Không Thèm Yêu Sếp

Chương 61


trước sau

GgsB1K7

Không Thèm Yêu Sếp

Diệp Phỉ Nhiên

[Nguyên Phương]

Chương 61

Công khai

Đôi mắt Lục Tuân nhìn thẳng vào cô: “Anh muốn uống ngụm nữa.”

Vừa dứt lời, Lục Tuân đã thực hành ngay, anh cúi đầu xuống hôn cô cái nữa.

Tiền Duy bị hôn đến chóng mặt, chỉ cảm thấy từ khi yêu nhau, dường như cô không thể nói chuyện tử tế với Lục Tuân nữa, bởi vì cứ nói lại không kiềm chế được mà hôn nhau, thật là đau đầu mà, nhưng cơn đau đầu này dần trở nên ngọt ngào, cô thầm nghĩ, cũng không tệ lắm.

“Chân của em sao rồi? Còn đau không?”

“Ừm, vẫn hơi đau.”

Lục Tuân tự trách bản thân: “Là do lỗi của anh, vừa rồi nếu anh kéo em đi sớm hơn, em sẽ không bị thương.”

Tiền Duy ngẩng đầu lên: “Anh hôn em một cái, em sẽ hết đau ngay.”

Lục Tuân vẫn luôn là người biết nghe lời, anh ôm chầm lấy Tiền Duy, hôn một cái lên chóp mũi và vành tai cô.

Mặc dù cãi nhau một trận khó chịu, mà lúc này sau khi hai người đã nói rõ mọi chuyện, thì trong lòng cũng thoải mái dễ chịu hẳn, có vẻ như mưa đã dừng, mây mù xua tan, bầu trời lại trong xanh rực rỡ, Tiền Duy cảm thấy, lúc này ngồi cạnh Lục Tuân nắm tay anh, chân đung đưa, ngay cả hơi thở phả ra bầu không khí cũng có vị ngọt.

Trước đây cô là một người cực kỳ sợ đau, nhưng duy chỉ có lần này, cô lại cảm thấy dù chân bị đau, nhưng có thể vứt hết sự tự ti và bất an trong lòng đối với tình yêu vào thùng rác sạch sẽ, thì có bị đâm lỗ chỗ như ong đốt cũng rất đáng.

Cũng để hợp với không khí trong phòng, bên ngoài mưa đã tạnh, mặt trời lại xuất hiện, lười biếng treo trên bầu trời, cơn mưa mùa đông mang tới cái giá lạnh cũng bắt đầu tan.

“Đi thôi.”

Lục Tuân đứng lên, ngồi xổm xuống trước mặt Tiền Duy: “Lên nào, anh cõng em.”

***

Bờ lưng anh vừa rộng lại ấm áp, Tiền Duy nằm sấp trên lưng anh, trong hơi thở tất cả đều là mùi hương của Lục Tuân, cứ như vậy cô chôn mặt vào lưng Lục Tuân, nhìn anh từ từ bước qua vũng nước này đến vũng nước khác.

Dựa trên số lượng người đến tư vấn pháp luật vào buổi sáng, đến chiều lại thiếu hai sức lao động, chỉ sợ những bạn học còn lại đang rất bận rộn đầu tóc rối tung cho xem, Tiền Duy và Lục Tuân tất nhiên phải quay về hỗ trợ.

Lục Tuân người cao chân dài, anh đi rất nhanh, chỉ chục phút sau, Tiền Duy đã thấy tấm poster tuyên truyền về buổi tư vấn của bọn họ dựng ngoài cửa khu cộng đồng hoa sen.

Chắc hẳn Lục Tuân có thể trở thành tiêu điểm ở bất cứ đâu, vẻ ngoài và khí chất quá mức chói sáng khiến anh và Tiền Duy còn chưa đi tới cổng vào khu tư vấn pháp luật, thì đã bị mấy người bạn nhanh mắt nhìn thấy rồi, cách một khoảng khá xa, Tiền Duy không nghe rõ bọn họ đang chụm đầu ghé tai nói gì, nhưng rất nhanh thôi, một người lại một người, rất nhiều bạn học đang ngồi ở bàn tư vấn thỉnh thoảng cũng ngẩng đầu lên nhìn qua chỗ Tiền Duy và Lục Tuân.

Lục Tuân luôn lịch sự điềm đạm xa cách, lạnh lùng là biệt danh của anh, đừng nói tới nữ sinh, ngay cả là nam sinh, cũng chưa từng thấy anh coi giúp người làm niềm vui đến mức cõng một bạn nữ bị thương về.

Tiền Duy núp trên lưng Lục Tuân, cảm thấy mình đang ở một tầm quá cao.

“Nếu không anh thả em xuống đi?” Tiền Duy hơi xấu hổ, “Còn mấy bước nữa là đến rồi, để em tự đi đi, người ta cứ nhìn em chằm chằm xấu hổ lắm.”

Lúc này hai người đã tới cửa khu cộng đồng Hoa Sen, có lẽ Lục Tuân cũng nghe lọt tai đề nghị của Tiền Duy, cuối cùng anh cũng dừng lại, thả cô xuống.

“Lục Tuân! Cuối cùng cậu cũng về rồi! Mau tới cứu mạng chúng tôi đi!” Lưu Thi Vận mắt tinh, vừa thấy Lục Tuân, thì cứ như nhìn thấy vị cứu tinh vẫy tay liên tục với cô và anh, “Tiền Duy mày cũng về rồi à, thân tàn chí kiên hãy cứ [1] kiên trì một lúc! Buổi chiều số lượng người tới tư vấn còn đông hơn buổi sáng nữa. . .”

[1] Thân thể khuyết tật nhưng ý chí kiên cường

Vì Lưu Thi Vận cứ gào ầm lên nên những bạn học còn lại cũng bắt đầu quay ra nhìn Tiền Duy và Lục Tuân, hai người gần như trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

Tiền Duy nghĩ thầm, may mà cô vừa xuống khỏi lưng Lục Tuân. . .

Mạc Tử Tâm tất nhiên cũng chú ý tới Lục Tuân, cô ta khẽ cắn môi, vẻ mặt lo lắng đi tới: “Lục Tuân vết thương của cậu. . .”

Nhưng Mạc Tử Tâm chưa hỏi dứt lời, Tiền Duy cảm thấy may mắn chưa quá một giây đồng hồ, Lục Tuân đã cho Tiền Duy được trải nghiệm cảm giác trở thành tiêu điểm trước đám đông.

Anh ôm chầm lấy cô, sau đó một tay nhẹ nhàng nâng mặt Tiền Duy lên, cứ thế trao cho Tiền Duy một nụ hôn nồng nàn trước mắt toàn bộ các bạn học ở đây.

Trong nháy mắt ấy, Tiền Duy chỉ cảm thấy máu thịt toàn thân dồn hết lên mặt, não cô dường như nổ tung, khiến tất cả lý trí và suy nghĩ thành đống phế thải, trước mặt nhiều người như thế, Lục Tuân hoàn toàn không có ý hôn nhẹ một cái để kết thúc nụ hôn này, hơi thở của anh mang theo sự bá đạo, cứ như thế ôm hôn Tiền Duy thật lâu.

Đây là một nụ hôn tuyên bố quyền sở hữu, Lục Tuân không ngại ánh mắt của bất cứ người nào.

Dường như thế giới đứng lại đúng vào khoảnh khắc này.

Đến khi Lục Tuân buông Tiền Duy ra lần nữa, thì cô chỉ cảm thấy tựa như đã qua một thế kỷ.

Mặt cô hơi ửng đỏ, Lục Tuân chạm tay lên mặt cô: “Khiến em có cảm giác không an toàn là lỗi của anh, về chuyện công khai vẫn nên để anh làm thì tốt hơn.” Anh dùng chóp mũi nhẹ nhàng cọ qua cọ lại mũi Tiền Duy, khẽ nói, “Thế này thì em không phải sợ nữa nhé, coi như sau này chia tay, cũng là anh bị em đá, chứ không phải vì lý do nào khác nữa.” Nói đến đây, Lục Tuân nháy mắt, “Đương nhiên, anh sẽ không cho em cơ hội đó đâu.”

Làm xong mọi chuyện, Lục Tuân vẫn bình tĩnh tự nhiên như cũ mặt không biến sắc, nhưng Tiền Duy lại hồi hộp tới mức luống cuống cả tay chân, mặc dù biết tình yêu thì cuối cùng sẽ có ngày phải công khai, nhưng cô chưa từng nghĩ Lục Tuân sẽ dùng cách bá đạo thế này.

Tiền Duy chỉ cảm thấy mình giống như đang bước trên con đường hoa, chậm rãi bước từng bước chẳng thật gì cả, nhưng trên người lại có thể ngửi được mùi sữa thơm ngọt ngào từ hoa, cô hoàn toàn không biết mình trở về quầy trực tư vấn trong ánh mắt kinh hoàng của tất cả mọi người thế nào, tóm lại đến lúc cô hồi hồn thì cô đã ngồi trước bàn trực, Lục Tuân cũng đã quay về bàn trực của mình bắt đầu giải quyết vấn đề cần tư vấn của mọi người.

“Tiền Duy. . .” Lưu Thi Vận trợn tròn mắt, “Mày giơ mấy ngón tay lên tao xem thử?”

Tiền Duy che gương mặt nóng rực: “Hả?”

“Tao muốn xem có phải tao hoa mắt không.” Mặt Lưu Thi Vận cứ nghệt ra, “Có phải trời nắng quá nên tao bị mê sảng không, hình như tao thấy mày và Lục Tuân vừa hôn nhau. . . tao có nên đi khám khoa mắt không, hay đi khám ở khoa tâm thần? ? ?”

“Này này.”

Lưu Thi Vận: “Hả? ? ?”

Tiền Duy hắng giọng một cái, ra vẻ điềm tĩnh nói: “Mày không nhìn nhầm đâu, mắt mày không có vấn đề gì cả.”

Có lẽ là bị ảnh hưởng bởi vẻ mặt nghiêm túc của Tiền Duy, Lưu Thi Vận chưa nhận ra sự khác thường kêu “A” một tiếng, một phút sau, cô nàng mới nhận ra điều gì đó không đúng lại “A” lên cái nữa.

“Khoan đã! Tiền Duy! !

! ! Mày hẹn hò với Lục Tuân á? Bạn gái của Lục Tuân là mày á? !” Trên khuôn mặt Lưu Thi Vận hiện rõ đủ vẻ sùng bái, khâm phục, kinh ngạc, cô tuân theo đúng nguyên tắc “Chuyện quan trọng phải nói ba lần”, gào ầm lên: “Trời ạ! Trời ạ! Trời ạ! !”

Nhưng những điều đó có vẻ như không đủ để thể hiện sự hoang mang của cô nàng, cô đi qua đi lại nhìn Tiền Duy và Lục Tuân một lúc lâu, dường như mới tiêu hóa được sự thật này.

Dù đã chấp nhận sự thật này nhưng dường như Lưu Thi Vận vẫn có cảm giác mê man, cô nhỏ giọng, ghé sát bên tai Tiền Duy nói: “Này, Tiền Duy, sao mày lại tóm được Lục Tuân hay thế? Chẳng lẽ chỉ dựa vào mấy lời vỗ mông ngựa và mang đồ ăn sáng tặng nước hồi xưa à? ? Hóa ra Lục Tuân lại trúng chiêu này? Nước chảy đá mòn cộng thêm vuốt mông ngựa thôi sao? ?”

Tiền Duy cuối cùng cũng bình tĩnh lại, cô liếc mắt nhìn Lưu Thi Vận, nghiêm túc chém giỏ: “Đầu tiên là phải không ngừng kiên trì.”

Lưu Thi Vận học rất nhanh: “Còn gì nữa? Có thủ đoạn đặc biệt nào khác không? Người kiên trì theo đuổi Lục Tuân trong trường mình nhiều như nước biển, trước đó còn có một mỹ nữ khoa tài chính kinh tế ngay sát vách ngày nào cũng sang khoa luật của chúng ta dự thính, vì để thỉnh thoảng được gặp Lục Tuân, kết quả là mày xem, Lục Tuân còn chẳng liếc người ta một cái!”

“Còn nữa chính là phải biết ghen.”

Lưu Thi Vận: “? ? ?”

Tiền Duy mỉm cười: “Mày quên rồi à, trước đó không phải mày nhận được tin mật thám là bạn gái của Lục Tuân là hổ cái hay ghen và rất đanh đá hay sao?”

“. . .” Lưu Thi Vận khóc không ra nước mắt, “Sau này tao nhất định sẽ là một thanh niên tốt của chủ nghĩa xã hội, không nghe dạo, không hóng tin đồn, tuân thủ luật pháp, phấn đấu vì sự tiến bộ của pháp luật Trung Quốc!”

“Này, khoan đã, tao nhớ là hôm trước mày nói, nếu tao tóm được Lục Tuân về tay thì mày sẽ gọi tao là ba mà?”

“Tiền Duy, tao đã nói với mày một chuyện chưa.” Lưu Thi Vận ra sức nói lảng sang chuyện khác, “Trước giờ được làm bạn với mày, tao luôn cảm thấy vô cùng vinh hạnh, mày dịu dàng lại quan tâm, cảm tính và lý tính cùng tồn tại, sắc đẹp và trí tuệ đều có, thẳng thắn lại dễ tính. . .”

Tiền Duy lắc đầu: “Không được, không thương lượng.”

Lưu Thi Vận uể oải nói: “Ờ, ba!”

Tiền Duy xoa đầu cô, rốt cục cũng có cảm giác đắc ý của nông nô vùng lên hát khúc ca khải hoàn: “Con ngoan.”

***

Buổi chiều có không ít người tới xin tư vấn pháp luật, rất nhanh, Lưu Thi Vận và Tiền Duy đều vùi đầu vào công việc tư vấn cho người dân, không rảnh để trò chuyện, qua tầm nửa tiếng, đợt cao điểm của buổi tư vấn cuối cùng cũng trôi qua, mấy sinh viên giỏi rốt cục cũng có thời gian uống miếng nước.

Thế là đám quần chúng trước đó không để ý tới bát quái, lại bắt đầu nhìn Tiền Duy với ánh mắt hình viên đạn, nhất là mấy nữ sinh trong nhóm tư vấn lần này, nếu như ánh mắt có thể tấn công được, thì cô nghĩ quần áo mình sớm đã thủng lỗ chỗ vì những ánh nhìn kia rồi.

Hâm mộ, hoang mang, nghi ngờ, khiếp sợ, ghen ghét, săm soi, trong những ánh mắt ấy xen lẫn rất nhiều cảm xúc, mặc dù Tiền Duy đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng đến lúc này cô mới nhận ra, muốn làm bạn gái của Lục Tuân, quả thực phải có một trái tim đầy mạnh mẽ.

Lưu Thi Vận chọc cánh tay Tiền Duy: “Này, mày có thấy lúc Lục Tuân hôn mày trước mặt nhiều người như thế Mạc Tử Tâm có biểu cảm gì không?” Cô hạ giọng nói, “Toàn thân cô ta như bị tê liệt vậy, cứ đứng nghệt mặt ra đó không nhúc nhích, đến lúc Lục Tuân buông mày ra, tao mới nhận ra dù cơ thể cô ta không nhúc nhích, nhưng ngón tay đang phát run lên. . .” Lưu Thi Vận gật gù, “Cứ có cảm giác cô ta vừa bị tát một cái thật mạnh trước mặt bao người vậy.”

Lúc ấy Mạc Tử Tâm có phản ứng gì Tiền Duy không biết, vì Lục Tuân nên cô mới chú ý tới Mạc Tử Tâm, mà bây giờ, khi mọi thứ đều không quan trọng nữa thì cô cũng không để ý tới cô ta nữa.

Sau khi Lục Tuân hôn Tiền Duy trước mặt mọi người thì Mạc Tử Tâm đã biến mất, Tiền Duy tư vấn pháp luật cho mấy người dân xong xuôi, mới thấy Mạc Tử Tâm đi về phía xa xa, trông cô ta vẫn nhỏ bé yếu đuối như thế, sắc mặt mệt mỏi trắng bệch.

Lúc ở bệnh viện cộng đồng, sau khi biết Lục Tuân thổ lộ với Mạc Tử Tâm chỉ là màn tự biên tự diễn của cô ta, Tiền Duy đã rất kích động, trong nháy mắt ấy, thậm chí cô muốn chạy tới trước mặt Mạc Tử Tâm chất vấn cô ta vì sao lại nói dối. Nhưng bây giờ Tiền Duy lại không muốn nữa.

Cô không cần phải chất vấn người khác, chỉ cần bản thân sống thật hạnh phúc, thì đã là sự trừng phạt lớn nhất với đối phương rồi. Nếu có thêm một cơ hội nữa, cô sẽ nắm thật chặt tay Lục Tuân, để không lãng phí bất cứ giây phút nào nữa.

*****

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện