Không Thèm Yêu Sếp

Chương 82


trước sau

QvhekOZ

Không Thèm Yêu Sếp

Diệp Phỉ Nhiên

[Nguyên Phương]

Chương 82

Tiền Duy của chúng ta sắp thoát ế rồi !

“Lưu Thi Vận, cách mày nói chẳng có tác dụng gì cả.” Hết giờ làm Tiền Duy hẹn Lưu Thi Vận ra ngoài, lúc này hai người đang ngồi trong một quán bar, Tiền Duy không nhịn được than thở, “Cách gì cũng không dùng được, anh ta cứ như vật cách điện ấy.”

Lưu Thi Vận cũng khá bất ngờ: “Không thể nào? Chẳng lẽ phải dùng tuyệt chiêu cuối cùng của tao à?”

Tiền Duy liếc cô nàng một cái: “Thôi thôi, ngủ gì mà ngủ? Dù tao có cởi quần áo ra đứng đó, người ta chắc cũng chẳng thèm động đậy, rồi lại trách mắng tao làm hủy hoại thuần phong mỹ tục.”

Lưu Thi Vận cũng ngạc nhiên: “Trên thế giới này ngoại trừ Lục Tuân vẫn còn đóa hoa kỳ lạ thế à? !”

“…”

“Khoan khoan! Tiền Duy, sao tự dưng mày lại tránh mắt tao là thế nào? Mày… cái người đàn ông mày nói, chẳng lẽ lại là Lục Tuân hả? !”

“…”

Lưu Thi Vận trợn mắt mà nhìn: “Tiền Duy, Mày ngã xuống hố xong hỏng não luôn rồi à! Tao thừa nhận Lục Tuân rất hấp dẫn từ dáng người đến nhân cách, nhưng thứ nhất, mày ăn không được, thứ hai, coi như mày ăn được thì không sợ đau bụng à?”

Tiền Duy im lặng rồi lại không nhịn được: “Dạ dày tao rất tốt, tao ăn được.”

“…”

***

Bất kể nói thế nào, sau khi Lưu Thi Vận ngạc nhiên một lúc lâu, rốt cục cũng chấp nhận sự thật là Tiền Duy đã yêu Lục Tuân.

“Tiền Duy, mày muốn nghe tao nói thật không?”

Khi Tiền Duy kể lại cho Lưu Thi Vận nghe tâm tư mang tính lựa chọn của mình với Lục Tuân, cô nàng nói một câu đầy chắc nịch: “Mày xong rồi.”

Tiền Duy: ? ? ?

“Tao thật sự không ngờ, mày lại có ý xấu với Lục Tuân đấy.” Lưu Thi Vận tặc lưỡi, “Lục Tuân đấy! Ai cũng chướng mắt đóa hóa thiên sơn Lục Tuân! Là ai cho mày dũng khí thế? Lương Tịnh Như [1] à?”

[1] Dũng khí – Lương Tịnh Như

“…”

“Tiền Duy, mày cũng là người đại nạn không chết, đối với cuộc đời cũng nên nghĩ thoáng chút, mày muốn đâm đầu vào ai không đâm lại đi đâm đầu vào Lục Tuân, người như cậu ta mày cũng dám động vào, nếu mày to gan như thế, ngày xưa không chừng cũng đỗ được Thanh Hoa hay Bắc đại rồi! Tao cảnh cáo mày, giờ mày đang đứng bên bờ vực của lỗi lầm!” Lưu Thi Vận ngẫm nghĩ rồi cho Tiền Duy một kết luận, “Tao thấy tám phần là mày rung động nhất thời thôi, bình thường suốt ngày tăng ca, không gặp được đàn ông, nếu tao như mày, đừng nói Lục Tuân mà bất cứ người đàn ông nào cũng yêu, cho nên tao rất hiểu tâm lý của mày, nhưng cũng đừng quá vội vàng! Bạn ba tao có thằng con trai, mới từ nước ngoài về, mặc dù nhan sắc không bằng Lục Tuân, nhưng cũng là người đàng hoàng, mà tình thú lại bình thường, con người dịu dàng! Mày chờ đấy, mấy ngày nữa tao sẽ sắp xếp cho hai người gặp mặt!”

Hai người lại hàn huyên vài chuyện khác, Lưu Thi Vận đang chuẩn bị hẹn Tiền Duy hôm sau đi ăn thịt xiên thì Tiền Xuyên đã tìm tới cửa.

Anh đang đứng ngoài cửa thò đầu vào nhìn, rốt cục cũng thấy Tiền Duy: “Tiền Duy! Cuối cùng cũng tìm được bà!”

Tiền Duy hơi bất ngờ: “Sao thế? Ở nhà có chuyện gì à?”

“Không, tôi thấy đã chín giờ rồi nên tôi tới đón bà về nhà.”

Lưu Thi Vận không nhịn được bật cười chế nhạo: “Anh tưởng Tiền Duy mới mười tám tuổi à? Lại có giờ giới nghiệm buổi tối? Chín giờ không về nhà là phải viết kiểm điểm hả? Hay đi gặp bạn bè gì cũng phải liệt kê một danh sách rồi nộp cho anh?”

Từ sau vụ lần trước ở bệnh viện, Tiền Xuyên và Lưu Thi Vận xem như đã kết thù, lúc này gặp nhau, thù mới hận cũ cùng cộng dồn lại, tia chớp điện giữa hai người lại bắt đầu bắn ra bốn phía.

“Cô chỉ là con một, đương nhiên chưa từng cảm nhận được thân tình như tôi và Tiền Duy! Mà với cá tính đó của cô, chỉ sợ cũng không có bạn trai được, dù cô có muốn nửa đêm có người tới đón có người quan tâm đưa cô về nhà, chỉ sợ là cũng chẳng có.” Tiền Xuyên tất nhiên không cam lòng yếu thế, “Mà Tiền Duy nhà chúng tôi thì không như thế, bà ấy có tôi bảo vệ!”

” Lưu Thi Vận tôi nếu công khai thông báo tuyển bạn trai, anh có tin một nửa số đàn ông trong quán bar này sẽ đến xếp hàng đăng ký không? ! Còn anh ấy tuyệt đối sẽ không tìm được bạn gái!”

Tiền Xuyên tức điên lên: ” Tiền Xuyên tôi không tìm được bạn gái? ! Dựa vào đâu mà cô nói thế?”

“Vì tuyến tiền liệt của anh có vấn đề!”

Cuối cùng Tiền Duy chỉ có thể đóng vai trò làm người hoà giải, nói hết nước hết cái cuối cùng mới làm dịu được bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa Tiền Xuyên và Lưu Thi Vận, cũng chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, bình thường Lưu Thi Vận hay giả vờ là mỹ nữ tài mạo song toàn, nhưng mỗi lần vừa gặp Tiền Xuyên thì lại để lộ bản chất, còn khi Tiền Xuyên gặp Lưu Thi Vận, cũng không quan tâm đến hình tượng trưởng thành chững trạc của mình nữa, hai người lại bỗng trở nên ấu trĩ trẻ con, Tiền Duy thầm nghĩ, đây đúng là mối duyên phận sâu sa do trời định.

***

Vì chưa giải quyết được chuyện Lục Tuân nên Tiền Duy rất phiền muộn, nhưng phiền muộn thì phiền muộn, đi làm vẫn phải đi.

Sáng sớm hôm sau Tiền Duy vừa đến văn phòng, thì đã thấy Lục Tuân ngồi trong phòng làm việc chẳng biết được bao lâu, cô nhìn ánh đèn trong văn phòng anh, trong lòng cảm khái, nhìn anh thế này dù gene ưu tú thì có ích lợi gì chứ? Chỉ sợ đến lúc tinh cạn người vong, cũng chẳng tìm được người yêu…

Nhưng Tiền Duy vừa bật máy tính lên chưa được mấy phút, cửa phòng Lục Tuân đã mở ra, anh đi về phía Tiền Duy với gương mặt anh tuấn cao ngạo, lạnh lùng như băng.

Chẳng lẽ cô lại làm lỡ vụ án nào rồi?

Hay là quên lấy hồ sơ của khách về?

Hay là chưa cài cúc áo? Không đúng, hôm nay cô cài hết nút áo rồi mà…

Ngay khi Tiền Duy đang thấp thỏm không yên, Lục Tuân đã tới trước bàn làm việc của cô, anh thản nhiên nhìn Tiền Duy sau đó vứt một chiếc hộp xuống bàn cô.

“Uống đi.”

Nói xong hai chữ mất ít nhất 200 tệ, Lục Tuân liền quay người đi vào.

Tiền Duy cầm hộp lên xem thử, đó là một hộp thuốc cảm, còn cả một hộp kẹo nhỏ chữa khàn giọng.

“Vừa nhớ ra là trong ngăn kéo của tôi vẫn còn.” Lục Tuân không quay đầu lại, nói xong thì lại đi vào phòng mình.

***

Cả buổi sáng hôm ấy, Tiền Duy nhìn hộp thuốc cảm và hộp kẹo trên bàn mà mất hồn mất vía, cô đành phải chủ động xin mấy hợp đồng cần sửa lại từ các đồng nghiệp ngồi bên, rốt cục mới chuyển sự chú ý sang việc khác. Cứ như thế khó khăn lắm mới nhịn được đến giữa trưa thì Lưu Thi Vận lại gọi điện tới.

“Tiền Duy ê, chuyện hôm qua nói với mày, tao làm xong rồi, tối nay chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.”

Tiền Duy mơ màng: “Hả?”

“Thì chuyện giới thiệu cho mày một anh bạn trai đó!” Lưu Thi Vận cười nham hiểm, “Mấy cô bà tám nhà tao lúc đầu đã sắp xếp một buổi xem mặt cho anh ta rồi, nhưng tao lại xen vào cản trở, đêm nay sáu giờ ở nhà hàng Caribee mỹ hoa Địa Trung Hải, nhớ phải đến đúng giờ đấy.”

Tiền Duy vốn tưởng rằng hôm qua Lưu Thi Vận chỉ nói đùa thôi, không ngờ cô nàng lại hành động nhanh như thế, cô mau chóng từ chối: “Không được đâu, tối nay tao còn phải tăng ca nữa!”

Lưu Thi Vận gào lên đầy quái dị: “Mày bị tai nạn lao động suýt nữa nghẻo, giờ còn tăng ca? ! Hơn nữa Lục Tuân người ta như thần tiên không vướng bụi trần, suốt ngày điên cuồng tăng ca là bình thường, chẳng lẽ mày cũng muốn phí thời gian cuộc sống như cậu ta à? Đàn ông có ưu thế tuổi tác hơn phụ nữ, người ta hay nói đàn ông bốn mươi vẫn là một cành hoa, nhưng phụ nữ bốn mươi thì sao! Phụ nữ bốn mươi người ta gọi là già mà khó tính!”

“Thì… gần đây tao không có tâm trạng yêu đương…”

“Mày quên chuyện ấy đi! Mày mà đâm đầu vào Lục Tuân, thì mày mắc bệnh nan y rồi đấy!”

“…”

Lưu Thi Vận giải quyết dứt khoát: “Bất kể là thế nào, sau này mày muốn tăng ca thì tao không quan tâm, nhưng tối nay mày nhất định phải bớt thời gian để ăn một bữa cơm với người ta, dù mày không vừa mắt đối phương, cũng không muốn yêu đương, chí ít cũng đi ăn với người ta một bữa, nếu không mặt mũi tao biết để đâu, tao đã liều mình đoạt thức ăn chất lượng cao trước miệng cọp với mấy cô bà tám nhà tao đấy!” Lưu Thi Vận từ từ thuyết phục, “Mày cứ coi như hẹn bạn ra ăn một bữa cơm thôi, suốt ngày cứ ở công ty tang ca, mối quan hệ xã hội cũng quá hẹp, hơn nữa quen biết càng nhiều người, không chừng sau này còn có việc phải nhờ người ta!”

Tiền Duy quả thực chẳng biết làm thế nào, chỉ đành gật đầu đồng ý.

***

Kết thúc giờ nghỉ trưa, Lục Tuân gọi một cuộc nội bộ, gọi Tiền Duy vào văn phòng.

“Vụ án cơ điện cao khoa, giai đoạn trước cậu không tham gia cùng, hiện tại giai đoạn sau đang cần có ý kiến về phần pháp lý, đây là tài liệu, cậu đọc trước đi, có gì không hiểu thì hỏi tôi, sáng mai

chúng ta sẽ thảo luận, ngoài ra về chuyện phân chia tỷ lệ tôi sẽ chia theo tỷ lệ tham dự cả dự án cho cậu.”

Nếu sáng mai phải thảo luận, vậy muốn hiểu rõ những tài liệu này thì tối nay nhất định phải tăng ca…

Tiền Duy thấp thỏm nói: “Vụ án này tôi thấy nên lùi deadline, không nên gấp, chúng ta có thể thảo luận vào chiều tối mai không? Tối nay tôi có chút việc…”

Lục Tuân khựng lại: “Cậu chuyện gì?”

Tiền Duy nói bừa: “Là thế này, mấy ngày trước chẳng phải tôi đại nạn không chết sao? Người thân họ hàng rất lo lắng cho tôi, hôm nay tôi mời bọn họ cùng ăn một bữa để thông báo tình hình gần đây, cũng là để bọn họ thấy yên tâm hơn.”

Vậy mà Lục Tuân lại vô cùng thấu tình đạt lý đồng ý ngay lời đề xuất của Tiền Duy, anh khẽ gật đầu: “Được, không thành vấn đề, cậu cài mail tự động trước đi, tối nay nếu có khách tìm cậu có việc gấp thì cứ viết thông tin liên lạc của tôi là được.”

Tiền Duy rất cảm động, cô thật lòng mà nói: “Cám ơn cậu nhiều Lục Tuân.”

“Sắp tới cậu không cần làm thêm giờ nữa, cứ dưỡng sức thật tốt đi.”

Tiền Duy vừa định tiếp tục cảm động, đã nghe Lục Tuân nói bổ sung thêm: “Chỉ khi sức khỏe tốt, sau này mới có thể tăng ca được.”

“…”

Bất kể nói thế nào, không cần tăng ca, nên trong lòng Tiền Duy vừa cảm thấy mừng rỡ lại có chút thất vọng, cô vui vì đi làm mấy năm qua, rốt cục cũng có một ngày cô tan ca đúng giờ, thất vọng là vì không tăng ca nên không được ngắm Lục Tuân, mặc dù anh giống như hòn đá dưới hầm cầu vừa thối vừa cứng, nhưng dáng vẻ nghiêm túc tập trung ấy khiến Tiền Duy cảm thấy, càng nhìn lại càng đẹp trai!

Buổi chiều không có việc gì, Tiền Duy vừa đọc tài liệu về cơ điện cao khoa, vừa chờ đến giờ tan làm.

Chỉ là cô không ngờ, Lưu Thi Vận nhiệt tình tới mức đúng năm rưỡi đã xuất hiện trước cửa văn phòng, khi cô nàng đi vào thì Lục Tuân đang đứng ngay bàn làm việc của Tiền Duy để bàn giao công việc, anh vừa liếc mắt lên đã thấy Lưu Thi Vận trang điểm lộng lẫy.

“Ơ! Lục Tuân! Chào buổi tối!”

Lục Tuân nhìn Lưu Thi Vận “Cậu đến văn phòng luật của tôi là có vụ án gì cần tư vấn à?”

Lưu Thi Vận cười ha ha ha: “Không, tôi thì có vụ án gì chứ? Tôi không gây án cho người khác là tối lắm rồi, tôi tới đón Tiền Duy tan làm.”

Lục Tuân nhíu mày: “Chẳng phải tối nay Tiền Duy sẽ cùng…”

“Hóa ra cậu cũng biết à, tối nay Tiền Duy sẽ xem mặt với một soái ca do tôi giới thiệu!” Lưu Thi Vận đầy kiêu ngạo, “Người tôi giới thiệu đảm bảo chất lượng!”

Lục Tuân không nói gì, anh ngậm chặt miệng, nhìn về phía Tiền Duy, khiến cô không dám thở mạnh, cô quyết định tập trung tinh thần nhìn chằm chằm vào thùng rác…

Lưu Thi Vận lại chẳng hề biết gió nổi mây phun giữa hai người này, cô nàng vỗ ngực, oai phong lẫm liệt nói: “Lục Tuân cậu yên tâm đi, tôi có dự cảm, Tiền Duy của chúng ta sẽ thoát ế nhanh thôi! Làm ông chủ như cậu phải cảm ơn tôi nhiệt tình vào!”

Lục Tuân mặt lạnh: “Tại sao tôi phải cảm ơn cậu?”

“Cậu không biết à? Nhân viên lập gia đình rồi sẽ muốn một công việc ổn định, mà người đã lập gia đình thường thì không thích đi ăn máng khác.”

Đối với những chuyện này Lục Tuân không mấy quan tâm, vậy mà hôm nay chắc hẳn có vẻ rảnh rỗi, anh lại đáp lời Lưu Thi Vận: “À, cũng chỉ là xem mặt mà thôi, sao qua miệng cậu thì cứ như người ta kết hôn rồi vậy?”

“Cậu chưa từng nghe bài hát của Châu Kiệt Luân à? Tình yêu tới quá nhanh tựa như vòi rồng, nam nữ thanh niên nhiều tuổi, chỉ cần nhìn nhau vừa mắt, thì dù mới quen biết nửa năm cũng đã kết hôn sinh con rồi, chúng ta đâu còn là thanh niên mười bảy mười tám tuổi nữa, còn anh anh em em chia chia hợp hợp chàng là gió thiếp là cát chắc, vớ vẩn.”

Chắc hẳn vì cô đã lừa gạt Lục Tuân nên sắc mặt của anh sau khi biết chân tướng đã bắt đầu trở nên khó chịu hẳn, cả khuôn mặt đen xì xì.

Tiền Duy cảm thấy mình cần phải giải thích: “Lục Tuân, cậu nghe tôi giải thích, tôi thật sự không muốn đi xem mắt, tôi chỉ là…”

Lưu Thi Vận lại thoải mái cắt ngang lời Tiền Duy: “Tiền Duy, chuyện này có gì xấu mà phải giấu giấu diếm diếm, Lục Tuân của chúng ta chẳng lẽ không hiểu mày à? Tất cả mọi người đều là bạn học đã nhiều năm nay, Lục Tuân cậu nói thử xem, cậu nhẫn tâm nhìn Tiền Duy của chúng ta lãng phí tuổi trẻ thế sao? Sao cậu có thể nhốt cô ấy mãi trong phòng làm việc được, gương mặt và dáng người này đương nhiên phải cho người khác ngắm nữa chứ! Văn phòng luật này của cậu lại chẳng phân phối bạn trai! Chuyện chung thân đại sự của nhân viên, đương nhiên cũng phải cho người ta thời gian để giải quyết chứ!”

Lưu Thi Vận không mở miệng còn tốt, vừa mở miệng, Tiền Duy lại cảm thấy, sắc mặt Lục Tuân lại càng khó coi hơn.

Được rồi được rồi, tốt nhất cô không nên lảng vảng trước mặt Lục Tuân nữa, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

“Tóm lại tối nay tôi sẽ tan làm đúng giờ nhé! Đợi lát nữa có thể sẽ bị tắc đường mất, tôi đi trước đây! Lục Tuân, hẹn mai gặp! Ha ha ha ha!” Tiền Duy hoàn toàn không dám nhìn vào mắt Lục Tuân, cô nhanh chóng kéo tay Lưu Thi Vận bỏ chạy.

*****

【Kịch nhỏ】

Lục Tuân: Tiền Xuyên, hạn cho cậu ba ngày giải quyết Lưu Thi Vận, đừng để cô nàng có cơ hội lảng vảng trước mặt anh nữa.

Tiền Xuyên: Vì sao em phải giải quyết cô ấy? ! Cô ấy mắng em tuyến tiền liệt có vấn đề đấy!

Lục Tuân: Vậy thì cậu phải dùng hiện thực chứng minh cho cô ấy biết, tuyến tiền liệt của cậu không có vấn đề gì cả.

Lưu Thi Vận: …

 


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện