Không Thèm Yêu Sếp
Diệp Phỉ Nhiên
[Nguyên Phương]
Chương 66
Bạn gái anh thì anh tự bảo vệ
Đáng tiếc đêm nay Tiền Duy vẫn không thể ngủ ngon được, cô vừa nằm ngủ chưa được một tiếng, đã bị di quản lý ký túc gõ cửa đánh thức.
Trong nhất thời, những người còn lại ai nấy cũng đều hai mắt lim dim tỉnh dậy .
Lưu Thi Vận từ trong chăn thò đầu ra phàn nàn nói: “Dì ơi, đã hơn nửa đêm rồi, cũng đâu phải đi càn quét tệ nạn. . .”
Gương mặt dì quản lý có vẻ cũng áy náy, chỉ thấy bà đi vào phòng, sau lưng còn dẫn theo một nữ sinh đi cùng, Tiền Duy mở to mắt nhìn thử, trông mặt khá quen, nhưng cô không nhớ ra là ai.
“Hôm nay đột nhiên đánh thức mọi người giữa nửa đêm cũng là chuyện bất đắc dĩ, hi vọng mấy đứa bỏ qua cho dì ha, lần sau dì sẽ mang bánh sủi cảo tự gói vào cho mấy đứa ăn.” Dì quản lý an ủi xong, thì nói tới chuyện chính, “Chuyện này thực ra cũng hơi khó nói, dì có thể mở ngăn kéo của mấy đứa ra kiểm tra được không ?.”
“Hả? Vì sao chứ?”
Bà chỉ vào nữ sinh sau lưng mình: “Bạn học Lương Tình bị mất một món đồ rất quý giá.”
Lưu Thi Vận mơ màng, lúc này mới phản ứng lại: “Cậu ta mất đồ thì phải nghi người trong phòng cậu ta trộm chứ, sao lại tới phòng chúng cháu đòi kiểm tra?” Lưu Thi Vận tức điên lên chỉ vào những người còn lại trong phòng mình, “Nhìn chúng cháu có giống kẻ trộm đồ của người khác không? Sao chúng cháu có thể trộm đồ của cậu ta được? ! Mà giờ cũng hơn nửa đêm rồi, còn hơn cả công an đi càn quét tệ nạn nữa.”
Dì quản lý vỗ về cô nàng: “Đương nhiên là dì tin mấy đứa rồi, nhưng nếu mấy đứa đã không trộm, vậy thì để dì cùng bạn học này mở tủ và ngăn kéo của mấy đứa ra kiểm tra thử, chuyện này coi như thế là xong”
“Nếu chúng cháu vô tội, thì tại sao lại đòi kiểm tra tủ của chúng cháu?” Tiền Duy cũng tức giận, “Nguyên tắc cơ bản của pháp luật là nghi tội tòng vô [1], thậm chí chúng cháu còn chẳng có tội, thì sao có thể nói lục soát là lục soát ngay được? Cậu ta có bằng chứng gì không? Bằng chứng không có mà muốn làm gì cũng được thì chẳng phải xã hội loạn hết rồi sao, nếu cảnh sát muốn bắt ai thì họ có tự tiện xông vào nhà người ta lục soát mà chẳng vì lý do gì không?”
[1] Không chứng minh được rằng có tội thì tức là vô tội.
“Dì biết mấy đứa đều học luật, dì không nói lại được mấy đứa, nhưng cũng không phải chẳng có chứng cứ gì rồi đòi lục soát linh tinh.” Dì quản lý ký túc nhìn Lương Tình phía sau, “Vị bạn học này mất sợi dây chuyền, là thương hiệu của nước ngoài, giá hơn trăm nghìn tệ, quan trọng nhất hơn sợi dây đó là di vật của mẹ bạn ấy, sợi dây chuyền vừa mất đêm nay, trước khi mất bạn ấy có để trong ngăn kéo của phòng, mà phòng bạn ấy thì ở ngay tầng trên của các cháu, cũng rất gần, bạn học này nói có người trong phòng các em từng cầm một sợi dây chuyên giống y hệt thế.”
Lưu Thi Vận khịt mũi coi thường: “Giờ dây chuyền người ta sản xuất theo lô, có một cái y hệt thì sao đâu? Cũng bình thường mà dì, chỉ như thế đã nhận định là người trong phòng cháu lấy trộm à ?”
“Bạn học này nói sợi dây chuyền ấy rất đặc biệt, vì nó được đặt hàng sản xuất bởi nhà thiết kế nước ngoài, nên không thể sản xuất với số lượng lớn được, hơn nữa trên mặt dây chuyền còn có một góc bị mẻ, chỉ cần cầm lên nhìn là có thể nhận ra ngay.”
Hai nữ sinh còn lại trong phòng cũng đã tỉnh, lúc này cũng không hề nhún nhường mà bắt đầu phản đối: “Dựa vào đâu mà dì muốn lục soát phòng chúng cháu? Dựa vào đâu mà hơn nửa đêm lại đánh thức chúng cháu chỉ vì chuyện này chứ ?!”
“Mọi người trong phòng này đã ở cùng nhau mấy năm nên đều hiểu hết tính nhau, nếu có kẻ trộm thì cũng mất đồ lâu rồi, nhưng trước giờ chúng cháu chưa từng mất đồ.”
Dì quản lý ký túc cũng chần chừ, bà quay đầu nói với nữ sinh tên Lương Tình kia: “Có phải cháu hiểu lầm gì không? Hay lúc đi ra ngoài cháu đã để quên mất ở đâu rồi? Ký túc xá của chúng ta trước giờ luôn rất nghiêm, chưa từng xuất hiện vụ mất trộm mất cắp nào. . .”
Lương Tình im lặng nãy giờ không nói câu nào thì giờ khẽ mím môi, vẻ mặt muốn nói lại thôi: “Cháu thấy rất rõ, cháu biết ai đang giữ nó.”
Lưu Thi Vận vô cùng khinh thường: “Được, vậy cậu nói đi, là ai lấy dây chuyền của cậu?”
Dường như Lương Tình rất bối rối, cô ta đắn đo rất lâu, rốt cục cũng lấy hết dũng khí giơ tay lên: “Là cậu ta.”
Tiền Duy: ? ? ? Cô nhéo cánh tay của mình, quả thực cô không nhìn nhầm, Lương Tình vừa chỉ vào cô.
Lưu Thi Vận chứng kiến cảnh này, thì hoàn toàn nổi giận: “Cậu vu oan cho người khác cũng phải biết điểm dừng nhé? Tiền Duy là bạn thân tôi, cậu ấy thế nào tôi còn không biết sao? Cậu ta thèm vào sợi dây chuyền nát của cậu?”
Vẻ mặt Lương Tình lộ ra vẻ sợ hãi khi bị Lưu Thi Vận hung dữ hù dọa, cô ta yếu đuối lui người về sau mấy bước, giọng đầy sợ hãi, trong mắt cũng sắp trào nước mắt: “Đúng là cậu ta mà, tôi không nhìn nhầm đâu, tôi không đổ oan cho cậu ta. . .”
Lương Tình dừng một chút, mới nhỏ nhẹ tiếp tục nói: “Chủ yếu là sợi dây chuyền này có giá trị hơn trăm nghìn tệ, nếu như ai không cẩn thận thấy nó đẹp nên cầm đi, thì chỉ cần trả lại cho tôi rồi nói xin lỗi tôi là được, tôi sẽ không truy cứu đâu, nhưng nếu như không muốn trả lại cho tôi, chuyện này sẽ không thể giải quyết đơn giản được, dù sao cũng là di vật của mẹ tôi, nó rất có ý nghĩa với tôi, tôi đành phải báo cảnh sát thôi, mấy cậu đều học luật, cũng biết, sau khi báo cảnh sát rồi thì có rất nhiều chuyện chúng ta không thể giải quyết nội bộ được, một món đồ có giá trị hơn trăm nghìn tệ, có thể sẽ được quy kết thành tội trộm cắp.”
“Cậu còn biết uy hiếp nữa cơ à?”
Tiền Duy kéo cánh tay Lưu Thi Vận: “Được rồi.”
Lưu Thi Vận càng bướng bỉnh hơn, cô nhìn Lương Tình, rồi lại quay ra nhìn dì quản lý ký túc: “Thế nên hôm nay hai người sống chết muốn mở ngăn tủ và ngăn kéo của Tiền Duy thật sao? Bày đặt nói luật với người học luật à, cậu có biết cái gọi là trình tự tố tụng không? Kể cả thật sự có người trộm đồ của cậu thì trước khi bước vào giai đoạn khởi tố, thì cậu không thể tùy tiện lục soát người khác được! Cậu đi siêu thị, siêu thị nghi ngờ cậu trộm đồ, họ nhất quyết muốn lục soát túi cậu, cậu có chấp nhận được không?”
Lương Tình trợn mắt nhìn: “Vậy tôi sẽ báo cảnh sát.”
Dì quản lý ký túc rất khó xử, một khi đã báo cảnh sát, nếu ảnh hưởng không tốt, ngộ nhỡ thật sự xảy ra chuyện gì, ngoài việc sinh viên bị kỷ luật ra thì quản lý ký túc cũng sẽ bị liên đới là xử lý bằng cách trừ lương.
“Được, cậu mở đi, nhưng nếu như không có thì cậu phải nói xin lỗi tôi và xin lỗi từng người trong phòng tôi vì đã đánh thức mọi người dậy.” Tiền Duy cũng không muốn làm khó người khác, cứ tiếp tục giằng co thế này cũng không có ý nghĩa gì, cô chủ động mở tủ quần áo ra, vốn là người thành phố A, bình thường cuối tuần có thể về nhà, mặc dù cô hay ở trong ký túc xá, nhưng quần áo trong ký túc cũng không nhiều, trong tủ đồ của cô không nhiều đồ, sau khi mở ra thì liếc một cái là thấy hết, cô chủ động lật tung mấy bộ đồ ra, vẫn không tìm được sợi dây chuyền, ngược lại tìm được “Khoản tiền lớn” một trăm tệ không biết nhét vào đây lúc nào.
“Thấy chưa, Tiền Duy trong sạch, cậu chờ đó mà nói xin lỗi cậu ấy và chúng tôi đi.”
“Còn cả ngăn kéo bàn học nữa.” Lương Tình vừa nói vừa nhìn chằm chằm Tiền Duy, cô rất thoải mái kéo ngăn tủ của mình ra, bên trong ngăn kéo của cô là một đống sổ tay, trông hơi lộn xộn.
Tiền Duy đang chuẩn bị lấy hết mấy cuốn sổ ra, nhưng cô lại mò được một vật trang sức lành lạnh bên dưới mấy cuốn sổ, cô nghi ngờ lôi thứ đó ra, đó là mặt dây chuyền hình trái tim nhỏ, thiết kế độc đáo, nhưng hơi mẻ, trên một góc của mặt dây rõ ràng đã có dấu hiệu của sự va chạm. . . Tiền Duy im lặng kéo sợi dây chuyền ra, phía sau mặt dây chuyền quả nhiên là sợi dây chuyền vàng màu bạch kim xinh xắn. . .
“Chính là nó! Sợi dây chuyền của mẹ cháu!” Lương Tình xông lên trước, đoạt lấy sợi dây chuyền từ trong tay Tiền Duy, đặt trước ngực, trong mắt mau chóng tràn ngập sự tức giận giận, trông có vẻ khá kích động khi tìm lại được sợi dây tưởng chừng đã mất, Tiền Duy chỉ muốn nói, cô ta diễn giỏi thật.
Đôi mắt cô ta ngân ngấn nước, cầm sợi dây chuyền nhìn trái nhìn phải một lúc lâu, rốt cục mới ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn Tiền Duy, từ từ nói: “Nếu như cậu nói xin lỗi tôi trước mặt mọi người, thì tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra.”
“Chuyện này sao có thể coi như chưa từng xảy ra được?” Tiền Duy cười khẩy, cô không tin nổi, tại sao trong ngăn kéo của mình lại xuất hiện sợi dây chuyền này, tuy cô đang ngỡ ngàng và ngạc nhiên, nhưng vẫn rất kiên quyết muốn làm rõ mọi chuyện, “Tôi chẳng trộm dây chuyền của cậu, tôi còn đang muốn hỏi tại sao nó lại mọc chân chạy vào ngăn kéo tôi kìa, chẳng hiểu sao tự dưng lại bị chụp mũ ‘Bắt tận tay day tận trán’ thì sao có thể coi như chưa từng xảy ra được?”
Trong nhất thời dì quản lý ký túc cũng chần chừ, bà nhìn Lương Tình rồi lại nhìn Tiền Duy một cái, thì hoàn toàn rối loạn, trông mặt hai người khá thành thật, nhìn ai cũng không giống đang nói dối.
Vì động tĩnh hơi lớn, nên chẳng bao lâu, mấy phòng bên cạnh Tiền Duy cũng lần lượt tỉnh giấc, mắt lim dim mò sang cửa phòng cô hóng chuyện.
“Vậy cậu giải thích đi sao sợi dây chuyền của tôi ở trong ngăn kéo của cậu?”
Lưu Thi Vận liếc mắt nhìn: “Đó còn phải nói à, thì cậu hãm hại Tiền Duy chứ sao. Làm gì có ai ăn trộm lại còn thoải mái để cậu được một tấc lại muốn tiến một thước xông vào điều tra ? Lại còn để người ta phát hiện ra tang vật ngay trước mặt mọi người nữa?”
“Trước ngày hôm nay tôi vốn chẳng quen biết bạn học Tiền Duy, vì sao lại muốn hãm hại cậu ta?” Giọng Lương Tình nghẹn ngào, “Còn về chuyện tại sao lại bị bắt tại chỗ, thì làm sao tôi biết? Tôi có ăn trộm bao giờ đâu, sao hiểu được tâm lý kẻ trộm. Ban đầu tôi cũng muốn dàn xếp ổn thỏa, nhưng nữ sinh khoa luật các cậu cũng khinh người quá đáng, chẳng lẽ tôi là người bị hại nên là lỗi của tôi à?” Cô ta nói tới đây thì dường như đã tức giận lắm rồi, đột nhiên cao giọng hẳn, “Có tên trộm nào bị bắt ngay tại trận còn nói năng hùng hồn như thế không? !”
Lời này của cô ta quả nhiên đã khiến mấy nữ sinh đang lấp ló ngoài cửa phòng Tiền Duy ngạc nhiên vô cùng, rất nhanh càng ngày càng nhiều người bị đánh thức cũng vây quanh ngoài cửa phòng, người nào người nấy đều đang châu đầu ghé tai bàn luận.
Tất nhiên bất luận chuyện gì xảy ra thì Lưu Thi Vận cũng luôn đứng bên cạnh Tiền Duy ủng hộ cô, nhưng những người khác thì không phải Lưu Thi Vận, bọn họ không hiểu gì về cô,
Chuyện này tất nhiên không ai chịu nhường ai, cuối cùng dì quản lý ký túc cũng chẳng còn cách nào giải quyết, chỉ có thể gọi thầy quản lý khoa luật của Tiền Duy tới, thầy quản lý khoa tất nhiên hi vọng chuyện lớn biến nhỏ chuyện nhỏ coi như không có, nhưng bất luận thầy khuyên nhủ an ủi thế nào, Tiền Duy và Lương Tình vẫn rất kiên quyết không chịu thỏa hiệp.
Chuyện này không còn cách giải quyết nào khác đành phải báo cáo lên cấp cao hơn, đến tận cấp viện trưởng của khoa luật, trường học sợ Lương Tình sẽ báo cảnh sát ảnh hưởng đến danh dự của học viện và trường học, do đó đã thành lập một tổ điều tra, dùng cách này để trấn an Lương Tình, một mặt khác cũng cố gắng làm công tác tư tưởng cho Tiền Duy, để cô bình tĩnh lại và nói lời xin lỗi.
“Em mới chỉ là sinh viên năm hai, tuổi còn trẻ, phạm sai lầm cũng là chuyện bình thường, không ai để ý tới chuyện đó đâu, những chuyện này cũng không theo em cả đời, nhưng nếu quả thật làm lớn chuyện lên, sẽ có vết lưu lại trong ghi chép của khoa, không chỉ ảnh hưởng đến tư cách đăng ký thi sở tư pháp sau này của em, mà nó sẽ càng ảnh hưởng tới việc đăng ký thi công chức của em nữa, em cũng biết đấy, học viện luật chúng ta có rất nhiều người sau khi tốt nghiệp sẽ vào hệ thống công – kiểm – pháp. . .”
Thầy quản lý khoa làm thuyết khách, tất nhiên sẽ tiến hành khuyên giải Tiền Duy, đêm đó cô không thể ngủ ngon, lại liên tục bị gọi tới văn Phòng khoa để tiếp nhận giáo dục, trong lòng vừa tức giận lại cảm thấy thất vọng..
Cô thể hiện thái độ của mình với thầy quản lý khoa một lần nữa, rồi cũng chẳng thèm cãi lại nữa, đối với một người không tin cô thì dù cô có nói gì cũng vô dụng, thầy quản lý khoa thấy cô cứng đầu cứng cổ, rốt cục cũng chịu thua mà thả cô về.
Theo kết quả cho thấy, sợi dây chuyền quả thật được tìm trong ngăn kéo của cô trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, trước đó quả thực Lương Tình và cô không hề quen biết, Tiền Duy coi như nghĩ nát óc, đừng nói kiếp này, mà ngay cả kiếp trước cô cũng không nhớ có một người như thế, chứ nói chi là đắc tội cô ta từ lúc nào, bây giờ từ góc nhìn của người ngoài cuộc nhìn vào, thế nào cũng phán Tiền Duy đã lấy trộm dây chuyền của cô ta.
***
Chuyện tốt chưa ra khỏi cửa, tiếng xấu đã truyền ngàn dặm, Tiền Duy vừa tới cửa lớp pháp luật thuế buổi sáng, chợt nghe thấy tiếng các bạn học đang bàn tán vụ này.
“Mọi người đã nghe chuyện chưa? Cái vụ ăn trộm đêm qua ấy?”
“Chuyện gì?”
“Tiền Duy ấy, nghe nói cậu ấy trộm dây chuyền của người khác, thật hay giả vậy?”
“Tôi nghĩ cậu ấy không phải loại người như thế đâu.”
“Cũng không nói chắc được, biết người biết mặt không biết lòng, nước ngoài có rất nhiều sát thủ giết người liên hoàn, nhìn bề ngoài thì thật thà trung thực giống hệt người bình thường. . .”
“Sao em cứ đứng ngây người ngoài cửa thế? Không vào à?”
Ngay khi Tiền Duy đang do dự, thì giọng Lục Tuân vang lên từ sau lưng cô, Tiền Duy quay đầu, chào đón cô là gương mặt anh tuấn lạnh lùng nhưng cũng đầy quen thuộc của anh, vừa thấy cô quay lại, ngay lập tức trên gương mặt phủ đầy tuyết trắng mùa đông đã hiện một nụ cười như xua tan hết khí lạnh xung quanh.
Lục Tuân đi lên trước Tiền Duy, đẩy cửa ra rồi đứng tránh ra cho cô đi vào.
“Này này này, đừng nói nữa, Lục Tuân tới rồi kìa.”
“Sao Lục Tuân tới thì không nói nữa?”
“Cậu không biết gì à? Tiền Duy là bạn gái Lục Tuân đấy!”
“Mẹ ơi ? ? Kinh thế à? ?”
Cũng đúng vào lúc đó, giáo sư dạy luật thuế đã cầm tập bài kiểm tra mười lăm phút bước vào, trong nhất thời, tất cả mọi người đều im lặng.
Sau khi bài thi được phát ra mọi người đều tập trung làm bài, Lục Tuân cũng đang rất tò mò, nhưng chỉ có thể nén lại, anh hơi lo lắng nhìn Tiền Duy định hỏi chuyện, cô lại cố nhịn chỉ khẽ cười với anh.
Nhưng gần như bài thi vừa kết thúc, Lục Tuân đã kéo Tiền Duy ra ngoài phòng học.
“Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì đâu.” Chẳng biết tại sao, lúc đầu khi bị vu oan cô vẫn rất bình tĩnh, nhưng giờ khi đối mặt với Lục Tuân, mặc dù ngoài miệng nói không sao, nhưng trong lòng lại uất ức đến phát khóc, cứ như một đứa trẻ vừa té ngã đang cố nhịn không khóc, nhưng một khi nhìn thấy người thân, nó sẽ òa lên khóc.
“Anh có thể làm gì cho em nào?” Lục Tuân không để ý đến những người qua lại xung quanh, anh vươn tay xoa đầu Tiền Duy, “Em phải nhớ là giờ em cũng có người để dựa vào rồi, ai bắt nạt em hả?”
“Để tôi nói!” Lúc này Lưu Thi Vận cũng vừa ra khỏi phòng học, “Thật sự là khinh người quá đáng mà!” Không thể phủ nhận, năng lực ngôn ngữ của cô nàng Lưu Thi Vận này quả là ưu tú, ba người tìm một phòng học trống, chẳng bao lâu, Lưu Thi Vận đã nhanh chóng kể hết mọi chuyện đêm qua không thiếu chi tiết nào cho anh nghe.
Lục Tuân vừa nghe lông mày lại càng chau chặt, sắc mặt càng lúc càng khó coi. Với phong cách hay bao che cho người nhà mình của Lục Tuân mà nói, lúc này anh có thể giữ bình tĩnh là đã vô cùng kiềm chế và nhẫn nhịn lắm rồi.
“Tôi nghĩ là cô ta muốn trả thù.” Anh trầm ngâm trong chốc lát.
Lưu Thi Vận cũng khẽ gật đầu: “Đúng thế, đêm qua tôi cũng nghĩ thế, có phải cô ta là người điên cuồng theo đuổi cậu không ? Dù sao Tiền Duy nhà chúng tôi hẹn hò với cậu, cũng phải chịu áp lực rất lớn! Con gái mà ghen lên á, thì trời mới biết có phải tâm lý cô ta vặn vẹo nên cảm thấy Tiền Duy cướp vì thế mới muốn trả thù. . .”
“Cô ta tên là gì?”
“Lương Tình.”
Lục Tuân mím môi: “Nếu như cô ta vì tôi mà hãm hại Tiền Duy, vậy chứng tỏ tính cách cô ta khá cố chấp, chắc chắn đã quấy rối tôi từ lâu rồi, nhưng tôi hoàn toàn không có ấn tượng về cái tên này.” Lục Tuân nghĩ ngợi, “Học khoa nào vậy?”
“Hừm?” Lưu Thi Vận ngẩn người, “Hình như là khoa ngoại ngữ! Đúng rồi! Đúng là khoa ngoại ngữ!”
Ba chữ ‘khoa ngoại ngữ’ và những lời Lưu Thi Vận vừa suy đoán cứ như hai mảnh ghép từ từ ráp lại vào nhau, gương mặt nhìn hơi quen của Lương Tình rốt cục cũng dần hiện ra trong đầu Tiền Duy.
“Em biết rồi!” Cô vỗ đùi, “Lương Tình là nữ sinh điên cuồng theo đuổi Mạc Đào ngày xưa! Cũng vì cô ta mà Mạc Đào mới nhờ em đóng giả bạn gái để không bị quấy rầy nữa!”
Lưu Thi Vận cũng bừng tỉnh: “Vậy chuyện này dễ giải quyết thôi! Nhất định là vì cô ta đang hiểu lầm Mạc Đào là bạn trai mày nên mới trả thù mày, chúng ta mau chóng đi tìm Mạc Đào tới nói rõ ràng với cô ta, để cô ta đừng trả thù mày nữa!”
“E rằng không chỉ vô dụng, mà cẩn thận còn chó cắn áo rách hơn.” Tiền Duy cũng tỉnh táo lại, ” Trước kia thỉnh thoảng Mạc Đào cũng phàn nàn với tao về chuyện của cô ta rồi, cô ta rất cố chấp, khi cô ta đã quyết thì rất khó thay đổi, để Mạc Đào đi giải thích với cô ta, cô ta chẳng những không tin, cẩn thận còn nghĩ Mạc Đào đang bảo vệ tao nên không tiếc nói dối cô ta, rồi lại càng hận tao hơn.”
Trong nhất thời, Lưu Thi Vận và Tiền Duy đều không nghĩ ra cách gì.
“Đừng nghĩ nữa, chuyện này cứ giao cho anh.” Bất cứ lúc nào giọng của Lục Tuân vẫn cứ điềm tĩnh và chín chắn như thế, dường như chỉ cần có anh ở bên thì chẳng có việc gì không giải quyết được cả, “Bạn gái anh thì anh tự bảo vệ, không cần Mạc Đào.”
*****
[Phư] : Câu chốt chất như nước cất =)) bạn gái anh thì anh tự lo được