Không Thèm Yêu Sếp
Diệp Phỉ Nhiên
[Nguyên Phương]
Chương 75
Rối loạn nhân cách kịch tính
Khi Tiền Duy chạy xuống dưới, thì nhìn thấy Lục Tuân đang đứng dưới cột điện cách ký túc xá nữ không xa lắm, với dáng người gương mặt kia, mấy nữ sinh đi ngang qua cũng không nhịn được quay ra nhìn anh đang chìm trong bóng tối.
Tiền Duy đi tới, mới nhận ra trên tay anh đang cầm một cốc trà sữa.
“Cho em nè.”
Vừa nói mình vội tới gặp Tiền Duy, mà ngay cả trà sữa cũng chuẩn bị cho cô rồi. . . Tiền Duy nhìn Lục Tuân đầy ẩn ý, anh quay đầu sang hướng khác, nhìn trái nhìn phải rồi ngại ngùng nói: “Đêm nay ánh trăng thật đẹp, có muốn đi tản bộ với anh không?”
Tiền Duy ngẩng đầu nhìn trời, vì trời nhiều mây và dày nên còn chẳng nhìn thấy mặt trăng, cô chỉ lên trời, mắt thì nhìn Lục Tuân: “Ánh trăng thật đẹp? Anh nghiêm túc đấy à?”
Mặt Lục Tuân chẳng biến sắc, nhìn qua Tiền Duy một cái mới nói: “Em tựa như mặt trăng của anh vậy.”
Đúng là. . . Tiền Duy nghĩ thầm, có gì mà Lục Tuân không nói lại được không?
Mặc dù trong lòng cô nghĩ như vậy, nhưng chẳng biết tại sao, ngay cả lời trách móc cũng ngọt ngào như thế. Đêm đông tháng mười hai, gió lạnh ùa về, người qua đường thưa thớt, trông đường phố có vẻ đìu hiu, nhưng khi Tiền Duy và Lục Tuân sóng vai đi bên nhau, uống cốc trà sữa nóng, cô lại giật mình có ảo giác như đang là mùa xuân, chắc hẳn đầu óc của mình chắc cũng úng nước mất rồi.
Đi chưa được hai bước, Lục Tuân chợt kéo tay cô lại, rõ ràng hai người đã là người yêu, nhưng khi hai người ở bên nhau, thỉnh thoảng vẫn có cảm giác xấu hổ của ngày xưa, càng giấu càng lộ, ngón tay Lục Tuân cọ nhẹ vào tay Tiền Duy, hai người đều giật nảy mình.
Nhưng dù vậy, Lục Tuân vẫn không quên đường hoàng giả vờ giả vịt: “Tay anh hơi lạnh, mượn tạm tay em ủ ấm.”
Tiền Duy không nhịn được chỉ muốn cười, trước giờ cô vẫn không biết, hóa ra thằng nhóc Lục Tuân này lại có thể nói dối trơn tru hùng hồn như thế, rõ ràng tay anh còn ấm hơn tay cô nhiều.
Hai người đi được một lúc, bất tri bất giác đã tới Đồi cỏ tình nhân nổi tiếng của trường, vì nhà trường sử dụng thảm cỏ nhân tạo xanh quanh năm nên cho dù là mùa đông, nơi này vẫn là đồi cỏ xanh mướt, cách đồi cỏ tình nhân không xa chính là Vịnh mặt trăng nổi tiếng của đại học A, đó là một hồ nước nhỏ có hình lưỡi liềm, hơn nữa điều vô cùng độc đáo là hồ nước này không phải do nhân tạo mà là tự nhiên, cách Vịnh mặt trăng không xa chính là thư viện của đại học A, đứng từ thư viện có thể quan sát hết cả vịnh mặt trăng, bình thường nơi này vô cùng náo nhiệt, nhưng đêm đông thì cũng không có nhiều người, vậy mà hôm nay lại ngoại lệ.
Tiền Duy và Lục Tuân vừa đi tới phía sau đồi cỏ tình nhân, đã bị tiếng ồn ào vang lên cách đó không xa thu hút sự chú ý. Âm thanh dường như vang lên từ Vịnh mặt trăng, có tiếng khóc lóc ăn vạ của nữ sinh, và cả tiếng người xung quanh, có vẻ như là một đôi tình nhân nào đó đang cãi nhau đây, Tiền Duy và Lục Tuân đều không có hứng thú với mấy vụ cãi nhau kiểu này.
“Chúng ta về thôi.”
Nhưng khi Tiền Duy đang đi theo Lục Tuân chuẩn bị quay về, cô chợt nghe được tiếng gào khóc với âm lượng cao.
“Tiền Xuyên! Rõ ràng anh còn đang độc thân! Sao lại không chấp nhận em? !”
Hả? ? Tiền Xuyên? ? ? Nghe được cái tên Tiền Xuyên, dây thần kinh trong đầu Tiền Duy lập tức căng lên, vụ náo nhiệt này không góp mặt không được rồi.
***
Khi Tiền Duy và Lục Tuân tới Vịnh mặt trăng, mới nhận ra nửa vòng hồ đang đông nghịt người, không ít người còn cầm sách trên tay, xem ra hơn phân nửa số người ở đây vừa kết thúc buổi tự học ở thư viện và chuẩn bị về ký túc.
Tiền Duy cố gắng đẩy đám người ra len vào trong, người đang đứng giữa trung tâm đám đông kia không phải Tiền Xuyên thì là ai? Lúc này anh đang đứng bên hồ, mà người đứng cạnh Tiền Xuyên chính là Lưu Thi Vận, đối diện hai người họ, ở đài quan sát cao vút giữa hồ là một nữ sinh, trong bóng đêm cô không thấy rõ mặt đối phương, nhưng từ dáng người thì có thể thấy đó là một cô nàng khá mũm mĩm.
“Tiền Xuyên, em hỏi anh, anh có đồng ý hẹn hò với em không?” Cô nàng béo kia đang khóc nức nở, nhưng giọng lại rất mạnh mẽ, “Trước kia anh từ chối em là vì anh có bạn gái, nhưng em nghe người ta nói, anh đã chia tay rồi, hiện đang độc thân, vậy anh không còn lý do gì để cự tuyệt em nữa!”
“Có nhầm không, không có lý do để từ chối cô ta á? Cô ta là tiên nữ hạ phàm hay sao? Trông người ngợm như thế, còn ép người ta hẹn hò với mình, cô ta to gan thật đấy, người cô ta thế này, chắc cũng cỡ hai trăm cân nhỉ? Ai dám hẹn hò với cô ta, không sợ cô ta đè chết à. . .”
“Mà ngay cả người đang FA cũng chẳng thèm hẹn hò với cô ta, cô ta không tự soi gương à?”
Cô gái kia một mình đứng trong gió rét gào thét, xung quanh vang lên không ít những lời chế nhạo và trào phúng cô.
Dư luận và tình thế có vẻ như đang thiên về phía Tiền Xuyên, với tình hình này e rằng Tiền Xuyên có làm gì thì ai cũng hiểu cho anh.
Tiền Xuyên hiển nhiên khá đau đầu về chuyện này, anh lớn tiếng nói với cô gái kia: “Lý Lâm Lâm, cô xuống đây trước đã!”
Ba chữ Lý Lâm Lâm này đã gợi lại ký ức cho Tiền Duy, đây chẳng phải cô nữ sinh ngậm đắng nuốt cay theo đuổi Tiền Xuyên hay sao, thậm chí cô ta còn chẳng quan tâm anh có bạn gái hay chưa mà vẫn dũng cảm thổ lộ?
Lục Tuân hiển nhiên cũng có phản ứng với cái tên này, bởi vì Lý Lâm Lâm chính là người khiến lá thư tỏ tình đầu tiên của anh kết thúc trong ảm đạm, chắc hẳn anh cũng rất ấn tượng với cô nàng. . .
“Em không xuống!” Lý Lâm Lâm lại rất kiên quyết, “Nếu hôm nay anh không chấp nhận hẹn hò với em , em sẽ nhảy từ đây xuống!” Cô ta vừa nói, vừa ra vẻ định nhảy xuống.
Tiền Xuyên chỉ có thể làm dịu đối phương: “Tôi vẫn đang độc thân, nhưng giờ tôi không muốn hẹn hò với ai cả, cô xuống đây trước đã.”
“Anh nói dối! Nếu anh không muốn hẹn hò với ai, sao nửa đêm lại cùng cô gái bên cạnh đến đồi cỏ tình nhân? ! Hơn nữa vừa rồi hai người còn nắm tay nhau! ! !”Ggiọng Lý Lâm Lâm khàn khàn run rẩy, “Rõ ràng là em xếp hàng chờ anh độc thân trước mà.”
Tiền Xuyên vô cùng khó xử: “Chuyện tình cảm sao có thể nói về thứ tự trước sau được!”
Mặc dù lấy cái chết ra để uy hiếp, nhưng logic của Lý Lâm Lâm vẫn vô cùng nhanh nhạy, cô nàng mau chóng chỉ ra lỗi sai của Tiền Xuyên: “Vừa rồi chẳng phải anh nói anh không muốn hẹn hò với ai à? Sao bây giờ lại nói tình yêu không bàn tới trước sau? ! Anh xem, anh lại đang gạt em! Anh chỉ không muốn hẹn hò với em thôi! Vậy thì cứ để em chết đi cho xong!”
Không phải nói quá, chứ Vịnh mặt trăng là một hồ nước khá sâu, trước kia đã từng có một người ngoài trường thừa dịp đêm hè đã lén chạy vào đây bơi lội rồi cuối cùng lại chết chìm, nếu Lý Lâm Lâm thật sự nhảy xuống đó, trong lúc trời tối như bưng thế này, quả thật là rất nguy hiểm, nhất là đang mùa đông, nước rất lạnh, dù có người nhảy xuống cứu, thì dù bơi rất giỏi cũng có thể bị chuột rút.
Tiền Xuyên khóc không ra nước mắt, anh cũng chẳng hiểu tại sao mình lại dây vào một Lý Lâm Lâm hung thần này: “Dưa hái xanh không ngọt . . .”
“Không sao, coi như không ngọt cũng chẳng sao, em muốn hái nó xuống trước đã.”
“. . .”
Tiền Duy lại gần Tiền Xuyên: “Chuyện gì thế?”
Tiền Xuyên không nhìn cô, mà nhìn thẳng Lục Tuân đang đứng sau lưng Tiền Duy mà cầu cứu: “Anh rể! Làm sao bây giờ!”
Tiền Duy nghĩ thầm, uổng cho lời nhiệt tình của cô, từ khi có Lục Tuân là thằng ranh con Tiền Xuyên này bắt đầu chẳng thèm ngó ngàng gì tới chị nó nữa. . . Một khi xảy ra chuyện gì, thì cứ như Lục Tuân là anh ruột nó vậy. . .
Lục Tuân suy nghĩ trong chốc lát, anh đưa mắt nhìn Lý Lâm Lâm đứng trên đài quan sát, vì cô ta tuyên bố muốn nhảy hồ, nên lúc này người vây xem rất nhiều, ngay cả những người đang ở thư viện cũng tụ tập ra cửa sổ nhìn xuống, cả đám người ồn ào bàn luận, có người hảo tâm khuyên nhủ Lý Lâm Lâm đừng nghĩ quẩn, có người hóng hớt không ngại chuyện càng to hơn nên khích tướng cô nàng mau nhảy xuống, mà cô nàng cứ ngang nhiên đứng trong gió rét, không hề e ngại chút nào, ngược lại vì ánh mắt và sự chú ý của mọi người, cô nàng càng thêm hào hứng, thậm chí cô ta còn đi ra ngoài đài quan sát thêm hai bước, đứng ngay bên bờ nguy hiểm nhìn xuống dưới.
Tiền Xuyên buồn bực: “Em phải khuyên cô ta thế nào cô ta mới nghe đây!”
Lưu Thi Vận cũng vội vàng: “Nếu không chúng ta cứ lén ra sau lưng túm cô ta lại.”
“Không.” Lục Tuân lại nhìn Lý Lâm Lâm một cái, “Cậu đừng khuyên gì cả.”
Tiền Xuyên: ? ? ?
“Cậu và cô ta vốn chẳng có quan hệ gì, cô ta muốn chết là chuyện của cô ta, dù cô ta có nhảy xuống đó chết đuối, cũng chẳng liên quan gì đến cậu, là cô ta muốn chết mà, khuyên cô ta làm gì?” Giọng Lục Tuân lạnh lùng, anh nhìn một vòng đám người vây xem, “Trời đông giá rét, chẳng ai rảnh rỗi cứ đứng đây xem cô ta có nhảy hay không đâu, hơn nữa cũng đã muộn rồi, nếu cậu không về thì ký túc xá sẽ đóng cửa đây, đêm nay nghe nói còn mưa nữa, chúng ta mau trở về đi thôi.”
Tiền Xuyên hơi bất ngờ: “Vậy Lý Lâm Lâm phải làm sao bây giờ. . .”
“Gọi cảnh sát, đợi lát nữa cảnh sát sẽ tới.”
Lục Tuân hiếm khi lên giọng, chất giọng lạnh như băng và biểu cảm không giận mà uy mau chóng khiến không ít người vây xem ngại ngùng mà tự động giải tán.
Đã gần nửa đêm, ven hồ vịnh mặt trăng gió lạnh xào xạc, đám người đứng đây xem người ta tự tử, quả đúng là rảnh rỗi quá đà.
Chỉ một lát sau, mới vừa rồi nửa hồ còn đông người đã mau chóng thưa thớt chỉ còn lại vài người, mà những người này, có vẻ như cũng cảm thấy xấu hổ nên bắt đầu lần lượt giải tán.
Lý Lâm Lâm thấy mọi người đã đi hết, quả nhiên đã dao động, cô ta hô lên với Tiền Xuyên: “Em.. em sẽ nhảy thật đấy!”
“Dù cô có nhảy, Tiền Xuyên cũng không thích cô, cô chết rồi, nhiều lắm thì sinh viên trong trường bàn tán vài ngày, rồi tầm một tháng nữa thì chẳng còn ai nhớ tên cô nữa, trời lạnh như thế, cũng chẳng biết cô nhảy xuống đó sẽ bị chết đuối hay chết cóng, nhưng bất kể nói thế nào, sau khi chết thi thể ngâm nước lâu sẽ nở ra, mắt cũng sẽ lồi ra, da thịt xanh đen, mặt sưng to, bụng cũng phình lên, toàn thân trở nên hôi thối, không chừng lúc vớt xác lên thì toàn thân đã trương phình bung bét hết ra rồi. . .”
Đừng nói Lý Lâm Lâm, ngay cả Tiền Duy Tiền Xuyên và Lưu Thi Vận nghe xong mặt cũng tái mét.
“Ọe. . .” Lưu Thi Vận là người đầu tiên không chịu nổi, “Lục Tuân cậu đừng nói nữa, sao cậu lại biết những thứ đó, chỉ nghĩ thôi tôi đã rùng mình rồi. . .”
“Trong môn bằng chứng hình sự, trên ppt bài giảng có ghi rõ quá trình biến đổi của xác chết trương phình [1]? Sau này đi học đừng ngủ gật nữa.”
[1] Xác chết trương phình (tiếng Anh: bloated cadaver/ giant cadaver), là một hiện tượng xuất hiện trên xác chết. Sau khi chết, hoạt động trao đổi chất và bài tiết ngừng lại, cơ thể mất đi hệ thống miễn dịch khiến cho các vi khuẩn thối rữa tồn tại ký sinh trong cơ thể người khi còn sống sinh sôi mạnh mẽ. Số lượng vi khuẩn thối rữa cực lớn có thể sinh ra một lượng khí màu xanh đen. Thứ khí thối rữa này tràn khắp bên trong cơ thể, làm cho cơ thể người chết trướng to ra trông như quả bóng hình người.
“. . .”
Bất kể thế nào, những lời đe dọa này của Lục Tuân vô cùng có tác dụng, quả nhiên Lý Lâm Lâm cũng không chịu nổi, cô nàng bắt đầu thu chân về, từ nãy sau khi mọi người giải tán, cô nàng đã dần dần bình tĩnh lại, lúc này Lục Tuân đưa mắt ra hiệu cho Tiền Xuyên một cái, anh liền nhân cơ hội luồn ra sau lưng cô nàng, kéo cô xuống bằng được.
Đến đây thì màn kịch láo nháo rốt cục cũng kết thúc, mọi người ai nấy đều thở phào một hơi.
Trái tim của Tiền Xuyên rốt cục cũng dần chậm lại, anh cởi áo khoác của mình, phủ lên bờ vai phong phanh của Lý Lâm Lâm: “Lần sau cô đừng làm thế nữa, chuyện tình cảm không thể ép buộc được, cô đừng tự hại mình để thu hút sự chú ý của người khác, chẳng có ý nghĩa gì cả, nếu thật sự cô xảy ra chuyện, cô nghĩ ba mẹ cô ở nhà phải làm sao?”
Lý Lâm Lâm vươn tay nắm chặt lấy áo khoác của Tiền Xuyên, không nói gì.
Tiền Xuyên cũng không nói nhiều nữa, anh thở dài: “Được rồi, chúng tôi đưa cô về
“Bọn họ không quan tâm đâu.”
“Hả?”
Lý Lâm Lâm cắn môi: “Ba mẹ em không quan tâm đến em, không chừng em chết rồi họ mới để ý đến em.”
Tiền Duy hơi bất ngờ, lại nghe Lý Lâm Lâm tiếp tục nói: “Bọn họ chỉ quan tâm tới em trai em, bình thường em làm gì bọn họ cũng chẳng quan tâm đến em, chỉ khi em làm to chuyện, bọn họ mới thèm liếc em một cái.”
Lý Lâm Lâm vừa kể, vừa khóc thút thít, đối mặt với nước mắt của con gái Tiền Xuyên chẳng thể làm gì, anh luống cuống tay chân an ủi Lý Lâm Lâm, rút giấy đưa cho cô nàng, nhưng hành động dịu dàng này của anh, dường như lại ấn đúng công tắc nước mắt của Lý Lâm Lâm, cô nàng rốt cục cũng òa khóc.
“Thật xin lỗi! Xin lỗi anh! Đều là lỗi của em. . .” Cô khóc dựt cục, “Vì em có bệnh, em biết em làm thế này là không đúng, nhưng em không nhịn được. . .”
Lý Lâm Lâm khóc lóc quá đáng thương, Lưu Thi Vận cũng không đành lòng xoa lưng cho cô nàng: “Có chuyện gì vậy?”
“Vì ở nhà, trước nay em không được ba mẹ quan tâm, ban đầu bọn họ cảm thấy con trai mới là con mình, con gái là con nhà người ta, hồi cấp hai em bị bệnh, phải uống thuốc kích thích hoocmon, vì thế đã tăng tới hai trăm cân, bọn họ lại càng cảm thấy xấu mặt vì em, bình thường chỉ đưa em trai ra ngoài cùng, gần như chẳng bao giờ dẫn em theo, sau này em phát hiện chỉ khi nào em làm to chuyện, bọn họ mới quan tâm em một chút, cho nên để nhận được sự quan tâm của bọn họ, em đã bắt đầu làm to chuyện trong vô thức.”
Tiền Xuyên đáp lại: “Cho nên cô đã có thói quen làm to chuyện đúng không?”
Lý Lâm Lâm vừa khóc vừa khẽ gật đầu: “Ban đầu chỉ khi ở nhà em mới làm thế, sau này không nhịn được cũng làm thế ở trường, mỗi lần được người ta chú ý đến, dù chỉ mắng em, không biết vì sao em cũng cảm thấy rất vui vẻ, giống như chỉ có làm vậy, em mới có cảm giác mình đang sống, chứ không phải bị người ta coi như không khí.”
Tiền Duy cũng rất bất ngờ, đối với hành động làm to chuyện của Lý Lâm Lâm, trước giờ cô không nghĩ quá nhiều, với những hành động quái dị này người bình thường sẽ kết luận là “bị điên”, cô không ngờ sau lưng Lý Lâm Lâm lại có câu chuyện dài như thế.
Tiền Xuyên cũng khá ngạc nhiên: “Hóa ra đây chính là nguyên nhân cô liên tục công khai theo đuổi các nam sinh của trường? Chính vì muốn nhận được sự chú ý, để đạt được cảm giác chiến thắng sao?”
“Xin lỗi, Tiền Xuyên, anh đúng là người rất tốt.” Lý Lâm Lâm lau nước mắt, “Trong số những người mà em từng theo đuổi, thì anh là người duy nhất đối với em dịu dàng như thế, những nam sinh khác, sau khi nhận được thư tỏ tình của em, nếu không phải vứt luôn vào sọt rác, thì cũng chọc ghẹo em sau lưng, nhưng anh thì không như thế, anh vẫn rất lịch sự, rất kiên nhẫn, chỉ có anh chưa từng có công kích vẻ bề ngoài cũng như cân nặng của em. Vì em có cảm giác anh rất dịu dàng, nên lại càng muốn quấy rối anh, càng gây thêm phiền toái cho anh.” Lý Lâm Lâm có vẻ rất đau khổ, “Em đã tự nói với mình không thể làm thế, nhưng em không nhịn được, em cũng chẳng biết vì sao, hôm nay khi gặp anh ở đồi cỏ tình nhân, thì lại hành động thế này. . . Ban đầu em còn nghĩ đêm nay em làm thế, nhất định anh sẽ thấy em phiền, nhưng vừa rồi anh còn đưa áo khoác cho em.” Lý Lâm Lâm lấy hết dũng khí nói, “Cho nên em đã nghĩ, em phải kể hết mọi chuyện cho anh nghe, cũng thật lòng muốn xin lỗi anh, trước đây em đã làm quá rồi.”
“Cậu ta bị bệnh rối loạn nhân cách kịch tính [2].”
[2] Rối loạn nhân cách kịch tính (Histrionic perosnality disorder) được đặc trưng bởi sự đam mê đóng kịch, hành vi biểu diễn cảm xúc bùng nổ. Họ mất khả năng kiên nhẫn và gắn bó lâu dài với một việc gì đó. Ngoài ra, những người mắc rối loạn này cũng rất dễ bị ám thị, chịu ảnh hưởng của người khác, hay nói dối nhằm làm mọi người thích thú và lôi kéo sự chú ý của người khác. Nếu họ không được sự chú ý, quan tâm của mọi người thì mau chóng trở nên lờ đờ, gây sự, nhỏ mọn, độc ác và hay trả thù.
Lý Lâm Lâm hơi bất ngờ ngẩng đầu nhìn Lục Tuân vừa cất lời: “Cậu cũng biết sao? Tôi đã đi khám ở bệnh viện, bác sĩ cũng nói như thế, tôi đang uống thuốc, nhưng bác sĩ cũng đã nói, một người khi đã bị rối loạn nhân cách kịch tính, thì trước mắt phương pháp điều trị rất khó để trị được tận gốc. Chỉ đành dựa vào thuốc và tư vấn tâm lý để kiểm soát căn bệnh.” Nói đến đây, Lý Lâm Lâm uể oải, “Cho nên chính em cũng không biết sau này em còn phát bệnh nữa không.”
“Cậu luôn muốn thể hiện bản thân đúng không?”
Lý Lâm Lâm nhìn về phía Tiền Duy, khẽ gật đầu.
“Cậu rất thích được mọi người chú ý tới?”
“Ừm. . .”
“Một khi đã đạt được sự chú ý và thể hiện được bản thân thì cậu có thể khống chế được mình?”
“Đúng thế.”
Tiền Duy nhanh trí nói ngay: “Vậy cậu có muốn thử tham gia câu lạc bộ kịch của hội học sinh mới thành lập gần đây không?” Cô nhìn về phía Lưu Thi Vận, “Chẳng phải mấy ngày nay mày nói câu lạc bộ kịch đang tuyển thành viên sao?”
“Nếu cậu có dục vọng muốn thể hiện mình, lại muốn được người ta chú ý, vậy không bằng hãy giải tỏa những khao khát ấy của mình bằng cách tham gia câu lạc bộ kịch đi, dù cậu có hành động quá lố thì sẽ càng nhập vai, sẽ càng nhận được sự tán thành và những tiếng vỗ tay của người xem, áp lực của cậu sẽ giảm, không cần phải quấy rối người khác nữa, cộng thêm uống thuốc trị liệu, tôi tin là cậu có thể khống chế được căn bệnh này!”
Lý Lâm Lâm cũng ngẩn người, cô nàng xem ra cũng động lòng rồi, nhưng lập tức lại có vẻ chần chờ: “Thế nhưng tôi. . . người tôi thế này, ai thèm xem tôi diễn, dù tôi có đi đăng ký, chỉ sợ cũng chẳng có ai muốn diễn chung với tôi. . .”
“Vậy chúng tôi sẽ cùng cậu đăng ký gia nhập câu lạc bộ!” Lưu Thi Vận vỗ vai Lý Lâm Lâm, “Vừa đúng lúc hội học sinh muốn tôi đi tuyên truyền để kết nạp thêm thành viên cho câu lạc bộ kịch của trường! Ngoài ra hàng ngày chúng ta cũng có thể cùng nhau tập thể dục để giảm béo! Trông mặt cậu rất có nét mà, giảm cân xong sẽ là mỹ nữ!”
“Thật sao?”
“Thật!”
Lý Lâm Lâm nín khóc mà cười: “Cám ơn mọi người.” Cô nàng lại nhìn Tiền Xuyên, “Vậy nếu như em giảm béo thành công trở nên xinh đẹp thì Tiền Xuyên, em có thể theo đuổi anh không?”
“Không được!”
Tiền Duy vô cùng bất ngờ, bởi vì người nói câu vừa rồi không phải Tiền Xuyên mà lại là Lưu Thi Vận.
Lưu Thi Vận bị cả đám quay lại nhìn chằm chằm, cô cũng nhận ra mình vừa nói quá lời, cô gẩy gẩy vài sợi tóc, ra vẻ lơ đãng mà nói: ” Chẳng phải Tiền Xuyên nói sau khi chia tay cậu ta muốn tìm hiểu thế giới, không muốn yêu đương, quyết định học hành cho giỏi sao, vậy sao có thể để Lý Lâm Lâm theo đuổi cậu ta được, như thế là phá hoại cậu ta tu tỉnh đúng không ?.”
Tiền Duy đưa mắt nhìn Lưu Thi Vận, nói đầy ẩn ý: “Chờ chút, mày giải thích mọi chuyện rõ ràng đi, chẳng phải vừa rồi mày nói với tao là đến hội học sinh hả? Hội học sinh không phải ở hướng ngược lại à? Sao đêm hôm khuya khoắt, mày và Tiền Xuyên lại đột nhiên xuất hiện ở đồi cỏ tình nhân thế?”
Lý Lâm Lâm có hơi đau lòng chen miệng vào nói: “Tôi báo cáo, khi tôi gặp bọn họ, hai người còn đang nắm tay nhau, cũng vì thế mà tôi bị kích thích, không nhịn được mà phát bệnh. . .”
“. . .”
Đối mặt với ánh mắt của Tiền Duy và Lục Tuân, Tiền Xuyên đỏ mặt nhắm mắt nói: “Đột nhiên tôi muốn so tay với Lưu Thi Vận xem tay ai to hơn.”
Tiền Duy nhìn bàn tay trông còn to gấp đôi Lưu Thi Vận của Tiền Xuyên: “Đại ca à, mày có thể bịa lý do khác hợp lý hơn được không? Tay ai to hơn còn phải so à? ? ? Sao mày không dùng mắt mà nhìn?”
Tiền Xuyên nói năng đầy hùng hồn: “Vừa rồi chẳng hiểu sao tôi không nhìn thấy gì cả.”
“. . .”
Lưu Thi Vận cố gắng chuyển đề tài câu chuyện, cô mạnh mẽ đẩy hỏa lực về phía Tiền Duy và Lục Tuân: “Tiền Duy, tao phải hỏi mày ấy, đêm hôm khuya khoắt, mày và Lục Tuân đến đồi cỏ tình nhân làm gì? Tao nghe nói nơi này nửa đêm thường có các cặp đôi hay chui vào bụi cây làm chuyện xấu! Mày đừng tưởng là tao không biết! Tư tưởng này của hai người rất nguy hiểm! Cẩn thận đừng vượt rào!”
Nhắc tới hai chữ vượt rào, mặt Tiền Duy đỏ lựng cả lên.
Ngược lại là Lục Tuân vô cùng bình tĩnh, anh nhìn Lưu Thi Vận chậm rãi nói: “Tôi và Tiền Duy bất luận làm gì thì cũng là có danh có phận, không giống một số người, chẳng phải người yêu còn lén lút nắm tay nhau lượn qua lượn lại ở đồi cỏ tình nhân, e rằng đang muốn phá vỡ ranh giới cuối cùng của đạo đức chăng ?.”
“. . .”
Mấy sinh viên khoa luật mà đấu võ mồm thì đúng là máu chảy thành sông, Tiền Xuyên tội nghiệp có ý đồ muốn gia nhập chiến cuộc, nhưng đã bị Lưu Thi Vận cản lại: “Cậu ăn nói vụng về, cứ để tôi nói!”
Cuối cùng Lý Lâm Lâm không nhịn được, cô nàng thăm dò hỏi thử: “Vậy. . . mọi người cứ nói chuyện, tôi đi trước nhé?”
*****