Không Thèm Yêu Sếp

Chương 67


trước sau

l5XQe17

Không Thèm Yêu Sếp

Diệp Phỉ Nhiên

[Nguyên Phương]

Chương 67

Tôi mới là bạn trai cậu ấy

Chính vì Lương Tình có chết cũng không chịu khai, mà tin đồn chính là thứ một truyền mười, mười truyền trăm, thế nên càng ngày càng có nhiều người biết đến “Sự kiện dây chuyền”, Tiền Duy đi ngoài đường, cũng có rất nhiều người chỉ trỏ bàn tán sau lưng cô.

“Là cô ta sao?”

“Còn ai vào đây nữa, chính là cô ta đấy…”

“Sau này mỗi khi chúng ta ra khỏi ký túc xá đều phải cẩn thận, không thể cứ tiện tay đóng cửa mà để đấy được, nếu không lúc mất cái gì thì biết bắt đền ai?”

Mỗi lần nghe được những lời bàn tán như thế thì Lưu Thi Vận lại tức không chịu nổi, mấy lần hậm hực chỉ muốn xắn tay áo lên mà đánh đám người đó một trận, nhưng đều do Tiền Duy cản cô nàng lại.

Lưu Thi Vận rất lo lắng: “Mày nói xem cũng mấy ngày rồi, bên tổ điều tra cũng kết thúc điều tra rồi, lại chẳng đưa ra kết luận gì, hơn nữa trong vụ này là cậu ta cố tình vu khống mày, dây chuyền quả đúng là tìm được ở chỗ mày, mặc dù cách để tìm được vật chứng cũng không hợp lý, thế nhưng người ta cũng đâu quan tâm nhiều như thế, tóm lại người ngoài ai ai cũng chắc như đinh đóng cột là mày trộm rồi, bây giờ thì trách nhiệm tìm chứng cứ thuộc về chúng ta, làm thế nào để chứng minh mày không trộm? Ca này khó quá!” Lưu Thi Vận xoa cằm, giọng trầm trọng hẳn, “Bây giờ điều tao sợ nhất là tổ điều tra lại chọn cách dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa, để hai người hòa giải rồi kết thúc chuyện này, thế nhưng vấn đề nằm ở chỗ, nếu như không thể trả lại trong sạch cho mày, thì dù cuối cùng không xử lí mày, không làm rõ mọi chuyện, thì cũng coi như đã định tội cho mày rồi, sau này thanh danh của mày cũng chả còn nữa.”

“Hay là chúng ta báo cảnh sát nhé? Mấy vụ thế này cứ gọi người có chuyên môn đến xử lí cho nhanh! Lương Tình không báo cảnh sát thì chúng ta báo, thế là xong!”

“Báo cảnh sát cũng vô ích thôi.” Tiền Duy vẫn khá tỉnh táo mà suy xét vấn đề, “Những chuyện thế này, bên công an sẽ không lập án đâu, vì có phải tao bị cướp dây chuyền đâu, hơn nữa dây chuyền cũng đã tìm được rồi, cũng chẳng phải đồ có giá trị hàng vạn tệ, nếu mình muốn báo cảnh sát thì phải báo về tội phỉ báng, nhưng mày cũng đừng quên, tội phỉ báng là một mục truy tố riêng trong luật hình sự, cơ quan công an không thể trực tiếp thụ lí vụ án hình sự được, nếu muốn xử lí thì chỉ còn cách tìm môt luật sư rồi cung cấp chứng cứ cho họ, lại còn phải đến tòa án khởi tố, cho nên dù tao có báo cảnh sát thì cơ quan công an cũng chẳng thể giải quyết chuyện này cho mình. Nhưng nếu tìm luật sư cung cấp chứng cứ chúng nó nói xấu sau lưng tao, thì lại không có camera ghi lại, mà chỉ là nói miệng thôi, việc này không chỉ phiền phức mà còn cực kì tốn thời gian, mà mày biết trình tự tố tụng nhiều hơn tao đấy, phải thừa biết là khi bắt tay vào khởi tố thì phải qua hai lần sơ thẩm mới cho ra được kết quả, thời gian chờ đợi quá dài, khiến con người ta mất hết kiên nhẫn.”

