Không Thèm Yêu Sếp

Chương 68


trước sau

l5XQe17

Không Thèm Yêu Sếp

Diệp Phỉ Nhiên

[Nguyên Phương]

Chương 68

Trong lòng em, tình yêu và ước mơ luôn quan trọng ngang như nhau

Trời ạ! Tiền Duy là ai vậy? Nếu tôi mà là cô ấy thì sẽ hạnh phúc chết mất! Kiếp trước cô ấy đã cứu cả dải ngân hà à?”

“Lục Tuân đẹp trai thật! Đẹp trai quá đẹp trai! Ban đầu tôi còn nghĩ cậu ấy có bạn gái rồi thì sẽ chẳng thích cậu ấy nữa, nhưng giờ lại cảm thấy có bạn gái rồi cậu ấy còn đẹp trai hơn! ! ! Rõ ràng tôi chỉ thích soái ca độc thân! ! Nhưng giờ thì tôi thực sự là fan của cậu ấy! Hi vọng cậu ấy và bạn gái sẽ mãi ở bên nhau! Thật ngọt ngào!”

“Tiêu rồi, sau này tiêu chuẩn chọn bạn trai của tôi càng ngày càng cao rồi… Tôi chỉ sợ không lấy chồng được…”

“Tôi còn tưởng rằng Lục Tuân chẳng vừa mắt ai, nhìn trông rõ thần tiên thanh cao, cứ tưởng sẽ độc thân đến khi tốt nghiệp, tôi còn đánh cược với cô bạn, lần này thì thua thật rồi! Người ta không chỉ hẹn hò, còn yêu nhau ngang nhiên như thế nữa!”

Trong sân vận động không ít nữ sinh chẳng hề biết Tiền Duy là ai, xung quanh cô lúc này chỉ toàn là những lời bàn luận và những lời hâm mộ vô cùng.

Mà trên sân khấu, kẻ đầu têu Lục Tuân vẫn giữ điệu bộ lạnh nhạt và xa cách như thường, trong tiếng người ồn ào và những ánh nhìn dõi theo, anh điềm tĩnh bước xuống, đặt một dấu chấm tròn khó quên cho người xem trong lễ khai mạc kỷ niệm ngày thành lập trường năm nay.

“Tiền Duy, hình như Lục Tuân bị Diệt Tuyệt sư thái gọi lại kìa. Mày nhìn bên kia đi.” Lưu Thi Vận chỉ chỏ, “Cậu ta lại dám làm thế trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, Diệt Tuyệt sư thái nhất định sẽ không tha cho cậu ta…” Lưu Thi Vận nói xong, thì quay đầu lại, “Ơ? Tiền Duy? Mày đâu rồi? Đi đâu đấy?”

***

Không cần Lưu Thi Vận nhắc nhở, từ lúc Lục Tuân xuống đài, Tiền Duy vẫn dõi theo bóng anh, thấy anh bị chủ nhiệm khoa luật biệt danh “Diệt Tuyệt sư thái” [1] gọi lại, lúc ấy thậm chí cô không suy nghĩ nhiều, đứng phắt dậy chạy về phía Lục Tuân đi theo cô chủ nhiệm khoa.

[1] Diệt Tuyệt Sư Thái là một nhân vật hư cấu trong tiểu thuyết Ỷ thiên Đồ long ký của nhà văn Kim Dung. Bà được mô tả là chưởng môn nhân đời thứ ba của phái Nga Mi, võ công thuộc hàng thượng thừa trong giới võ lâm. Đồng thời, bà cũng nổi tiếng là một nhân vật cứng nhắc, giáo điều, nặng nề định kiến và quan điểm hắc bạch phân minh lại quá độc ác, lạnh lùng.

Đáng tiếc là giữa khán đài của sân vận động và sân khấu cách nhau một khoảng khá xa, Tiền Duy không đuổi kịp Lục Tuân, chỉ đành nhìn theo bóng lưng anh theo cô ầy chủ nhiệm khoa vào phòng hành chính của tòa nhà thể chất.

“Lục Tuân, hôm nay em hành động như thế quả thật khiến cô rất thất vọng!”

Tiền Duy còn chưa tới gần, đã nghe được tiếng quát của cô chủ nhiệm khoa, giọng cô lúc nào cũng chanh chua, mà hôm nay phòng hành chính của tòa nhà thể chất tạm thời được chưng dụng làm hậu trường chuẩn bị cho các tiết mục biểu diễn trong buỗi lễ hôm nay, lúc này tiếng âm nhạc loáng thoáng trên sân khấu ngoài kia lại càng tô điểm cho không gian yên lặng trong phòng, những lời vừa rồi của cô chủ nhiệm gần như lọt hết vào tai Tiền Duy.

“Chuyện của Tiền Duy, tổ điều tra còn đang trong quá trình điều tra, ai đúng ai sai vẫn chưa kết luận được, em tự nhiên tuyên bố kết quả trước mặt mọi người, em nói như thế, tương đương với việc chĩa hết mũi nhọn vào Lương Tình, em có nghĩ ngộ nhỡ bạn học Lương Tĩnh bị oan thì phải làm sao ?”

“Cô Lý, nếu như em không làm rõ mọi chuyện, vậy phải mất bao lâu tổ điều tra mới chịu công bố kết quả? Trước đó em cũng hi vọng bên phía nhà trường sẽ đưa ra phương án giải quyết rõ ràng, em cũng đã nêu kiến nghị nhà trường nên kiểm tra màn hình của camera ở ngay đầu tầng bốn, nhưng từ lúc em đề xuất ý kiến đã hai ngày trôi qua, bên phía nhà trường cũng không có ý định kiểm tra màn hình camera để chứng minh Tiền Duy trong sạch, cô nghĩ ngộ nhỡ bạn học Lương Tình bị oan thì làm sao, vậy cô có nghĩ tới Tiền Duy không? Một ngày kết quả điều tra kết chưa được công bố, Tiền Duy phải đội cái mũ ‘Trộm cắp’ mà không làm gì được, huống chi với thái độ điều tra mập mờ của tổ điều tra lần này cho thấy, cuối cùng chỉ sợ chuyện này sẽ được ‘xử lý nội bộ ‘, chứ không công bố kết quả điều tra ra ngoài.”

Quả nhiên trước những câu hỏi của Lục Tuân cô chủ nhiệm khoa chỉ biết á khẩu không trả lời được, nhưng dù sao cô cũng không muốn nhượng bộ, dừng một chút rồi cô lại tiếp tục nói: “Chuyện này phải được điều tra rõ ràng hơn, đương nhiên cũng cần thêm thời gian, về việc có xử lý nội bộ hay không, thì bên phía nhà trường nhất định sẽ cân nhắc để làm sao cả hai cùng có lợi, nếu Tiền Duy thật sự trong sạch, nội bộ nhà trường cũng sẽ cho em ấy câu trả lời thỏa đáng…”

“Chính nghĩa đến muộn thì không phải chính nghĩa nữa, đây là đạo lý mà người học luật chúng ta đều hiểu, rõ ràng có thể điều tra mọi chuyện nhanh chóng, tại sao nhà trường lại kéo dài đến mấy tuần mấy tháng? Mấy tuần này mấy tháng này, chẳng phải Tiền Duy vẫn phải gánh cái danh ‘kẻ tình nghi’ đó sao ? Nếu như điều tra ra cậu ấy không có lỗi, phía nhà trường có thể công khai xin lỗi cậu ấy không? Em tin là trong lòng cô Lý biết rõ Tiền Duy có làm chuyện đó không, hiện giờ cậu ấy đang phải chịu tổn thương về danh dự, nếu không công khai để tiêu trừ ảnh hưởng, ngược lại còn muốn xử lý nội bộ, chắc hẳn vì ba của Lương Tình là một trong những chủ tịch của trường chúng ta.”

Lục Tuân nói liền một mạch, anh không hề có ý muốn nể mặt cô chủ nhiệm khoa. Dù chỉ là một thanh niên mười chín tuổi, nhưng chất giọng vừa uy nghiêm lại sắc bén, cho dù đối mặt với người trưởng thành lớn hơn mình năm tuổi, anh cũng không hề lui bước, Tiền Duy đứng cạnh cửa phòng hành chính cửa, khẽ cắn môi, nghe tiếng tranh luận ào ào vang lên trong phòng.

Nói về đạo lý, Tiền Duy chưa từng thấy người nào có thể thắng được Lục Tuân.

Chủ nhiệm khoa có vẻ như cũng nhận ra được điều này, cuối cùng cô đổi kế sách.

“Lục Tuân, em còn trẻ, em rất nhạy bén, nhưng em không biết có rất nhiều chuyện chúng ta phải cân nhắc trước rồi mới có thể xử lý, chúng ta phải cân đối rất nhiều mối quan hệ, trong đó có nhiều chuyện rất rắc rối, khác biệt về ngành, khác biệt về khoa, bao gồm cả những chuyện chuyện khác mà em không biết. Cô biết em là sinh viên khoa luật, công bằng chính nghĩa là tín ngưỡng của em, cô cũng biết sau khi tốt nghiệp mục tiêu của em là trở thành một thẩm phán, cô nhiều tuổi hơn em, cho nên cô cũng cho em một đề nghị, muốn làm thẩm phán, em có thể phải tiếp xúc với rất nhiều người làm em cảm thấy tức giận, rất nhiều vụ án mà em không muốn tha thứ, nhưng khi đối mặt với những vụ án đó, em phải hết sức bình tĩnh, nhất định phải tỉnh táo và lý trí, em không thể nóng máu hay kích động thế này được, bởi vì trong ngành này, thẩm phán phải là người ở phe trung lập và công bằng nhất, cho dù đối mặt với tội phạm giết người tội ác tày trời cũng thế, em nhất định phải gạt đi tình cảm riêng tư của bản thân, dùng sự tỉnh táo thậm chí có thể nói là quan điểm pháp luật lạnh lùng để đưa ra phán quyết cuối cùng…”

“Em không muốn trở thành thẩm phán.”

“Sao cơ?”

Không chỉ cô chủ nhiệm khoa mà Tiền Duy đứng ngoài cửa cũng ngạc nhiên vô cùng.

“Nếu như thẩm phán nhất định phải gạt bỏ tình cảm riêng tư của mình, nhất định phải trung lập và công bằng thì em không làm được.” Giọng Lục Tuân lạnh như băng, lại hết sức kiên quyết, “Nếu như đây chính là số mệnh của thẩm phán, thì em không làm nữa.”

“Nhưng chẳng phải thẩm phán là mục tiêu em khi lựa chọn thi vào khoa luật sao?”

“Nếu như không thể bào chữa cho người mình yêu, thì em thà rằng không thực hiện mục tiêu này nữa.” Giọng Lục Tuân cương quyết không chịu lùi bước, “Em nghĩ nghề luật sư sẽ thích hợp với em hơn, thẩm phán không thể tự lựa chọn vụ án, nhưng luật sư thì có thể, luật sư luôn có quyền lựa chọn mình sẽ bào chữa cho ai.”

Nói vài câu, cô chủ nhiệm khoa tức đến mức vừa nói vừa hậm hực: “Giờ thì chắc em cảm thấy mình rất có khí khái đàn ông, vì tình yêu mà dám làm mọi chuyện, nhưng thanh niên ở độ tuổi các em, cô đã thấy nhiều rồi, bị lú lẫn vì yêu, đến khi tỉnh táo lại sẽ biết vì yêu mà muốn thay đổi giấc mơ là rất ngây thơ và sẽ hối hận vì đã làm thế, em là người rất có tiềm năng, không thể vì tình yêu, mà bỏ mặc sự nghiệp được. Thẩm phán có địa vị xã hội cao hơn luật sự, quan hệ xã hội tương lai cũng rộng mở hơn luật sự nhiều. Huống chi với tính cách của em, cũng chưa chắc đã thích hợp làm luật sư, dù sao nói trắng ra luật sư là nghề thuộc về phục vụ, thuộc về bên B, là phải đối mặt với rất nhiều loại khách…”

“Trong lòng em, tình yêu và ước mơ luôn quan trọng ngang như nhau.” Lục Tuân khẽ cười, giọng đẩy vẻ tự tin kiêu ngạo, “Sự nghiệp em muốn, tình yêu em cũng muốn. Với Lục Tuân

em không tồn tại tình yêu đi mượn, hay bỏ mặc sự nghiệp, dù em có lựa chọn bất luận con đường nào, em luôn có lòng tin là mình sẽ làm tốt. Dù em có làm bên B, cũng sẽ là bên B mạnh nhất.”

***

“Đi thôi, tranh thủ thời gian chuẩn bị còn lên sân khấu.”

“Tiết mục sau chính là bài đồng ca của chúng ta, mọi người xếp thành hàng theo thứ tự như lúc diễn tập nhé.”

Cuộc nói chuyện trong phòng làm việc cũng sắp kết thúc, cuối dãy hành lang có năm sáu nữ sinh đang mặc đồ biêut diễn, có vẻ như sẽ đi ngang qua đây ra sau cánh gà, tiếng nói cười ồn ào lập tức che đi tất cả những tiếng khác, mấy nữ sinh kia mặc đồng phục, tốp năm tốp ba đi trên hành lang thì có vẻ hơi chật chội, Tiền Duy mắt thấy sắp chặn đường người ta, mà đối phương đang vội vàng muốn lên sân khấu, có vẻ rất gấp, may mà trên hành lang có lối rẽ vào wc, Tiền Duy mau chóng đi vào nhà wc để nhường lối cho họ.

Đáng tiếc khi cô đi ra khỏi nhà wc, thì không thấy chủ nhiệm khoa trong phòng hành chính nữa, cả Lục Tuân cũng không còn ở đây.

Tâm trạng Tiền Duy rối bời đi vô định trong sân vận động, cô đột nhiên vô cùng tò mò, nếu như kiếp này, cô chính là nguyên nhân khiến Lục Tuân từ bỏ mục tiêu thẩm phán để chuyển sang luật sư, vậy kiếp trước thì sao? Kiếp trước vì điều gì mà Lục Tuân từ bỏ mục tiêu ban đầu khi chọn khoa luật? Thẩm phán đã từng là giấc mộng của anh mà.

Rất nhiều chi tiết lộn xộn cứ như một mớ bòng bong không thể ráp lại cùng nhau trong đầu Tiền Duy, rốt cuộc vì sao mình lại trọng sinh? Vì sao vận mệnh lại chọn trúng mình? Lẽ nào là muốn nói cho Tiền Duy điều gì đó? Vì sao trong lần thứ hai sống lại này, một số việc thay đổi dễ như trở bàn tay, mà có một số việc thì bất luận cô có cố gắng thế nào, thì số mệnh vẫn đi theo hướng ban đầu chẳng thể thay đổi được?

***

“Tiền Duy!”

Ngay khi Tiền Duy đang suy nghĩ lung tung, chất giọng trầm thấp lại dễ nghe của Lục Tuân đã cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Tiền Duy ngẩng đầu lên, nhìn Lục Tuân đang đi về phía cô, lần này cô không nói nhiều nữa, chạy thẳng về phía anh, bổ nhào vào lòng anh, ôm anh thật chặt, cô cứ thế chôn đầu trong ngực anh, lúc này tiếng ồn ào bốn phía dường như không tồn tại, Tiền Duy có thể nghe được rất rõ trái tim ấm áp đang đập thình thịch của Lục Tuân.

Lục Tuân hơi bất ngờ với phản ứng của Tiền Duy, anh ngẩn người, rồi vươn tay xoa đầu Tiền Duy: “Sao thế?”

“Lục Tuân, cám ơn anh, cám ơn anh vì em mà làm chuyện đó.” Giọng Tiền Duy hơi nghẹn ngào, “Vì em mà nhiều người phải chịu khổ rồi.”

Lục Tuân hướng mắt sang nơi khác, phủ nhận rất tự nhiên : “Không có gì, nội dung bài diễn thuyết anh đã xin ý kiến bên phía nhà trường rồi, các giáo sư đều cho phép, vừa rồi chủ nhiệm khoa cũng gọi anh để nói về chuyện của em, ban đầu khoa đã chuẩn bị công khai kết quả xử lý rồi, nhưng vì anh đã đứng lên giải quyết giúp em trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, cho nên sắp tới bên phía trường học sẽ xử lý nội bộ, không muốn làm to chuyện, cũng coi như cho Lương Tình một cơ hội.”

Rõ ràng sự thật không phải vậy, nhưng vì không muốn Tiền Duy cảm thấy tội lỗi trong lòng, nên Lục Tuân đã nói dối.

“Hơn nữa trước kia không phải em nói với anh là không có cảm giác an toàn, luôn cảm thấy một giây sau anh sẽ chia tay em à?” Lục Tuân nhỏ giọng, anh ghé sát vào tai Tiền Duy, “Anh làm thế đã đủ chưa?”

Tiền Duy dở khóc dở cười: “Em mới giả vờ làm bạn gái của Mạc Đào vài ngày đã chọc tới Lương Tình rồi, anh công khai như thế, không sợ đem tới rắc rối cho em à?”

“Anh đâu phải cậu ta.” Lục Tuân nói với giọng đầy khinh thường, ” Lục Tuân anh sẽ không để bạn gái mình bị người khác công kích trả thù, những chuyện này không có tác dụng với anh.” Anh hắng giọng, “Cho nên mới nói, dù có scandal yêu đương hoặc giả làm bạn trai, cũng không nên chọn người như anh ta.”

Anh không nói tiếp nữa, nhưng trên khuôn mặt anh, chỉ thiếu không phủ biểu ngữ in đậm mấy chữ ” dù có scandal yêu đương hoặc giả làm bạn trai, cũng phải chọn người như anh đây này” lên mặt.

Mặc dù chỉ làm bạn trai giả của mình mấy ngày, nhưng mỗi lần Lục Tuân nhắc tới Mạc Đào, thì câu nào câu nấy cũng đầy mùi bất mãn và ghen tị.

Màn thổ lộ vừa rồi của Lục Tuân rất ngang nhiên, nếu như Tiền Duy và Lục Tuân cùng về sân vận động, vậy thì quá nổi bật rồi, thế là cả hai không đi xem tiết mục biểu diễn lễ kỷ niệm thành lập trường nữa. Hai người tay nắm tay, đi dạo ngoài sân trường.

“Tiền Duy!”

Đáng tiếc chẳng bao lâu, tiếng gọi ồn ào của Tiền Xuyên đã phá vỡ thế giới riêng của hai người.

“Tôi đang tìm bà đây!” Tiền Xuyên thở hổn hển, “Sao bà không nói gì với tôi? Người nhà họ Tiền sao có thể tùy tiện bị bắt nạt thế được? Nếu không phải vì bài phát biểu mở màn cho buổi lễ kỷ niệm ngày thành lập trường của anh Tuân, thì tôi cũng chẳng biết bà bị người ta vu oan là kẻ trộm, chuyện này quả thực không thể nhịn được! May mà anh Tuân đính chính cho bà, tên nhãi Mạc Đào này quả đúng là người thân của Mạc Tử Tâm, đúng là xúi quẩy mà! Coi như làm bạn trai giả của bà cũng không có tư cách! Nào có bằng một phần một nghìn của anh Tuân chứ!”

Lưu Thi Vận đứng sau lưng Tiền Xuyên, nghe anh vỗ mông ngựa cũng không nhịn được liếc mắt nhìn anh.

Đáng tiếc Tiền Xuyên vỗ mông ngựa còn chưa đã, liền bị một giọng nói tức giận cắt ngang.

“Tôi rốt cuộc cũng tìm ra cậu!”

Tiền Duy lần theo âm thanh kia quay sang, liền thấy Đường Luật đang hung hổ đi về phía này, chỉ là bình thường hắn ta đi rất hiên ngang, mà lúc này tư thế đi đường không chỉ khập khễnh, mà còn không nhanh lắm.

Đợi hắn đến gần, Tiền Duy mới nhận ra, tư thế bước đi của hắn hơi lạ mà trên mặt cũng bầm tím một mảng lớn, vệt máu ứ đọng ở ngay hai bên khóe mắt, khiến mắt hắn lúc này nhìn chả khác gì mắt gấu trúc, mà đôi mắt vốn là niềm tự hào của hắn, cũng vì bầm tím, mà trông nhỏ như một đường kẻ, lúc này xuyên qua lắp băng gạc trên đầu, hắn cố gắng nhìn chằm chằm Tiền Xuyên với ánh mắt phẫn nộ.

“Tôi tìm ra cậu rồi!” Đường Luật vừa nheo mắt cố gắng nhận ra Tiền Xuyên, vừa cắn răng nghiến lợi chỉ vào mặt mình, “Cậu đánh tôi thành ra thế này, hai ta không xong đâu! Tôi sẽ đi báo cảnh sát!”

*****

[Phư] : Tối qua đi ăn nên không đăng chương mới được ~ giờ đăng bù nè, còn ed 5 chương nữa là hoàn truyện , hi vọng sẽ đăng full trong tháng 10 xD


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện