo cho cậu ấy làm gì?” Lục Tuân bất mãn nói, “Em chả lo cho anh thì thôi, còn nghĩ tới người con trai khác.”

“. . .” Tiền Duy nhỏ giọng nói, “Tiền Xuyên là em trai em. . .”

“Vậy cũng không được.”

“. . .”

Sau khi giải trừ hiểu lầm quanh quẩn mãi không tan trong lòng Tiền Duy, tâm trạng cô bắt đầu tốt hơn, lúc này nhìn Lục Tuân đang ngồi bên cạnh mình, dường như trái tim đang dao động rốt cục cũng dần bình tâm lại, cứ như khi ở bên cạnh anh, cuối cùng cô cũng không cần lo được lo mất nữa.

Lục Tuân không thích Mạc Tử Tâm, trước giờ không hề thích Mạc Tử Tâm, thật tuyệt.

Trong lòng Tiền Duy vui mừng, sau đó cô lại nghĩ tới chuyện khác: “Lục Tuân, nếu anh không thích Mạc Tử Tâm nên tỏ ra xa cách em trước mặt cô ta, vậy thì vì lý do gì mà anh đột nhiên lạnh lùng với em như thế?”

Nói chưa dứt lời, cô vừa nhắc tới chuyện đó, mặt Lục Tuân lại xám xịt.

Anh nhìn thoáng qua chai trà sữa trong tay Tiền Duy, giọng quái gở: “Chuyện này phải hỏi em ấy, trà sữa anh mua ngon hơn hay của Lý Sùng Văn ngon hơn?”

Tiền Duy dở khóc dở cười: “Anh ghen với Lý Sùng Văn à? Anh ấy là bạn của em, chỉ là một cốc sữa trà thôi mà.”

“Chuyện không đơn giản chỉ là một cốc sữa trà thôi đâu.” Lục Tuân muốn nhịn nhưng hiển nhiên không nhịn được, “Tiền Duy, anh là ai?”

“Bạn trai em.”

“Thế nhưng sao chẳng ai biết anh là bạn trai em?” Lục Tuân mím môi, “Bạn học cùng khoa không biết, Lý Sùng Văn không biết, Lưu Thi Vận không biết, Tiền Xuyên cũng không biết luôn.”

Tiền Duy ngẩn người, rốt cục mới kịp phản ứng, tiểu tam yêu diễm tiện hóa đang đòi danh phận đó sao. . .

“Trước giờ anh không ngại công khai em là bạn gái anh, nhưng anh cảm thấy em thì không như vậy.” Lục Tuân cúi đầu, nhìn mặt sàn lát bằng gạch men sứ của bệnh viện, giọng có hơi buồn, “Hình như em không muốn công khai, cho nên ngay cả em trai em và bạn thân em cũng không biết anh là ai.”

Tiền Duy im lặng một lúc, rốt cục mới lấy hết dũng khí nói: “Thật ra vì em cảm thấy lo lắng, em chỉ sợ tình yêu của anh là thứ tình cảm ba phút, khi em vừa oanh oanh liệt liệt công khai quan hệ với anh, thì mấy ngày nữa, đầu anh không còn nóng, phủi mông một cái rồi theo mây bay đi, để lại một mình em đối mặt với cục diện khó xử này, thế thì em sẽ rất. . .”

Cô còn chưa nói hết câu, đã có một bàn tay vươn tới cầm lấy tay mình, cô ngẩng đầu, chủ nhân của bàn tay kia vẫn điềm nhiên như không có việc gì nhìn máy bán nước tự động cách đó không xa.

“Không phải tình cảm ba phút.”

“Không thích Mạc Tử Tâm cũng không thích người khác.”

“Tiền Duy, anh chỉ thích em.”

Trong tiếng mưa rơi tí ta tí tách,

giọng Lục Tuân vừa dịu dàng êm tai lại chẳng thật chút nào, nhưng hơi ấm trên tay Tiền Duy đang không ngừng nhắc nhở cô, đây là sự thật, Lục Tuân là thật, những lời nói của Lục Tuân là thật, tình yêu của Lục Tuân cũng là thật.

“Đúng là anh suy nghĩ không chu đáo, chuyện công khai ấy nên để anh làm mới đúng.”

Tiền Duy di chân trên sàn nhà chẳng có chút bụi, cô nghịch mấy lọn tóc phía sau, nhằm che đi sự khẩn trương của mình: “Em vẫn nghĩ là anh thích Mạc Tử Tâm, ít nhất là từng thích cô ấy, cho nên vừa rồi anh mới không thèm để ý đến em, điều đó khiến em rất khó chịu.”

Hai mắt Lục Tuân mở to: “Em buồn lắm à?”

“Ừm.”

“Xin lỗi.” Lục Tuân nói xin lỗi xong, lại nhìn Tiền Duy đắm đuối, trong giọng nói cũng chứa đầy sự bối rối và phức tạp, “Mặc dù nghe em nói em buồn, anh cũng tự trách mình, nhưng nói thật anh rất vui.”

“Vì anh biết em cũng thích anh.”

Tiền Duy lầm bầm: “Vừa rồi em thấy anh anh hùng cứu mỹ nhân cũng đẹp trai lắm, Mạc Tử Tâm vừa gặp nguy hiểm anh đã lao tới rồi, khéo thế.”

Lục Tuân liếc Tiền Duy: “Mặc dù anh không thích cô ta, nhưng nếu một người con gái gặp nguy hiểm, làm đàn ông nếu không đứng ra, vậy thì đàn bà quá, em thích anh thấy người ta sắp chết mà không cứu sao?”

Được được được, Tiền Duy nghĩ, bàn tới đạo lý thì sao cô thắng anh được.

“Hơn nữa, anh nhanh chóng lao tới như thế, chủ yếu là vì sợ em bị ảnh hưởng.” Lục Tuân nhìn thoáng qua Tiền Duy, “Bàn tư vấn của em nằm ngay bên cạnh Mạc Tử Tâm, ai biết tên say rượu kia điên lên có làm em bị thương không.” Anh nghĩ ngợi, nói đầy cảnh cáo, “Lần sau gặp phải chuyện thế này, em phải trốn xa một chút, biết chưa?”

Biết rồi biết rồi, Tiền Duy thầm nghĩ cô không chỉ thua anh về nói đạo lý, mà ngay cả nói mấy lời sến súa ấy cũng thua anh nốt!

“Nhưng. . . so em với Mạc Tử Tâm, anh thật sự không thích cô ấy mà thích em sao?” Tiền Duy vẫn không dám tin, thành kiến ở kiếp trước quá vững chắc, đến mức giờ mà cô vẫn còn mơ màng, “Nói thực là em luôn cảm thấy, khi em đứng bên cạnh cô ấy, cô ấy cứ như miếng trứng cá muối được người ta chọn ăn đầu tiên trên bàn cơm, còn em giống như cà rốt ăn kèm với trứng cá muối cho hợp ấy. . .”

“Anh thích ăn cà rốt.”

“. . .”

“Không đúng.” Lục Tuân đỡ trán, giọng nói đầy vẻ bất đắc dĩ, “Tiền Duy, đúng là ở bên em quá lâu nên nhiễm tư tưởng sai lệch của em rồi, cái gì mà cà rốt chứ.” Anh nhìn Tiền Duy chằm chằm giọng gằn từng chữ một, “Trước giờ em chẳng phải là cà rốt.”

“Người mà Lục Tuân anh thích, thì bất cứ sơn hào hải vị nào trên thế giới này cũng không sánh bằng.”

Cơn mưa đông ngoài cửa sổ làm ướt cả buồng chuối tây, mưa mùa đông mang theo cơn gió lạnh đìu hiu, mưa bụi theo gió bay càng khiến người ta rét run cả người, nhưng Tiền Duy lại có cảm giác trái tim trong lồng ngực cô đang tràn ngập sự ấm áp dịu dàng.

Suýt thì cô nhảy cẫng lên, mặt hơi nhăn nhó: “Nhưng. . . em tò mò lắm, vì sao anh lại không thích Mạc Tử Tâm? Vì sao lại nói mắt nhìn người của Tiền Xuyên có vấn đề?” Tiền Duy đầy hào hứng muốn học hỏi, “Dù sao cô ấy cũng xinh hơn em, tính cách cũng tốt nữa, kiến thức chuyên ngành chắc, gia cảnh ưu việt, nam sinh các anh chả thích lắm à?”

Lục Tuân trầm ngâm trong chốc lát: “Em muốn nghe lời nói thật hay nói dối?”

“Đương nhiên là nói thật rồi.”

“Anh không thích người ngực phẳng.”

“. . .”

Lục Tuân ho khan: “Ngực cậu ta phẳng.”

“. . .” Với đáp án này, Tiền Duy chỉ muốn nói, đúng là thẳng nam bộc trực. . .

“Em cũng xinh đẹp lắm mà.”

Tiền Duy: “Có sao? ? ?”

” Thẩm mỹ của con trai và con gái có sự khác biệt.” Lục Tuân nhìn thoáng qua Tiền Duy, “Mạc Tử Tâm dáng người thường thường, anh thích người sexy xinh đẹp, ánh mắt quyến rũ, gương mặt sáng rực đầy sức sống. . .”

“. . .” Tiền Duy nghĩ, sao nghe cứ như đang tả hồ ly tinh thế nhỉ. . .

“Quan trọng nhất là.” Lục Tuân hắng giọng một cái, nhìn Tiền Duy đắm đuối nói, “Em cũng rất đáng yêu.”

Ừm. . . Thế thì còn tạm được. . .

“Vậy còn em?”

“Hả?”

Lục Tuân dừng một chút, có vẻ như đang cân nhắc cách dùng từ, anh ra vẻ lơ đãng nhìn ra cơn mưa bụi ngoài cửa sổ: “Anh và Lý Sùng Văn thì sao ?.”

Tiền Duy ngẩn người, sau đó không nhịn được cong khóe môi khẽ cười, cô áp chai trà sữa lên má mình, dường như chỉ có chai trà sữa lạnh này mới có thể làm mát gương mặt đang đỏ rực của cô, Tiền Duy không chớp mắt nhìn Lục Tuân đầy yêu thương: “Trà sữa này uống ngon hơn.” Cô cúi đầu xuống, “Vì anh mua cho em.”

Mặc dù anh vẫn ra vẻ bình tĩnh như ngày thường, nhưng lỗ tai Lục Tuân lại bắt đầu ửng đỏ.

“Trà sữa của anh uống ngon lắm à?”

Tiền Duy khẽ gật đầu.

“Vị gì vậy?”

“Uống rất ngon, sữa đủ vị, độ ngọt vừa phải.” Tiền Duy hơi xấu hổ, cô lay chai trà sữa, giọng đầy tiếc hận, “Haiz, em uống hết rồi, bằng không anh cũng uống thử xem. . .”

Cô còn chưa nói hết câu, thì lời đã biến mất trong nụ hôn của Lục Tuân, đó chỉ là một nụ hôn lướt qua, nhưng có lẽ thứ gì càng ngắn ngủi thì càng để lại dư vị cho người ta, đến khi Lục Tuân buông Tiền Duy ra, anh nhìn vào mắt cô, vẫn cảm thấy chưa thỏa mãn.

Anh cứ nhìn Tiền Duy đắm đuối như thế, hơi thở dịu nhẹ: “Sữa rất thơm, độ ngọt cũng vừa phải.”

Ánh mắt Lục Tuân nhìn cô lúc này khiến trái tim cô đập thình thịch, nhưng càng đau tim hơn là khi Tiền Duy ngẩng đầu lên nhìn anh, thì trong đôi mắt sáng rực kia chỉ toàn là bóng hình của cô, trong chớp mắt khiến con người ta nghĩ rằng —— trong mắt anh chỉ có mình cô.

Đôi mắt Lục Tuân cong cong ý cười: “Anh muốn uống ngụm nữa.”

*****

[Phư] : Có lẽ nhiều bạn đọc chương này sẽ thở phào nhẹ nhõm, mình cũng thế thở phào vì truyện không theo motif lằng nhằng là hiểu lầm rồi chia tay, tác giả xây dựng tính cách Tiền Duy rất logic, một cô gái thẳng tính phổi bò khi yêu vào cũng tự ti về bản thân mình trước tình yêu từ cậu bạn hot boy của khoa.

Mình rất thích câu truyện này ở điểm tác giả xây dựng tình tiết truyện thú vị không nhàm chán không motif, tình cảm giữa hai bạn trẻ đơn giản tràn đầy nhiệt huyết thanh xuân.

Nhiều khi chỉ muốn thốt lên sao tui lại bỏ lỡ tình yêu thời đại học  , các em 2k1 mới lên đại học đâu rồi ~ câu truyện này dành cho các em đấy , đừng để lỡ tuổi trẻ :”> sống hết mình nha các em 

Mà chạm mốc 6X rồi nài các thiên thai ơiiiiiiiii, Yahuuuuuu

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện