Không Thèm Yêu Sếp
Diệp Phỉ Nhiên
[Nguyên Phương]
Chương 74
Vì anh muốn gần em hơn chút nữa
Tiền Duy không nghĩ mình vừa về trường thì Tiền Xuyên lại tìm tới cửa.
“Tiền Duy, bà có biết Lưu Thi Vận thích ăn gì nhất không?”
“Hả? Làm sao?”
Tiền Xuyên ho khan: “Thì cái hôm kỷ niệm ngày thành lập trường ấy, sau khi bà và Lục Tuân đi thì Lưu Thi Vận đã mời tôi đi ăn, mà người nhà họ Tiền chúng ta, không thể ăn không của người ta thế được, nói thế nào cũng phải mời cậu ta một nữa gọi là có qua có lại, bà nói xem có đúng không.”
“Vậy mày cứ hỏi thẳng cậu ta là biết mà.” Tiền Duy vô cùng khó hiểu, “Cũng đâu phải mày không có số cậu ấy.”
Tiền Xuyên khịt mũi coi thường câu trả lời của Tiền Duy: “Bà đúng là đố EQ thấp, tôi mà hỏi thẳng Lưu Thi Vận thì còn gì gọi là ngạc nhiên nữa.”
“Cũng đúng ha.” Tiền Duy ngẫm nghĩ, “Cậu ta thích ăn đồ Thái Lan mấy món vừa chua vừa ngọt vừa cay đó, thích nhất là canh Tom yum [1].”
[1] Tom yum hay tom yam là tên của loại canh chua cay ăn nóng đặc trưng trong ẩm thực Thái Lan, Lào
Tiền Xuyên lấy được đáp án, rốt cục cũng hài lòng mà đi. Chờ anh đi xa, Tiền Duy mới bất tri bất giác ngộ ra, vì sao phải tạo sự ngạc nhiên? Chẳng phải chỉ ăn một bữa thôi? Tại sao lại không hỏi thẳng Lưu Thi Vận chứ?
Nhưng cô không có thời gian suy nghĩ nhiều về chuyện này, bởi vì Tiền Duy cũng có vài chuyện cần bận tâm.
Mặc dù hôm nay vì không muốn cho mẹ mình vào phòng nên Lục Tuân đã nói dối chuyện để tài liệu bí mật trong phòng, nhưng chuyện Lục Tuân tham dự dự án mua bán sáp nhập cùng các giáo sư lại là thật. Các giáo sư trong khoa luật được Hiệp hội luật cho phép vừa kiêm nhiệm chức vụ giảng viên tại trường và vẫn có thể dùng bằng luật sư để thực hiện các công việc của luật sư. Các giáo viên của khoa đã tự thành lập một văn phòng luật tư bên ngoài trường, sau đó thu nạp không ít những sinh viên xuất sắc sau khi tốt nghiệp, vì thế cuộc thi tuyển vào đó vô cùng khốc liệt, bởi vậy bình thường gần như rất ít khi các thầy chọn sinh viên đang còn đi học cùng tham gia một vụ án, Lục Tuân được chọn, có thể nói là vì chuyên ngành của anh khá vững. Vì lợi nhuận, văn phòng luật tư dĩ nhiên sẽ tiếp một vài vụ án liên quan tới kinh tế thương mại, nhưng đồng thời các thầy cũng đang kiêm nhiệm công việc giảng viên, nên để duy trì việc vận hành cho văn phòng luật tư này thì điều kiện là phải nhận một vài vụ án viện trợ pháp luật, Tiền Duy biết, trong khi Lục Tuân đang tham gia dự án thu mua này thì cũng làm thêm mấy vụ án viện trợ pháp luật, hơn nữa lại hoàn thành hết sức xuất sắc, trước đó nghe Lưu Thi Vận nói, dưới sự giúp đỡ của anh thậm chí một vài nông dân đã được nhận lương, họ còn đặc biệt làm một chiếc cờ thưởng mang tới tặng riêng Lục Tuân.
Mặc dù Tiền Duy không được văn phòng luật lựa chọn, nhưng cô cũng muốn làm chút gì đó, Lục Tuân ưu tú như vậy, cô cũng muốn trở nên giỏi hơn, để có thể tự tin đứng bên cạnh anh.
Tiền Duy mở sổ tay ra, bắt đầu viết bản kế hoạch lập nghiệp của mình.
Chuyện này cô đã có ý định từ sau buổi tư vấn pháp luật công cộng lần đó. Trong buổi tư vấn pháp luật công cộng, Tiền Duy cũng tư vấn cho mười mấy người, mặc dù các sinh viên khác không để ý, nhưng Tiền Duy lại nhạy cảm phát hiện, những người tới xin tư vấn ở khu công cộng thật ra thường hay xin tư vấn về một số vấn đề chung, thứ nhất là về hôn nhân; thứ hai là về những khoản vay cá nhân; ngoài ra còn có cả cho thuê nhà ở. Mặc dù vấn đề mọi người xin tư vấn không giống nhau, nội dung tư vấn cũng khác nhau, nhưng giải pháp đưa ra theo quy định của luật đều có những điểm chung, rất nhiều người đến xin tư vấn chỉ cần một bản hợp đồng theo mẫu, người chuẩn bị ly hôn thì cần những giấy tờ liên quan đến ly hôn, nhất là quy định về phân chia tài sản; những người có khoản vay cá nhân lại cần một hợp đồng quy định rõ ràng về số tiền, thời gian, tiền lãi cũng như cách xử lý khi làm trái quy định hợp đồng; người cho thuê nhà thì cần một hợp đồng nêu rõ các quyền lợi và nghĩa vụ công bằng giữa người thuê và người cho thuê. Nếu như có thể viết được một mẫu hợp đồng bao gồm các điều khoản cơ bản tương ứng, như vậy khi Tiền Duy cung cấp dịch vụ tư vấn luật sẽ làm ít mà hiệu quả cao, chỉ cần sửa lại một số điều trên hợp đồng mô phỏng đó tương ứng với từng trường hợp của mỗi người là xong.
Khi làm việc tại văn phòng luật, để cung cấp dịch vụ cho từng người thì tất nhiên Tiền Duy có thể soạn ra một hợp đồng riêng phù hợp với từng nhu cầu khác nhau của khách hàng, còn đối với những người xin tư vấn những vụ án được pháp luật viện trợ, những người bình thường không thể chịu được chi phí thuê luật sư, trong lúc nói chuyện với họ, cô cũng ý nhận ra trong cuộc sống hiện thực khi bọn họ phải đối mặt với những tình huống pháp luật phức tạp, cũng chẳng phải không có tiền tìm luật sư chuyên nghiệp giải quyết, nhưng bọn họ chỉ có thể chịu được một mức giá dịch vụ phải chăng, hoàn toàn không thể gánh được chi phí thuê một luật sư.
Trong công việc sau này, vì chú trọng vào những vụ án thương mại, Tiền Duy cũng không có cơ hội tiếp xúc với những khách cá nhân, khách hàng của cô đều là những doanh nghiệp, nhưng vì Lục Tuân đã ra định mức thu phí tối thiểu cho các luật sư trong văn phòng cao hơn mức do hiệp hội luật ban hành, nên Tiền Duy cũng từ chối khéo không ít những doanh nghiệp nhỏ không thể gánh được mức chi phí thuê luật sư khá cao, mà trong lúc nói chuyện với họ, Tiền Duy cũng nhận ra, thực ra những doanh nghiệp mới thành lập ấy cần một dịch vụ pháp luật chuyên nghiệp, nếu như họ đang mới bắt đầu hoặc đang trong giai đoạn gây dựng sự nghiệp mà nhận được những tư vấn chính xác về pháp lý, thì sẽ tránh được rất nhiều rủi ro về luật trong tương lai, rất có thể trong tương lai những doanh nghiệp nhỏ này sẽ trở thành những doanh nghiệp lớn mạnh. Nhưng điều không may là vì đang trong giai đoạn mới thành lập nên phải đối mặt với tình hình tài chính khó khăn, nên họ sẽ dùng tiền vào chỗ cần thiết, tập trung vốn vào quá trình sản xuất của doanh nghiệp, có rất ít doanh nghiệp chủ động bỏ tiền để mua một dịch vụ tư vấn pháp lý trọn gói, những phòng luật nổi tiếng lại không đồng ý giảm phí để phục vụ những doanh nghiệp nhỏ này, cuối cùng những doanh nghiệp nhỏ này quyết định không chi tiền cho hạng mục tư vấn pháp lý, hoặc rút lui để tìm những văn phòng luật khác có mức phí nằm trong ngân sách của công ty mình, nhưng tiền nào của nấy, những văn phòng luật cung cấp dịch vụ giá rẻ, thì không thể cung cấp cho doanh nghiệp một dịch vụ thật sự chất lượng, thành ra kết quả cuối cùng chính là dù có bỏ tiền mua dịch vụ, nhưng vẫn không tránh nổi rủi ro tiềm ẩn về mặt pháp lý, cuối cùng đã tạo những hố bom mìn ẩn dưới con đường phát triển tương lai của doanh nghiệp.
Trước kia Tiền Duy luôn bận bịu trong công việc nên cũng không suy nghĩ sâu xa quá về việc này, nhưng sống lại đời này, cô nhìn những cố gắng của Lục Tuân thì bất giác cũng bị cuốn theo anh.
Đây là cảm giác trước đây Tiền Duy chưa bao giờ có, cô học luật ban đầu chỉ coi nó như một nghề kiếm sống sau này, trong lúc làm việc cảm nhận được sự vui vẻ vì xử lý được vấn đề cho khách hàng, nhưng khi thực sự tiếp xúc với những người cần luật nhất nhưng cũng thiếu sự hỗ trợ của luật nhất, trải qua sự kiện bị vu oan thành kẻ ăn cắp dây chuyền, Tiền Duy mới nhận ra, trong xã hội này, chương trình phổ cập luật pháp là một việc rất đúng đắn , có rất nhiều người cho dù là giảng viên trường đại học danh giá, cũng chưa chắc đã hiểu rõ những khái niệm như nghi tội tòng vô [2]…
[2] Không chứng minh được rằng có tội thì tức là vô tội ( đã giải thích ở chương 66)
“Mỗi sinh viên đại học chúng ta, nên rèn luyện cho mình sự độc lập, một bộ não logic lý trí, hơn nữa sinh viên khoa luật chúng ta còn phải chịu trách nhiệm phát triển luật pháp nước nhà, vì vậy phải càng chính trực và vô tư, nhìn thấu sự thật, đối với pháp luật cũng phải tôn trọng và kính nể.”
Bài phát biểu của Lục Tuân trong ngày kỷ niệm thành lập trường hôm đó đến hôm nay Tiền Duy vẫn còn nhớ rất rõ ràng, cô rất phục cách xử lý mạnh bạo của Lục Tuân và cả năng lực chuyên môn khiến người ta kính nể, hơn nữa cô cũng vô cùng xúc động vì sự nhiệt tình và niềm tin của anh đối với pháp luật, đây là lần đầu tiên cũng là lần duy nhất mà Tiền Duy toàn tâm toàn ý bội phục một người như thế, người ấy từng là sếp của cô, và bây giờ chính là người đàn ông của cô.
Có lẽ trong cuộc sống trước giờ, tất cả những trải nghiệm không phải bất ngờ xảy ra, có lẽ từ trong sâu thẳm, vận mệnh vẫn luôn ám chỉ với Tiền Duy, khiến cô nhận ra những điều mà trước kia cô đã từng coi nhẹ nó, khiến cô trải nghiệm thứ tình yêu mà cô chưa từng thử, khiến cô nhận ra ý nghĩa của pháp luật mà cố gắng học hành.
Cho nên lần này, Tiền Duy quyết tâm làm một việc.
Cô kiểm tra số dư còn lại trong tài khoản ngân hàng của mình, vì cô đã có dự định mua nhà sớm để bước lên đỉnh
Có chút tiền này thì nên làm gì, nếu như ban đầu Tiền Duy chỉ có suy nghĩ mơ hồ thì bây giờ ý nghĩ ấy đã dần hình thành trong đầu cô.
Cô muốn giúp đỡ nhiều người hơn, những người cần dịch vụ tư vấn pháp luật nhưng lại không có đủ tiền.
Lần này, Tiền Duy quyết định bắt đầu từ một trang web tư vấn pháp luật online trước, sau khi soạn được một bản hợp đồng chung, rồi sẽ soạn những mẫu hợp đồng thường gặp trong sinh hoạt hàng ngày cho mọi người, và upload những mẫu hợp đồng hay sử dụng dành cho doanh nghiệp nhỏ mới thành lập, chỉ cần đăng kí làm thành viên, thanh toán một khoản phí duy trì thành viên hàng tháng khá rẻ, là có thể sử dụng toàn bộ những mẫu hợp đồng đã upload lên trang web, mặt khác cô sẽ mở thêm một mục tư vấn luật chung và hàng tuần sẽ phân tích thật rõ ràng dễ hiểu về những trường hợp pháp luật thường gặp mà mọi người đều quan tâm, làm cơ sở tham khảo cho người dùng, mặc dù nghĩ lại thì dự án này cũng khá lớn, đồng thời ban đầu muốn lập web cần phải thuê IT ký hợp đồng thiết kế web, quả thực tốn khá nhiều tiền, nhưng Tiền Duy vẫn muốn thử một lần, nếu như cô có thể thành công….
Lục Tuân vẫn đang nỗ lực không ngừng, thì tại sao cô lại tầm thường, không có chút thành tích nào như thế?
Tiền Duy nói làm là làm ngay, cô thống kê số liệu làm một khảo sát điều tra ban đầu, hào hứng vật lộn mất nửa ngày, cho đến khi Lưu Thi Vận về cô vẫn đang tập trung tinh thần vào máy tính.
“Tiền Duy? Tối hôm qua mày đi đâu thế ?” Lưu Thi Vận vỗ mạnh một cái lên vai cô, “Sao không về ký túc?”
Tiền Duy bình tĩnh nói: “Mưa to tao không về kịp, nên đành ở ngoài một đêm.”
Hai mắt Lưu Thi Vận tỏa sáng nói: “Mày có ở khách sạn nhà tao không? Tao đưa thẻ Vvip cho mày ấy, có dùng không?”
“Không. . . Mưa to quá, gần đó lại chẳng có khách sạn nhà mày, nên tao đành tìm tạm một nơi ở . .”
Lưu Thi Vận vô cùng ảo não: “Còn đang định hỏi mày xem cảm giác được trải nghiệm khách sạn nhà tao thế nào?” Cô nàng nhìn vào mắt Tiền Duy, đột nhiên hơi nghi ngờ chỉ vào cổ cô, “Mày nhìn xem đêm qua mày ở khách sạn kiểu gì thế, ga giường giặt không sạch rồi, mày nhìn cổ mày đi, vết đỏ lấm tấm kìa, nhìn cứ như dị ứng ấy, mày không ngứa à?”
Tiền Duy đỏ mặt, ấp úng sờ lên cổ: “Chắc vậy. . .”
Lưu Thi Vận không nghi ngờ gì, nhấn mạnh nói: “Lần sau mày đừng ở mấy nhà nghỉ linh tinh nữa, người ta chả bao giờ thay ga giường đâu, mày nghĩ xem, ai mà biết người thuê trước đó là ai, không chừng lại bị bệnh sùi mào gà, bệnh ấy mày biết mà, sẽ mọc một đống bông cải đấy. . .”
“. . .”
Lưu Thi Vận ngồi tưởng tượng một lúc, rốt cục mới nhớ ra chính sự muốn bàn với Tiền Duy: “À đúng rồi, mày thích ăn thịt đúng không? Có thích đồ ăn tây bắc kiểu Hàn Quốc không?”
Tiền Duy hơi bất ngờ nhưng vẫn khẽ gật đầu trong vô thức: “Đúng, sao thế?”
Lưu Thi Vận đảo mắt, ra vẻ lơ đãng nói: “Thế này, người ta nói sinh đôi thường có chung sở thích, vậy có phải Tiền Xuyên cũng rất thích ăn thịt không ?.” Cô nàng không nhịn được khẽ nghịch lọn tóc, “Gần đây tao đang đọc một cuốn sách, trong đó nói sinh đôi thường có thần giao sách cảm và cũng có sở thích giống nhau, nên cũng hơi tò mò. . .”
“Ừm, vậy Tiền Xuyên cũng thích ăn thịt à ?.”
“Vậy mày thích một nơi yên tĩnh, Tiền Xuyên cũng thích thế à?”
“Không phải.” Tiền Duy ngẫm nghĩ, “Sinh đôi không phải lúc nào cũng có sở thích giông nhau, ví dụ như tao không thích thể thao, bình thường rảnh thì tao xem phim, nhưng Tiền Xuyên lại chỉ thích xem thể thao; tao thích nghe nhạc nhẹ, nhưng Tiền Xuyên lại thích nghe Rock n’ Roll. . .”
“Vậy cậu ấy thích nhóm nhạc rock nào?”
” Rock Records.” Tiền Duy trả lời xong, hơi bất ngờ, “Sao đột nhiên mày lại hỏi nhiều chuyện liên quan tới Tiền Xuyên thế?”
“Có sao?” Lưu Thi Vận ho khan, “Tao chỉ thuận miệng hỏi thế thôi.” Cô nhìn đồng hồ trên tay, “À bên hội học sinh có chút việc, tao đi trước đây.”
Tiền Duy cũng không để ý lắm, lúc này cô đang dồn hết tâm trí xây dựng trang web tư vấn pháp luật công ích online của mình, cho đến khi cuộc gọi của Lục Tuân đến, cô mới nhận ra đã hơn bốn giờ chiều rồi.
“Tiền Duy.” Trong điện thoại giọng Lục Tuân mặc dù vẫn thản nhiên, nhưng Tiền Duy lại có cảm giác giọng anh đầy vẻ lên án, “Đã bốn tiếng mười ba phút từ lúc chúng ta về nhà, em không nhắn tin nào cho anh.”
Tiền Duy nhanh trí phản bác: “Anh cũng đâu nhắn tin cho em!” Cô lấy công làm thủ mà hỏi thăm, “Thế sao giờ anh lại chủ động gọi cho em thế ?!”
Lục Tuân dừng lời, giọng có vẻ hơi mất tự nhiên: “Anh cố nhịn không gọi cho em.”
“Hả? Vì sao?”
Lục Tuân càng nói lại càng xấu hổ: “Anh sợ anh làm em đau, em không muốn gọi cho anh, nên muốn cho em thời gian, người ta nói sau lần đầu thì con gái sẽ khá mẫn cảm. . .”
Tiền Duy ngẩn người, rồi mới nhận ra ý anh, mặt cô đỏ bừng: “Anh đừng nói linh tinh.”
“Anh không biết em có cảm giác gì, nhưng hình như càng ngày anh càng thích em rồi, càng ngày càng cảm thấy không thể rời khỏi em, cứ như mỗi phút mỗi giây đều muốn nhìn thấy em, không cần làm gì cả, chỉ cần ở bên cạnh em là anh đã cảm thấy rất an tâm rồi. Anh vốn là người kiềm chế rất giỏi, lúc cần phải làm gì thì luôn tập trung làm việc đó, nhưng hôm nay anh luôn mất tập trung, mở sách ra, bật máy tính lên, thì trong đầu toàn là bóng em, trước kia tốt xấu gì anh cũng có thể nhịn cả tối không gọi cho em, nhưng giờ thì không được, bốn tiếng đã là giới hạn của anh rồi.” Giọng Lục Tuân hơi khàn khàn, “Giờ anh đang đứng dưới ký túc xá nữ.”
Rõ ràng trước khi đi về anh đã nói tối nay sẽ không gặp nhau, nhưng tên nhóc Lục Tuân này lại phản bội hiệp ước.
Dường như Lục Tuân đoán ra suy nghĩ trong lòng Tiền Duy nên đã cướp lời nói trước cô: “Anh biết hôm nay trước khi đi về đã nói tối nay chúng ta sẽ không gặp nhau, em không cần ra gặp anh đâu.”
“Vậy anh đến ký túc xá nữ làm gì?”
“Vì anh muốn gần em hơn chút nữa.” Giọng Lục Tuân trầm hẳn.
Tiền Duy biết rõ Lục Tuân cố ý làm vậy, nhưng cô chẳng thể ngăn cản. Con người anh nếu muốn làm chuyện gì, với bất luận mục tiêu gì, trước nay luôn bày mưu nghĩ kế, thấu hiểu lòng người, khi anh nhất quyết lợi dụng nhan sắc của mình và nói những lời ấy với cái giọng buồn buồn tủi thân ấy thì bất kỳ cô gái nào cũng không cưỡng lại được.
*****
[Phư] Hai bạn yêu nhau cuteo hột me quá ???? tôi thật sự gato với bà Duy ấy , mà cả ông Tuân nữa sao có thể nói ngọt mà tự nhiên như thế :))