Lưu Thi Vận cũng có chút lo lắng: “Chuyện này… Nhưng chẳng phải Lục Tuân nói là cậu ta sẽ xử lí à? Đã mấy ngày rồi đấy, ngày mai là ngày kỉ niệm thành lập trường rồi, tao nghe nói cậu ta còn phải đại diện cho sinh viên ưu tú lên phát biểu trong phần khai mạc, liệu có phải là đang bận bù đầu chuẩn bị cho bài diễn thuyết nên quên béng vụ này không?” Lưu Thi Vận thì thầm, “Quả đúng là tin đàn ông được thì heo mẹ cũng biết trèo cây, cứ nhìn tên chó má Đường Luật trước kia đấy, còn dám mở mồm nói muốn cùng tao một đời một kiếp một đôi người đấy…”

Tiền Duy bị đám người qua đường chỉ chỉ trỏ trỏ, trong lòng hiển nhiên cũng cảm thấy áp lực, nhưng cô vẫn cười tươi với Lưu Thi Vận: “Tao tin Lục Tuân.”

Cũng chẳng phải không bất an lo lắng, nhưng Tiền Duy luôn cảm thấy, nếu Lục Tuân đã nói được thì nhất định sẽ làm được.

***

Cũng may mà hôm sau là ngày kỷ niệm thành lập trường, gần như tất cả mọi người trong trường đều quay cuồng trong công tác chuẩn bị, hôm kỷ niệm thành lập trường sinh viên sẽ được nghỉ, buổi sáng trưởng tổ chức lễ khai mạc ngắn gọn, ngoài các lãnh đạo trường còn mời cả những sinh viên ưu tú ở các khóa trước đã tốt nghiệp, lại còn cho cả sinh viên ưu tú của khóa này lên phát biểu, sau đó là rất nhiều màn trình diễn văn nghệ kỷ niệm ngày thành lập trường, vì năm nay đại học A kỉ niệm 50 năm thành lập nên lần này trường rất đầu tư về quy môvà tiền bạc, ngoài việc để sinh viên tự chuẩn bị luyện tập các tiết mục văn nghệ, còn mời thêm các vũ công và các đội biểu diễn nghệ thuật chuyên nghiệp tới tham dự.

Ngay từ sáng sớm hôm kỷ niệm ngày thành lập trường, Tiền Duy, Lưu Thi Vận và Tiền Xuyên cùng những sinh viên khác đã có mặt ở sân vận động, đại học A mới xây lại mở rộng sân vận động, thường thì những trận thi đấu giao lưu bóng rổ của sinh viên thành phố A sẽ tiến hành ở đây, hội trường có sức chứa đến hơn mười nghìn khán giả, mà các hoạt động khác của trường như đêm hội prom cũng đều được tổ chức ở đây.

Tiền Xuyên lúc nào cũng thờ ơ với mấy hoạt động kiểu này, nên ngay khi hiệu trưởng bắt đầu bài phát biểu dài dòng thì cậu chàng đã gà gà gật gật buồn ngủ.

“Xin mời sinh viên ưu tú đại diện khóa 2008-2012 của khoa luật Lục Tuân lên có đôi lời phát biểu.”

Giữa tiếng vỗ tay rầm rộ, Tiền Xuyên còn đang mơ màng lúc này đã giật mình tỉnh giấc.

“Nói cho chúng mày nghe, kia là anh rể của tao đấy!” Anh lay lay mấy thằng bạn chí cốt khoa thể dục dậy, đánh bốp một cái người anh em Đại Mao còn đang say giấc nồng, “Thằng lợn này mày đừng có ngủ nữa, mau dậy mà nghe anh rể tao phát biểu đi kìa!”

“…”

Lục Tuân phát biểu trên sân khấu, Tiền Xuyên bên dưới vô cùng đắc ý: “Nhìn xem, kia chính là anh rể tao, là người con trai ngầu nhất trong hội trường! Nhìn ánh đèn trong sân vận động chiếu vào anh ấy kìa, chúng mày có thấy anh ấy vừa ưu tú lại tài giỏi khó tin không?”

Tiền Duy không biết Lục Tuân dùng cách gì mà thu phục được thằng nhóc Tiền Xuyên này, nhưng khi cô đưa mắt nhìn về người đang đứng trên sân khấu được cả đám đông chú ý, thì cũng cảm thấy tự hào vô cùng.

Ngày thường thầy hiệu trưởng hay cẩn trọng từng lời ăn tiếng nói thì trong ngày trong đại kỷ niệm 50 năm thành lập trường lại cũng nở nụ cười hiếm hoi, nhưng Lục Tuân vẫn giữ biểu cảm lạnh lùng, anh quá tuấn tú, tuấn tú đến mức khiến con người ta có cảm giác xa cách, trước kia Tiền Duy cũng thầm chê bai dáng vẻ lãnh đạm của Lục Tuân, thế nhưng giờ cô lại cảm thấy Lục Tuân thế này cực kì mê người, vừa vô tình nhất lại vừa có tình nhất.

“Khẩu hiệu của trường chúng ta là “Xét xử trung thực, học rộng hỏi kỹ, suy nghĩ cẩn thận.” Giọng Lục Tuân vừa sang sảng lại mạnh mẽ, “Trên chính sân khấu này, em muốn dành lời cảm ơn sâu sắc tới mái trường này, cảm ơn vì đã luôn kiên trì theo đuổi khẩu hiệu này, được học và rèn luyện trong ngôi trường này là niểm tự hào của em.”

“Hôm nay em muốn nói về một việc đã xảy ra vào ba ngày trước tại trong chính trường đại học của chúng ta.”

Khi tất cả mọi người đều cho rằng anh sẽ có một bài diễn thuyết ca tụng trường học như thường lệ thì Lục Tuân lại chuyển hướng trọng tâm câu chuyện, mặc dù người xem trong sân vận động quá đông, thì dù thị lực của Lục Tuân có tốt đến mấy cũng không thể xuyên qua cả biển người dày đặc như thế để xác định được vị trí của Tiền Duy, nhưng dường như cô

lại cảm nhận được ánh mắt của anh.

“Một nữ sinh tên là Tiền Duy của khoa luật đã bị một nữ sinh khoa khác tên Lương Tình tố cáo vì ăn trộm một sợi dây chuyền có giá trị hơn vạn tệ, hơn nữa dưới sự chứng kiến của nhiều người, đã tìm được sợi dây chuyền bị mất trong kí túc xá của Tiền Duy”. Giọng Lục Tuân lạnh lùng, nói đến đây, anh hơi ngừng lại, “Nhân chứng vật chứng đều rõ ràng, nhìn qua thì có thể đưa ra kết luận để kết án tại đây đúng không?”

“Nhưng những gì mà bạn thấy có chắc là sự thật không? Chính bạn học Lương Tình đã nói khoảng 8 giờ tối bốn ngày trước đã bắt đầu không thấy sợi dây chuyền trong phòng mình, cậu ta khăng khăng cho rằng dây chuyền đặt trong ngăn kéo ở ký túc xá, khoảng 2 giờ sáng của ba ngày trước, thì tìm thấy nó trong ngăn kéo của Tiền Duy, nói cách khác, nếu như Tiền Duy thật sự trộm sợi dây chuyền ấy, vậy thời điểm gây án chỉ có thể trong khoảng thời gian này. Trong bảy tiếng đó, từ 8 giờ tối đến 9 rưỡi, Tiền Duy ăn cơm bên ngoài trường, ngoài bạn bè đi cùng còn có nhân viên phục vụ ở nhà hàng thịt nướng Hàn Quốc làm chứng, vậy thời gian mà Tiền Duy cần chứng minh sự trong sạch của bản thân chỉ còn 5 tiếng rưỡi, từ 9 rưỡi tối ngày hôm trước đến 2 giờ sáng ngày hôm sau.”

Một bài phát biểu của đại diện sinh viên ưu tú trong lễ kỷ niệm thành lập trường, lại bị Lục Tuân biến thành bài phân tích vụ án với chất giọng lạnh lùng đều đều, các giáo sư cố gắng ra hiệu cho Lục Tuân, thế nhưng anh vẫn không thèm quan tâm, cứ kiên trì tiếp tục kể chuyện.

“Xin cảm ơn nhà trường, đã không khiến một nữ sinh vô tội trở thành một kẻ trộm. Mặc dù trong mỗi phòng ký túc xá của chúng ta không lắp camera vì sự riêng tư của sinh viên, thế nhưng vì mục đích an toàn, đầu hành lang đi lên của các tầng đều có camera, phòng kí túc xác của Lương Tình ở tầng 4, Tiền Duy ở tầng 3, sau khi xem camera giám sát, vào khoảng từ 9 rưỡi tối đến 2 giờ sáng ba ngày trước, Tiền Duy hoàn toàn không đi lên tầng 4”. Giọng Lục Tuân bình tĩnh, lại cực kì đanh thép, “Trong khoảng thời gian sợi dây chuyền bị mất thì người bị tình nghi không hề có mặt ở tầng 4, xin hỏi mọi người, chẳng lẽ cậu ấy đã bay lên tầng 4để lấy đồ sao?”

“Em hi vọng không chỉ có trường ta, mà mỗi sinh viên chúng em đều phải ghi nhớ khẩu hiệu của trường, trở thành một người sáng suốt và hiểu biết về pháp luật, không chỉ với vấn đề của mình mà còn cả những vấn đề xã hội, đừng dễ dàng bị những quan điểm, những định kiến đã tồn tại dẫn dắt mà luôn phải có những suy nghĩ độc lập của riêng mình, không lan truyền tin đồn, cũng không tin vào tin đồn. Cũng như sự kiện dây chuyền vừa rồi, vừa nhìn thì thấy Tiền Duy người trộm dây chuyền phải nói xin lỗi với Lương Tình người bị mất đồ, thế nhưng liệu sự thật có phải như thế không? Chỉ e là người cần phải xin lỗi ở đây chính là kẻ đã vu khống Tiền Duy ăn trộm.”

“Mỗi sinh viên đại học chúng ta nên rèn luyện cho mình sự độc lập, kiên cường, mạnh mẽ, một cái đầu lạnh để suy nghĩ tỉnh táo rõ ràng, mà chúng em những sinh viên của khoa Luật, những người phải chịu trách nhiệm cho nền pháp luật tương lai của nước nhà, lại càng nên có một tấm lòng chính trực và từ bi, nhìn thấu sự việc, luôn giữ thái độ tôn trọng và kính nể với pháp luật.”

Anh vừa dứt lời, tiếng vỗ tay vang lên không ngừng, Lưu Thi Vận vô cùng kích động, cô nàng vừa đẩy Tiền Duy vừa nói: “Thôi rồi thôi rồi, bây giờ đến cả tao cũng đổ Lục Tuân nhà mày rồi! Thật sự quá ngầu quá đỉnh luôn! Tao không nghĩ cậu ta sẽ dùng cách này để chứng minh trong sạch cho mày, bây giờ thì cả trường đều biết hết rồi, chẳng những biết là mày không trộm đồ mà còn biết Lương Tình vu khống cho mày nữa kìa! Ôi chao?? Tiền Duy, mày khóc đấy à?”

Giữa tiếng vỗ tay rào rào của mọi người, giữa ánh đèn sân khấu rực rỡ, Tiền Duy nhìn người con trai với gương mặt lạnh như sương lại anh tuấn phi phàm đứng dưới ánh sáng chói lóa mà nước mắt tuôn rơi, rõ ràng cô không muốn khóc chút nào, nhưng dường như nước mắt cũng có ý chí của riêng mình, không kìm được mà trào dâng, cô chưa từng nghĩ cảm giác được người ta bảo vệ chính là như thế này. Những tủi thân uất ức khi bị người khác vu khống, những buồn phiền, những áp lực, những khổ tâm chôn giấu trong lòng chẳng muốn để lộ, giờ đây cũng theo dòng nước mắt mà tan biến.

“Bài phát biểu của em đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người đã lắng nghe.” Lục Tuân nói xong hết bài diễn thuyết, trên gương mặt cuối cùng cũng nở nụ cười mỉm, rồi anh lại dịu dàng nói tiếp, “Những lời tiếp theo không liên quan đến bài phát biểu, nhưng tôi muốn nói với bạn học Lương Tình một câu, Mạc Đào không phải là bạn trai của Tiền Duy, xin đừng vì Mạc Đào mà làm phiền cậu ấy.” Sau đó, anh gằn từng chữ từng chữ một, “Tôi – mới – là – bạn – trai – cậu – ấy.”

Lần này thì cả hội trường hoàn toàn bùng nổ.

Mà chỉ vài giây phút ngắn ngủi sau đó, tiếng vỗ tay vang lên càng cuồng nhiệt hơn nữa, trong sân vận động đang chứa cả nghìn người, ngay cả trong những trận bóng đá được tổ chức sân vận động cũng chưa bao giờ được cổ vũ nhiệt tình thế này, âm thanh vang dội dường như muốn lật tung mái nhà của sân vận động, không gì cản được sự kích động của mọi người xung quanh, dù các giáo viên phụ trách an ninh trật tự đã cố gắng khống chế tình hình cũng vô ích, Lục Tuân đã tạo ra một trận bạo động quá lớn.

Trong lịch sử  đại học A, trước giờ chưa từng có ai ngang nhiên tỏ tình như anh.

*****

[Phư] : A Tuân hot quá =))) ai cũng muốn đổ anh thì Duy ngố phải làm sao ? Lần comeback này quá toẹt vời :-* , 

 

 

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện